Cheesecake, Converse và Cherry

Oktober

Chap 1

Cheesecake, Converse và Cherry

Một buổi sáng bình thường của Soo Hyun và Ki Seop luôn tràn ngập trong mùi cà phê thơm lựng từ căn bếp nhỏ. Soo Hyun ngồi xuống bàn ăn, nhẹ cười nhìn thân hình nhỏ bé của Ki Seop đang rắc dừa nạo lên chiếc cheesecake ngon lành mới ra lò. Mái tóc thấm mồ hôi, kem tươi dính đầy trên má, đôi mắt to tròn nheo lại chăm chút chiếc bánh từng ly từng tý một. Không biết từ bao giờ, một trong những thói quen ưa thích của Soo Hyun chính là ngắm nhìn cậu làm bánh mỗi sáng, lặng lẽ tận hưởng cảm giác yên bình giản đơn cậu mang tới cho anh.

- Anh ăn sáng đi. – Cậu ngẩng lên mỉm cười với anh, lấy mu bàn tay lau đi vệt kem dính trên má. – Cơm chiên trong chảo và cà phê em pha rồi đấy.

- Bánh đó không phải của anh sao? – Soo Hyun giả vờ hờn dỗi.

Ki Seop bật cười thành tiếng, cẩn thận bưng bánh đặt lên bàn ăn.

- Không đâu. Em làm tặng…

Câu nói của Ki Seop chợt bị tiếng nhạc ầm ĩ từ nhà hàng xóm cắt ngang.

“1.. 2… 3… 4… hít thở… hít thở…”

- Xander hyung! – Ki Seop đảo mắt, cởi chiếc tạp dề màu hồng đặt vội trên bàn chạy ra ngoài ban công.

“Giơ tay cao lên trời… giơ tay ngang bờ vai…”

Ngoài đó, Soo Hyun chắc mẩm Xander đang hăng hái tập thể dục buổi sáng. Xander là hàng xóm của họ từ hồi hai người mới chuyển đến khu chung cư này. Anh chẳng rõ Xander làm gì, nhưng hẳn là người trong ngành giải trí bởi hyung ấy thi thoảng được xuất hiện trên TV. Nhưng Soo Hyun phải thừa nhận rằng hyung ấy khá thân thiện và tốt bụng, nhiều lúc còn tặng hai vợ chồng anh mấy đồ linh tinh mua ở nước ngoài hay mấy món ăn vặt.

Quay trở lại vụ nhạc nhẽo ồn ào mỗi sáng này của Xander, nó bắt nguồn từ  mơ ước một thân hình sáu múi tuyệt vời hồi tháng trước, tất nhiên, người hứng chịu chính là những người sống cùng khu chung cư với hyung ấy.

- Xander hyung à! – Giọng Ki Seop vang lên.

- Yo! Ssupppp? – Xander tắt đài ngay lập tức, hớn hở trả lời Ki Seop.

- Hyung thích cheesecake dừa không? Em mới làm xong, lát nữa hyung sang lấy nhé. – Ki Seop vui vẻ nói.

- Thật á? Okay. – Nghe vậy, Xander liền vô cùng hào hứng.

Xong xuôi, Ki Seop quay trở lại bếp, nhận ra Soo Hyun vẫn chưa đụng vào đồ ăn.

- Sao vậy? – Cậu nhanh chóng xúc cơm ra đĩa giùm anh. – Anh chưa ăn này!

- Anh ghen nha! – Soo Hyun kéo cậu lại gần mình, ôm ghì lấy cậu. – Em chẳng chịu cho anh ăn bánh.

Một cách tự nhiên nhất, Ki Seop nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Soo Hyun, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Nụ hôn buổi sớm thanh mát hệt như món rau câu cậu hay làm mỗi khi hè về.

- Anh đừng có tham lam. – Cậu chỉnh lại cà vạt cho anh. – Ăn mau đi không anh sẽ tới trường muộn đấy.

- Được rồi.

Bởi Soo Hyun chính là ông chồng mẫu mực của Ki Seop, vậy nên anh ngoan ngoãn ăn hết đĩa cơm chiên, nhấp ngụm cà phê, rồi mặc áo khoác, không quên chiếc cặp da màu đen Ki Seop mới mua tặng anh.

- Buổi tối có cần anh qua tiệm đón em về không? – Anh hỏi, trong khi đang xỏ chân vào đôi giày da bóng lộn.

- Không cần đâu. – Cậu đáp. – Hôm nay bạn của Eli từ Mỹ về chơi, cậu ấy bận nên nhờ em dẫn người ta đi thăm thú Seoul. Chắc em sẽ về muộn đấy.

- Cứ thoải mái đi.

Soo Hyun hôn lên má cậu rồi mới chịu rời khởi nhà. Vừa bước ra ngoài hành lang, Soo Hyun đã đụng mặt Xander. Mái tóc hyung ấy được buộc chỏm hệt như cây dừa, bộ quần áo thể thao lùng bùng màu mận chín và khuôn mặt thì nhễ nhại mồ hôi, đỏ bừng lên vì nóng.

- Ủa? Đi làm muộn vậy? – Xander chống tay, hỏi anh.

- Hôm nay tôi không có tiết dạy buổi sớm, nên cứ thư thả thôi. – Anh trả lời.

- Ah vậy thì cố gắng nhé. – Xander vỗ vỗ lưng anh. – Tôi vào lấy bánh đây. Ki Seop đảm đang thật đấy. Ước gì sau này tôi cũng có một cô vợ như thế… thật tuyệt…

- Chào hyung nhé. Tôi đi trước đây. – Soo Hyun cắt ngang, thực sự anh không có thời gian với màn thao thao bất tuyệt bất chợt của Xander.

- Ờ. Okay. – Xander gật đầu, vẫy chào anh.

Quay gót bước đi, Soo Hyun cảm thấy tinh thần mình thực thư thái. Đó chính là một buổi sáng điển hình của anh: Thức dậy và được ăn món Ki Seop nấu, anh sẽ càu nhàu một chút, cậu sẽ mỉm cười hiền lành nhưng  ánh mắt cậu lại sáng quắc như  muốn anh biết rằng nếu anh dám nói thêm một từ nào nữa, cậu sẽ cho anh nhịn đói cả tháng. Khi anh rời khỏi căn hộ, anh sẽ gặp Xander, kẻ luôn bận rộn làm một việc gì đó mà chỉ có hyung ấy mới hiểu được mục đích, tán nhảm với anh ta vài câu, cuối cùng, Soo Hyun mới yên tâm lái xe tới trường.

Ánh nắng sớm mai rọi vào xe ô tô, qua lớp kính phản quang trở nên dịu nhẹ nhưng vẫn giữ nguyên màu vàng óng rực rỡ. Không biết tự bao giờ tiết trời đã chuyển mình sang thu. Soo Hyun bất giác mỉm cười. Ki Seop của anh cũng hệt như ánh nắng ấy, thầm lặng hiển hiện quanh anh, khiến cuộc sống giản đơn của hai người trở nên ấm áp. Với anh thế là đủ.

***

Nhìn theo bóng Soo Hyun khuất đằng sau cánh cửa, khuôn mặt tươi cười của Ki Seop dần phai nhạt, cậu ngồi thụp xuống sàn. Suốt ba năm qua, mỗi khi bên cạnh anh, cậu đều cố gắng tỏ ra mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng điều đó, cậu biết rõ hơn bất cứ  ai khác, chỉ là dối trá. Dẫu rằng cậu đã quyết tâm quên đi người đó, để yêu anh một cách trọn vẹn, cậu vẫn luôn nhận ra giữa hai người có một khoảng trống không thể nào lấp đầy. Chỉ khi hai người không ở bên nhau, khoảng trống ấy mới phá bỏ lớp ngụy trang giả tạo của nó, bủa vây lấy cậu.

- Ơ? – Xander đẩy cửa bước vào. – Cậu khỏe chứ? Trông mặt cậu hơi…

Ki Seop ngẩng đầu nhìn Xander, cười gượng.

- Em chỉ hơi chóng mặt một chút. Bánh ở trên bàn ăn, hyung cứ tự nhiên.

- Thật là không sao chứ? – Xander giương mắt nhìn cậu, tập trung coi bệnh. – Trời giao mùa nên người ta hay bệnh lặt vặt lắm.

- Thật mà. – Ki Seop bật cười, Xander hyung thực sự rất đáng yêu khi hyung ấy cố tỏ ra nghiêm túc. – Hyung mau ăn kẻo bánh hết ngon đấy.

- Tạm tin. – Hai mắt Xander sáng bừng. – Bánh!!! Ta tới đây.

Ki Seop chống tay đứng dậy, quay vào trong phòng ngủ thay quần áo chuẩn bị tới chỗ làm. Những chuyện ấy, cậu phải cứng rắn hơn nữa. Giờ điều quan trọng nhất với cậu chẳng phải là cuộc sống bình dị hạnh phúc bên Soo Hyun sao. Nếu cậu cứ nghĩ về những thứ ngu ngốc đó, cậu sẽ chẳng bao giờ dứt khỏi sự đau khổ đang hành hạ cậu hàng ngày thế này đâu.

- Hyung khóa cửa giùm em nhé! – Ki Seop gọi với vào trong bếp, nơi Xander vẫn đang ăn bánh và nhún nhảy theo một điệu nhạc nào đấy.

- Okay! Đi làm vui vẻ nhé. – Xander hoa hoa tay, hai mắt đảo liên hồi.

Và Ki Seop hiểu đó là dấu hiệu chúc may mắn đặc trưng của hyung ấy.

Một buổi sáng bình thường của Ki Seop thường bắt đầu như thế. Cậu thức dậy từ sáng sớm, là áo sơ mi cho Soo Hyun, rồi làm bữa sáng cho cả hai người, thỉnh thoảng, cậu cũng nướng bánh tặng Xander nữa. Khi Soo Hyun ăn xong, cậu lại giúp anh sửa soạn đi làm, đâu vào đấy cậu mới tới tiệm Cafe của Eli. Cậu thích đi bộ vào buổi sớm, lúc không khí còn trong lành và mát dịu. Ki Seop ngẩng đầu ngước nhìn những cụm mây trắng muốt trên bầu trời. Sắc trời sang thu sâu thăm thẳm. Hai hàng cây bên đường lá đã thay sắc đỏ. Lá khô dưới chân cậu bay bay mỗi khi có một cơn gió nhẹ thoảng qua. Thu tới, phải chăng tiết trời trở nên lắng đọng hơn, cũng là lúc tâm trạng con người trở nên thanh thản hơn. Ki Seop đút tay vào túi áo, nhẹ bước trên vỉa hè, trong đầu mường tượng công thức của một món bánh mới toanh cậu sẽ thử làm lúc rảnh rỗi.

Lúc Ki Seop tới nơi, tiệm Cafe đã vãn khách. Tầm này công sở bắt đầu làm việc nên hầu hết chỉ có sinh viên hoặc những người làm việc bán thời gian. Tiệm Cafe này vốn thuộc về Eli, em họ của Soo Hyun. Cậu ấy sống từ nhỏ bên Mỹ, mãi tới năm ngoái mới về nước lập nghiệp. Ki Seop nghĩ cậu ta không phải tay kinh doanh hạng xoàng một chút nào, khi chọn được một vị trí khá đẹp trên đường lớn, nằm gần khu ký túc xá của mấy trường đại học lớn, tiệm Cafe hai tầng mang tên “Kissen” có nội thất vô cùng ấm cúng với ghế sofa màu sậm và bàn gỗ, một góc tiệm được trưng dụng làm sân khấu, nơi mỗi thứ sáu hàng tuần đều có những nghệ sĩ tự do tới biểu diễn.

Ngày ấy, Eli mới chập chững kinh doanh, cậu ta ngỏ lời mời Ki Seop, tới giúp với vai trò thợ làm bánh chính của tiệm. Ki Seop đồng ý ngay tức khắc, từ bỏ công việc căng thẳng ở một khách sạn cao cấp tới làm cho Eli, bởi vì cậu chỉ mong muốn một công việc thoải mái tự do. Tất nhiên, với sự nổi tiếng hiện tại của Kissen, tiền lương hằng tháng của Ki Seop không hề tồi một chút nào.

Ki Seop vừa đặt chân vào tiệm, Eli liền lao tới vồ lấy cậu với tốc độ ánh sáng. Đó là một anh chàng thấp hơn cậu một chút, tóc màu hồng nhạt, trên lông mày đeo khuyên và cậu chắc chắn rằng đâu đó trên người cậu ta có hình xăm. Tính cách của Eli khá dễ thương và hài hước, hệt như những anh chàng nhóm máu O khác.

- Hyung đến muộn vậy! – Cậu ta hồ hởi nói, chẳng hề có một chút trách móc nào trong đó.

- Ờ hyung…

Ki Seop thầm đoán sự phấn khích này hẳn là kết quả của một sự kiện tuyệt vời nào đó. Những lần khác, Eli đều cuống cuồng đẩy cậu vào trong bếp để cậu bắt tay vào việc làm bánh ngọt, thay vì lần này, đưa cậu tới một chiếc bàn phía gần sân khấu.

- Hyung, đây là Kevin. Kevin, đây là người tớ đã nói với cậu, Ki Seop hyung.

Eli lên tiếng giới thiệu Ki Seop với người tên là Kevin kia, ngay trước khi chính cậu nhận ra bản thân đã rơi vào tình huống khó xử tới mức nào. Đối diện với Kevin, cậu con trai có khuôn mặt trẻ măng và nụ cười sáng lạn, vận áo sơ mi denim, quần bò và giày thể thao hiệu Converse, toàn thân Ki Seop tê cứng. Cậu không biết phải phản ứng như thế nào, lên tiếng như thế nào để đánh lừa Eli lẫn Kevin rằng cậu vẫn ổn.

- Ki Seop hyung. – Kevin lên tiếng, đứng lên bắt tay cậu. – Rất vui được gặp hyung!

“Lần nữa…”

Ki Seop đoán nếu Kevin không đủ thận trọng, cậu ta sẽ buột miệng như thế. Lòng Ki Seop quặn đau, hai bàn tay run rẩy. Sự xuất hiện của Kevin khiến mọi thứ được sắp xếp đúng chỗ của cậu suốt những năm qua một lần nữa lại đảo lộn. Từng nụ cười, từng ánh mắt của Kevin càng khơi gợi cho cậu về quá khứ đau thương ấy.

- Kìa hyung! – Eli huých nhẹ vào tay Ki Seop.

Định thần lại, Ki Seop gượng gạo ép mình nói một câu xã giao với Kevin.

- Chào. Eli đã nhờ tôi đưa cậu thăm quan Seoul.

- Hai người mau ngồi xuống đi đã. – Kevin nói, kéo tay áo của Ki Seop.

Kevin vẫn như vậy, luôn luôn quan tâm tới người khác một cách vô cùng tự nhiên.

- Lần này cậu về nước chỉ để du lịch loăng quăng thôi hả? – Eli bắt đầu câu chuyện.

May mắn cho Ki Seop, Eli chẳng đả động tới hành động kỳ lạ ban nãy của cậu. Nhờ bản tính thoải mái của Eli, Ki Seop thở phào, bởi cậu ta không hay để ý những chuyện không liên quan quá nhiều tới bản thân. Để Eli không nghi ngờ nữa, Ki Seop thu mình lại, khuấy khuấy cốc nước lọc, cố tỏ ra cậu quan tâm câu chuyện phiếm của hai người kia, nhưng không có hứng góp chuyện.

- À! – Kevin bật cười. – Tất nhiên là có vụ hay ho rồi. Tớ sắp kết hôn!

- Thật á? – Eli trố mắt ngạc nhiên. – Woah! Ai là người may mắn đó vậy?

Kevin đưa tay lên môi, tinh nghịch nháy mắt.

- Bí mật. Thiệp cưới sẽ được gửi tới các cậu trong bữa tiệc cuối tuần này. Nhớ đến đó.

- Được chứ. – Eli hớn hở nói. – Cứ có đồ ăn là tớ sẵn sàng tới ngay.

Ngồi một bên, Ki Seop vẫn kín đáo quan sát Kevin. Cậu nhóc ngày đó đã trưởng thành hơn, mọi cử chỉ cũng tự tin hơn trước. Ánh mắt sáng ngời của cậu vì hạnh phúc tràn đầy không thể giấu đi đâu được. Mặc dù những chuyện đã xảy ra vẫn là thứ rào chắn khó phá vỡ giữa Ki Seop và Kevin, nhưng Ki Seop vẫn thành tâm chúc phúc cho cậu.

- A đã gần mười giờ rồi á? – Kevin liếc nhìn đồng hồ đeo tay. – Đến lúc tớ phải đi rồi.

Ki Seop bừng tỉnh khỏi vỏ ốc của cậu, mau chóng đứng dậy. Lần đầu tiên, cậu quyết định, cậu chủ động hỏi Kevin.

- Chúng ta sẽ đi bằng tàu điện ngầm hay xe bus đây, Kevin?

Kevin lắc đầu, lắc lắc chùm chìa khóa trước mặt Ki Seop.

- Không đâu hyung, hôm nay chiếc Porsche của ba em thuộc quyền sinh sát của chúng ta.

Ki Seop vẫn không kìm được nụ cười mỉm trước sự trẻ con vô tư lự quen thuộc của Kevin.

- Vậy hai người đi cẩn thận nhé. – Eli đứng lên. – Tiệm Cafe lại bắt đầu đông khách rồi đây.

Nói rồi Eli mau chóng quay trở lại nhiệm vụ của một chủ tiệm gương mẫu.

- Chúng ta đi chứ? – Kevin khoác tay Ki Seop, kéo cậu đi.

Ki Seop rùng mình, gỡ tay Kevin khỏi mình ngay lập tức, không một lời giải thích. Việc chấp nhận sự có mặt của Kevin hiện tại đã quá sức chịu đựng của cậu rồi, chứ đừng nói đến những cử chỉ thân thiết như ngày xưa của hai người. Trước phản ứng của Ki Seop, Kevin biết ý, cũng không dám quá đà, đành song song bước đi cùng cậu tới chỗ đỗ xe.

Ngồi vào xe, cách biệt với thế giới bên ngoài lẫn mọi con mắt soi mói, Ki Seop hít một hơi dài, vào thẳng chủ đề ngay trước lúc Kevin kịp làm gì.

- Cậu nói đi. Mục đích của toàn bộ việc này là gì? – Ki Seop cố chọn tông giọng sao cho lãnh đạm nhất, lạnh lùng nhất.

Hai tay Kevin đặt trên vô lăng chợt cứng ngắc, cậu tái mép nhìn người đối diện, lúng túng nói.

- Hyung đừng nghĩ lung tung. Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi. Em đâu có ngờ hyung quen biết với Eli chứ.

- Tôi chắc cậu cũng không biết chuyện tôi đã kết hôn với Soo Hyun, anh họ của Eli, đúng không? – Ki Seop vẫn chưa chịu buông tha Kevin.

- Hyung! – Kevin há hốc mồm, ngạc nhiên tột độ. – Hyung đã kết hôn? Với Soo Hyun hyung á? Không thể nào!

Ki Seop nhìn bộ dạng kinh ngạc của cậu, cười khẩy.

- Chẳng nhẽ cậu muốn tôi cả đời chờ đợi một người đã bỏ rơi tôi không một lý do chính đáng sao? Kevin à, tôi chỉ nói một lần duy nhất và tôi mong rằng cậu luôn ghi nhớ điều này, người tôi yêu là Shin Soo Hyun, không phải là anh trai cậu. Hiểu chứ?

Kevin sững sờ nhìn Ki Seop, dần dần tiếp nhận những gì Ki Seop vừa nói. Mãi sau, cậu mới chậm rãi lên tiếng, ánh mắt vui tươi trở nên buồn bã.

- Xin lỗi hyung… Chỉ là em hơi sốc. Suốt những năm qua, hyung không hề liên lạc gì với em, hay hyung ấy…

- Nếu là cậu, liệu cậu có muốn không? – Ki Seop nhướn mày.

- Ừ thì… – Giọng nói Kevin trở nên yếu ớt trước ánh nhìn dữ dội của Ki Seop.

Nén một tiếng thở dài, Ki Seop dần dịu giọng.

- Cậu đừng có áy náy. Người có lỗi không phải cậu. Chúng ta vẫn là bạn bè. Chỉ cần cậu không nhắc đến những gì đã xảy ra nhiều năm về trước, được chứ?

- Vâng. – Kevin đáp. – Nếu hyung vẫn coi em là bạn thì tốt rồi… tốt rồi…

Ki Seop gật đầu, ngoảnh mặt về phía cửa kính như muốn ra hiệu cho Kevin rằng cuộc nói chuyện của hai người nên kết thúc tại đây. Không nói gì hơn nữa, Kevin liền khởi động máy, im lặng lái xe.

Tựa đầu vào lớp kính lạnh, ngắm nhìn người trên đường hối hả qua lại, Ki Seop thầm mong những cảm xúc vừa rồi của cậu mau nguội bớt. Mọi thứ giữa anh và cậu giờ đây chỉ còn là những hình ảnh mờ nhòe trong ký ức. Kevin, hay bất cứ  ai khác, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng hai người đã không còn thuộc về nhau nữa.

***

Văn phòng bộ môn buổi sáng chỉ có những giảng viên trống tiết dạy ngồi tán gẫu bên bàn uống nước. Nhác thấy Soo Hyun, Hoon Min, giảng viên môn Toán cao cấp, vội chạy tới bàn làm việc của anh.

- Này, tầm mười giờ có buổi thuyết trình của một cậu nghiên cứu sinh, nhớ đến đấy. – Hoon Min thông báo.

- Ai cơ? – Soo Hyun ngạc nhiên. – Sao không thấy thông báo gì cả?

- Đáng nhẽ đây là nhiệm vụ của Kyung Hee nhưng hôm nay cậu ta xin nghỉ ốm nên đã nhờ tớ với cậu đi giùm. – Hoon Min giải thích.

- Không. – Soo Hyun bật cười. – Ý tớ là cậu nghiên cứu sinh ấy là ai?

Hoon Min nhún vai.

- Chịu. Cậu ta mới đến hai tháng trước, cũng chẳng thuộc quyền quản lí của tớ. Mà thôi, mau chuẩn bị đi, sắp tới giờ rồi đấy.

Soo Hyun gật đầu, lấy trong cặp quyển sổ ghi chép và vớ một cái bút nào đó trên bàn, đi theo Hoon Min tới phòng máy chiếu. Ở đó, chỉ có lác đác vài giảng viên, hiển nhiên, chẳng ai thích tham dự một buổi thuyết trình tẻ ngắt của một cậu nghiên cứu sinh mới đến. Soo Hyun thầm nghĩ, nếu mấy người đó không bắt buộc phải tới đánh giá công trình của cậu ta, chắc căn phòng này sẽ còn vắng vẻ hơn nữa. Tìm cho mình một chỗ thích hợp gần màn hình nhất, Soo Hyun ngồi xuống, đặt quyển sổ trên bàn, chờ đợi. Còn Hoon Min đã tếch ra chỗ của mấy giảng viên kia, bắt đầu trò chuyện sôi nổi.

Lúc Soo Hyun bắt đầu thắc mắc tại sao nhân vật chính của buổi thuyết trình chưa thèm xuất hiện, anh liền thấy một ai đó đang lúi húi giữa đống dây điện rối mù dưới sàn nhà. Anh đoán cậu ta chính là người thuyết trình, nhưng cậu ta còn rất trẻ, mái tóc bù xù, má phúng phính, đôi môi mọng đỏ, thậm chí cách ăn mặc với áo phông và quần jeans càng khiến cậu ta giống học sinh cấp hai hơn là một nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp đại học.

- Có cần tôi giúp gì không? – Soo Hyun rướn người về phía trước hỏi cậu.

- Không cần đâu, sắp xong rồi. – Cậu ngẩng lên, gõ gõ bàn phím laptop, mỉm cười với anh.

- Vậy mau lên đi. Đừng để người khác phải chờ đợi.

Cậu gật đầu, đứng lên, tắt đèn, đi về phía màn hình máy chiếu đang hiện dần lên. Soo Hyun dõi theo thân ảnh nhỏ bé ấy, tim dần loạn nhịp. Anh biết, anh đã gặp những người còn đẹp hơn cậu rất nhiều lần, nhưng vẻ đẹp của cậu, có gì đó đặc biệt, có gì đó mỏng manh tựa đóa anh đào ngày xuân. Soo Hyun tự chế giễu chính bản thân mình, những cảm xúc nhất thời này không nên khiến anh vướng bận. Điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn, Soo Hyun miễn cưỡng nhìn lên màn hình, tự ép mình phải tập trung vào bài thuyết trình của cậu.

- Xin chào, tôi là Shin Dong Ho. Đề tài hiện tôi đang nghiên cứu là Fractal…

Soo Hyun nghi hoặc nhìn Dong Ho. Fractal là một trong những lĩnh vực rắc rối nhất của hình học, bởi nó đi ngược lại những quy tắc quen thuộc của hình học Euclid. Hài hước mà nói, Fractal chính là con quái vật của toán học. Nếu Dong Ho dám chọn một đề tài khó nhằn như vậy, anh thầm đánh giá, hẳn cậu là một kẻ kiêu ngạo và cứng đầu.

Nhưng, cho đến khi Soo Hyun vô tình nhìn vào ánh mắt linh hoạt của Dong Ho khi đang giảng giải về diện tích của Fractal, anh nghĩ mình đã sai. Đôi mắt ấy ám ảnh, sâu thăm thẳm như hàm chứa cả một vũ trụ thu nhỏ, sẵn sàng nhấn chìm bất cứ kẻ dại dột nào đi lạc bởi đam mê cháy bỏng của cậu. Anh mỉm cười, có lẽ, cậu nhóc này chỉ đơn thuần thích mê Fractal mà thôi.

- Và như vậy, tính chất tuyệt vời của Fractal được ứng dụng trong việc mô phỏng những hình dạng tự nhiên mà hình học Euclid bó tay đầu hàng. Bài thuyết trình của em kết thúc tại đây. Mong nhận được những lời đóng góp có giá trị của các giáo sư.

Dong Ho lễ phép cúi gập người chín mươi độ. Căn phòng lặng yên như tờ. Cậu đứng thẳng người, thất vọng nhìn những giảng viên đang thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.

- Tại sao cậu lại nghiên cứu Fractal? – Soo Hyun lên tiếng, anh vẫn còn ngồi yên trên ghế, mặc kệ Hoon Min gọi anh í ới.

Dong Ho chớp chớp mắt, vẫn chưa tiêu hóa nổi sự sung sướng vì cuối cùng cũng có người chịu nghe cậu luyên thuyên từ nãy đến giờ. Cậu ấp úng trả lời anh.

- Thưa giáo sư…

- Đừng gọi tôi là giáo sư… – Anh bật cười. – Cứ gọi tôi là thầy Soo Hyun, không sao đâu.

- À vâng ạ…

Anh có thể nhận thấy rõ sự lúng túng trên khuôn mặt Dong Ho. Nét tự tin khi nói về Fractal của cậu gần như bay biến đi đâu mất rồi.

- Cậu trả lời tôi đi. – Anh giục cậu.

- A… – Dong Ho húng hắng. – Bởi vì em thích tuyết. Mỗi tinh thể tuyết đều có một cấu trúc đặc trưng riêng, không tinh thể nào giống tinh thể nào, như vậy, chẳng phải rất kỳ diệu sao…

Chợt, Dong Ho nhận ra ánh nhìn mơ hồ của Soo Hyun, hai gò má ửng hồng, cậu ngượng nghịu nói.

- Bởi vậy… bông tuyết của Von Koch mới thu hút em nhiều đến như vậy.

- Làm tốt lắm. Lần sau nếu muốn thuyết trình hãy liên lạc với tôi nhé.

Soo Hyun gập quyển sổ ghi chép lại, tiến về phía cửa, bỏ lại Dong Ho vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo anh.

- Cậu thôi cái trò đấy đi. Cậu nợ tớ năm phút chờ đợi đấy.

Nhác thấy Soo Hyun, cậu ta chạy tới bá cổ anh, sánh vai bước đi.

- Trò nào cơ? – Soo Hyun khó hiểu nhìn Hoon Min, quên luôn việc đáp lại lời chào của mấy cô cậu sinh viên.

- Cái kiểu liếc mắt đưa tình với sinh viên ấy. Cậu không biết bao nhiêu người bị cậu hớp hồn không hả?

- Gì chứ? – Soo Hyun phá lên cười. – Làm gì đến mức ghê gớm như vậy, cậu có…

- Tsk tsk tsk… – Hoon Min ngắt lời anh. – Cậu mà chưa kết hôn thì chắc chắn họ vồ vào cậu như lũ hổ đói rồi ấy.

- Nhưng mà… – Soo Hyun dừng chân. – Nghe này, cậu đừng có tưởng tượng nữa. Tớ biết đâu là điểm dừng. Được chứ?

Và rồi nụ cười tinh quái của anh xuất hiện.

- Tại sao cậu có thể rành rõ chuyện tình cảm của người khác trong khi đối tượng của đời cậu vẫn chưa chịu nhận lời yêu cậu cơ chứ, Yeo Hoon Min?

Khuôn mặt Hoon Min ngây ngốc, cậu ta đánh mắt về phía Soo Hyun đang nhìn. Miệng đớp đớp như con cá mắc cạn.

- Chào em Narsha. – Soo Hyun lên tiếng, bắt tay thân tình với Narsha, cô gái xinh đẹp vừa xuất hiện trên hành lang.

- Chào anh Soo Hyun, lát nữa anh có muốn đi ăn với bọn em không?

Thấy Hoon Min vẫn đứng đơ như khúc gỗ, Soo Hyun càng có hứng trêu trọc cậu.

- Kìa, chào người ta đi. Người ta rủ đi ăn đấy, không mau nhận lời thì người ta giận mất.

- Không. Em không mời cậu ta đâu. – Narsha khúc khích cười, quay gót bước đi.

- Ơ kìa. Bà xã ơi! – Như có phép màu, Hoon Min gào tướng lên, mặc kệ hình ảnh giảng viên đứng đắn, ba chân bốn cẳng đuổi theo Narsha.

Soo Hyun chậc lưỡi lắc đầu. Thật tình chưa bao giờ anh thấy một người nào điên cuồng vì tình như Hoon Min cả. Narsha ấy là một giảng viên môn Kinh tế học mới chuyển về trường hồi năm ngoái, tuy còn trẻ nhưng đã có học vị tiến sĩ, lại là con nhà gia giáo, khuôn mặt khả ái, tính tình chan hòa với đồng nghiệp cùng sinh viên. Nên ngay từ những ngày đầu, cô ấy đã có một dàn tình nguyện trồng cây si trước nhà. Nhưng cuối cùng, chỉ có tên ngốc-tưởng-mình-thông-minh Hoon Min còn đeo bám cô ấy đến tận bây giờ. Người bình thường không khó nhận ra Narsha dần xiêu lòng trước sự kiên trì của Hoon Min, có điều cậu ta lại ngốc nghếch đến mức chẳng hề biết.

***

Một tay Kevin cầm tờ giấy ghi chú, tay kia dùng bút gạch ngang đè lên dòng chữ đã viết. Xong xuôi, cậu khởi động xe, rời khỏi khu chung cư cao cấp rẽ vào đường lớn.

- Xong việc chưa vậy? – Ki Seop sốt ruột hỏi cậu.

- Còn một người nữa thôi hyung ạ. – Kevin trả lời. – Lát nữa em đãi hyung một bữa ra trò, chịu không?

Liếc nhìn đồng hồ, mới có ba giờ chiều, còn sớm, Ki Seop đồng ý.

- Tuyệt. – Kevin tươi cười, miệng lẩm nhẩm hát một bài nhạc nào đó.

Bên ghế trợ lái, Ki Seop cựa quậy, duỗi chân cho thoải mái. Cả ngày hôm nay hai người đã đi khắp nơi thăm bạn cũ của Kevin để mời họ tới bữa tiệc được tổ chức cuối tuần này. Hầu hết đều là bạn học cũ của Kevin, Ki Seop có quen một người trong số họ, còn lại, đều là những gương mặt lạ hoắc.

Mười lăm phút sau, Kevin dừng xe trước cổng một bệnh viện lớn. Bước xuống xe, Ki Seop đưa mắt nhìn dòng chữ mạ kim loại trên tấm đá hoa cương cạnh đài phun nước.

“Bệnh viện Nhi Trung ương Thành phố Seoul”

Ki Seop tự hỏi, người bạn này của Kevin liệu là bác sĩ hay là người nhà của bệnh nhân nơi đây.

- Hyung. – Kevin trở về từ bãi đỗ xe. – Chúng ta mau đi thôi.

- Ừ.

Hai người bước vào sảnh tiếp khách. Ki Seop rùng mình. Mùi thuốc tẩy trùng làm đầu óc cậu hơi tê tê. Khắp nơi, đều là một màu trắng toát, từ sàn lên tới trần nhà, áo khoác của bác sĩ, áo của bệnh nhân, rèm cửa, khung cửa sổ, cửa ra vào.  Bác sĩ, y tá lẫn bệnh nhân đi lại ngược xuôi trong vội vã, đủ loại biểu hiện hỉ nộ ái ối của riêng họ. Bất giác Ki Seop thu hẹp khoảng cách với Kevin, cố tình đi sát cậu ta hơn, nhưng chẳng đủ dũng khí để chạm vào người cậu.

- Sắp tới nơi rồi. – Kevin mỉm cười thông cảm với Ki Seop. – Hyung vẫn chưa khỏi chứng sợ hãi bệnh viện sao?

Ki Seop lắc đầu quầy quậy. Đây là chứng bệnh tâm lý, dẫu có uống thuốc cũng không khỏi được.

- Xin lỗi. – Kevin dừng lại trước một văn phòng nhỏ. – Tôi muốn gặp bác sĩ Kim.

- Ah, anh là Kevin phải không? – Cô y tá mỉm cười thân thiện. – Bác sĩ Kim đang thăm bệnh nhân, anh có thể ngồi đợi trong văn phòng, nếu không, tôi sẽ dẫn anh tới gặp bác sĩ Kim ngay bây giờ.

- Bây giờ luôn nhé? – Kevin quay sang hỏi ý kiến Ki Seop.

Ki Seop không đáp. Thấy vậy, Kevin liền nói với cô y tá.

- Phiền cô dẫn chúng tôi tới gặp anh ấy.

- Không có gì. Đằng này.

Cô y tá vượt lên trước dẫn đường. Bác sĩ Kim mà Kevin cần gặp đang khám bệnh trên tầng ba. Cô mở cửa, vui vẻ chào bệnh nhân trong phòng rồi đứng né sang một bên để Kevin và Ki Seop bước vào.

- Jae Seop hyung!!! Nhìn xem ai tới thăm hyung này. – Kevin lao tới ôm chầm ông anh yêu dấu của cậu.

“Kim Jae Seop”

Cái tên ấy như búa tạ dội vào óc Ki Seop. Cậu đứng như trời trồng phía cửa, bàng hoàng. Không khí trong buồng phổi như bị rút cạn. Cơn đau âm ỉ trong tim bóp nghẹt cậu, ngọn lửa đau hận bùng cháy dữ dội. Vô thức, cậu nhìn anh, nụ cười mang nét trẻ con vô tư  ấy của anh khắc ghi sâu trong tâm trí cậu giờ trở nên sống động một cách kỳ lạ. Anh ở đây, người con trai cao dong dỏng ấy, người mà cậu hằng mong nhớ, chỉ cách cậu từng ấy bước chân. Nếu cậu vươn tay tới, anh sẽ nắm lấy tay cậu. Mười ngón tay đan khít vào nhau, một cách trọn vẹn.

Nhưng không, tất cả với Ki Seop giờ chỉ là vô nghĩa. Jae Seop đã bỏ rơi cậu một lần. Cậu không thể rơi vào thứ tình cảm tuổi trẻ ngây dại ấy lần thứ hai nữa. Không chút chần chừ, Ki Seop vùng chạy. Nếu cậu dứt khoát ngay chính lúc này đây, sau này, cậu sẽ không phải hối hận.

- Ki Seop à!!!

Giọng anh khẩn khoản gọi cậu, tiếng chân anh chạy gấp gáp đuổi theo cậu. Vẫn là Ki Seop yếu đuối hơn, cuối cùng, anh đuổi kịp cậu, tóm lấy tay cậu giữ lại.

- Tại sao em lại tránh mặt anh?

- Còn phải có lý do sao? – Cậu lạnh tanh nói.

Hai bàn tay Ki Seop ướt đẫm mồ hôi. Nếu anh không giữ cậu, chắc chắn cậu sẽ ngã khuỵu xuống sàn nhà bất cứ lúc nào. Cậu ngoảnh mặt đi, nhất định cậu không được nhìn thẳng vào mắt anh.

- Tôi đã kết hôn rồi. Anh đừng có làm phiền tôi nữa. – Cậu ráo hoảnh nói.

- Kết hôn… Thật ư? Tại sao? Với ai

Ki Seop có thể cảm nhận giọng nói hoảng hốt vỡ vụn của Jae Seop, nhưng cậu đâu thể mủi lòng vào lúc này được.

- Phải. Người tôi yêu là Shin Soo Hyun. Không phải là Kim Jae Seop. – Ki Seop tiếp tục.

Từng câu từng chữ, tim cậu như rỉ máu, bởi cậu biết, nó chẳng khác gì những mũi dao lạnh lẽo liên tiếp đâm vào ngực anh.

- Soo Hyun hyung… là Soo Hyun hyung ấy ư? – Jae Seop lắp bắp nói.

- Phải. – Ki Seop nóng nảy hất tay anh ra. – Người tôi yêu là Shin Soo Hyun. Luôn luôn là Shin Soo Hyun. Anh chẳng là ai để tôi phải bận tâm cả.

Nói rồi cậu một mạch bỏ đi, mặc kệ Kevin đang gọi tên cậu và xin lỗi cậu, mặc kệ Jae Seop tha thiết muốn níu kéo cậu. Cuộc sống hạnh phúc của Soo Hyun và cậu không thể bị phá vỡ bởi Jae Seop, hay thậm chí là Kevin thích lo chuyện bao đồng. Giải pháp tốt nhất cho tất cả chính là cậu phải rời xa Jae Seop, tuyệt giao với anh và mãi mãi chôn vùi quá khứ tươi đẹp nhưng bi thương ấy.

***

Trở về căn hộ thân quen sau một ngày dài mệt mỏi, Ki Seop mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy Soo Hyun của cậu đang ngồi trên ghế sô pha coi phim.

- Anh về rồi à? – Cậu cố gắng chỉnh giọng nói một cách tự nhiên nhất.

- Em mệt à? – Soo Hyun đánh mắt về phía cậu, lo lắng hỏi.

Ki Seop lảng tránh ánh nhìn ấy của anh. Soo Hyun là một người tinh tế, không khó để anh nhận ra cậu đang ôm trong mình tâm sự. Đó là điều mà cậu thích ở anh. Bên anh, cậu không phải nói nhiều, anh cũng dễ dàng tìm ra vấn đề của cậu. Nhưng có cho vàng Ki Seop cũng chẳng thể nói với anh chuyện xảy ra ngày hôm nay. Thở hắt, việc gì đã qua, cứ cho qua vậy.

- Xander hyung cho bọn mình miến trộn ấy. Có nguội thì hâm nóng hẵng ăn. – Soo Hyun nói với cậu, mắt vẫn dán vào màn hình ti vi.

- Không. – Ki Seop tìm thấy bát miến trộn trên bàn. – Em thích ăn nguội hơn.

Cậu cầm lấy bát miến, trở lại phòng khách, lăn vào lòng anh.

- Ăn thế này cũng ngon nữa. – Cậu cố cười thật tươi.

- Đồ láu cá. – Anh trêu chọc cậu.

Từ lúc nào, cánh tay anh khẽ ôm lấy eo cậu, kéo cậu lại gần. Anh hôn lên tóc cậu, thì thầm.

- Em không có gì kể cho anh nghe về người bạn mới của Eli sao?

Ánh mắt Ki Seop thoáng buồn, cậu cúi xuống, tự nhủ với lòng mình không nên tỏ ra yếu đuối trước những ân cần của Soo Hyun, vì anh và cậu.

- Anh biết không… – Ki Seop nhìn anh, khẽ cười. – … em chẳng ngờ có ngày em yêu anh nhiều đến như vậy.

Bất chấp ánh nhìn không thể tin được của Soo Hyun, bất chấp sự thật rằng cậu đang cố phỉnh phờ bản thân bằng lời nói dối ngọt ngào ấy.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
hannief
#1
Chapter 6: Ờ, thế thôi. Lảm nhảm vậy đủ rồi. Dạo này ngoài cái này ra còn tác phẩm gì mới nưa ko?? Fic 2shin à?? Trên aff có chứ?? :3
hannief
#2
Chapter 6: Nhưng có vẻ tìm ra hướng đi rồi nhờ :3
hannief
#3
Chapter 6: Thưong SDH quá Mei ah :"((((
hannief
#4
Chapter 6: À mà k. Sợ mẹ bỏ người yêu cx là 1 cái tội. Sau này cưới về mà tình trạng đay tiếp diễn thì tội người ta LOL
hannief
#5
Chapter 6: Appa vô tội *tung bông*
Nhưng đừng có cướp trắng trợn thế chứ :v
hannief
#6
Chapter 6: Ầu, KV thích bà già ngày xưa LOL
Tội nghiệp thằng nhỏ, may mà mọi việc k theo kế hoạch nên mới có anh Kim Kibum rước về :v
hannief
#7
Chapter 6: SSH là đồ tồi, mới qua vài hôm mà đã bắt đầu nghi ngờ tình cảm bao nay :((((((
SooSeop của tui OTL
hannief
#8
Chapter 6: Đọc đoạn lks thanh cao mà phát sặc, lololol
hannief
#9
Chapter 6: Như đọc truyện cho thiếu nữ mới lớn, toàn cảnh kinh điển :)))((
hannief
#10
Chapter 6: Đặtba lô, ok?? Vậy là tìm ra hết rồi nhé :v