Chap 14

April

Dong Ho tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài triền miên. Thân thể sảng khoái tràn đầy sức sống. Cậu nhanh chóng nhận thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trải ga trắng muốt, tường và trần nhà cũng đều trắng muốt. Mùi thuốc khử trùng lan tỏa nhè nhẹ trong không khí. Dong Ho đoán đây là một phòng bệnh. Cậu bị thương ở đâu sao? Dong Ho ngồi bật dậy xem xét hết những nơi mắt cậu có thể nhìn thấy được. Người cậu hoàn toàn lành lặn. Các khớp xương cử động bình thường, toàn thân không có dấu hiệu nhức mỏi. Vậy tại sao cậu lại ở đây?

Đang chìm đắm trong những thắc mắc của riêng mình, tiếng người tranh cãi lào xào ở gian bên nhanh chóng lôi kéo đôi tai hóng hớt của Dong Ho. Vì có một tấm màn màu trắng ngăn cách, cậu không thể nhìn thấy những ai đang nói. Nhưng Dong Ho chắc chắn một điểu, họ đang nói về cậu.

- Cái gì cơ? Nói lại xem nào? - Dong Ho mỉm cười toe toét khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Xander hyung.

Dong Ho mau chóng trở nên phấn chấn, có Xander hyung ở đây, hẳn cậu không gặp nguy hiểm gì cả. Cậu thò chân xuống giường, quò quạng tìm đôi giày. Giường đệm lò xo rin rít kêu lên theo từng cử động của Dong Ho.

- Cậu ấy... - Một giọng nói trong và cao đáp lại Xander hyung - ... hình như đã tỉnh rồi. Chúng ta nên vào kiểm tra tình hình của cậu ấy thì tốt hơn.

Nghe thấy vậy, Dong Ho ngừng ngay việc tìm giày, ngẩng đầu nhìn người đang kéo đến giường của cậu. Dẫn đầu là Xander hyung hùng hổ nhào lên ôm chầm lấy Dong Ho rồi ngồi phịch xuống cạnh cậu. Tiếp theo, một anh chàng dong dỏng cao người gầy tong teo trong bộ áo bluse trắng của bác sĩ gạt tay Xander hyung đang ôm Dong Ho ra, sờ sờ nắn nắn vai và cổ của Dong Ho, rồi thở hắt nhẹ nhõm. Cuối cùng là Eli và Jin Chan, đứng một phía hóng chuyện.

- Sao rồi hả Chang Min? - Xander hyung hỏi.

Bác sĩ tên Chang Min lắc đầu.

- Chẳng sao cả. Tốt nhất gia đình nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho Dong Ho, đề phòng trường hợp cậu ấy lên cơn đau tim vì schock tâm ly thôi. - Anh chàng ta nhún vai kiểu câu chuyện rất đỗi tầm thường.

- Cái gì cơ? - Dong Ho kêu lên thất thanh. - Nói nghe như Ho sắp chết ấy.

Chang Min cười nhẹ, nhìn Dong Ho đầy thương hại.

- Cậu nhóc nghĩ cái chết là điều tồi tệ nhất sao?

- Chẳng phải như vậy còn gì? - Dong Ho lè lưỡi. Cậu ghét những ai cứ hay tỏ vẻ thâm thúy như vậy.

Thế nhưng, không đôi co với Dong Ho nữa, Chang Min chuyển hướng sang Xander hyung.

- Hyung cố gắng nhé. Tôi đi trước đây. - Nói rồi Chang Min quay người rời khỏi phòng.

Chang Min vừa đi, Dong Ho đã sốt sắng giật giật áo Xander hyung, hỏi:

- Hyung! Chuyện gì vậy?

Xander hyung lắc đầu, đứng lên cầm lấy áo khoác của Dong Ho vắt trên mắc mặc vào giùm cậu. Xong xuôi, hyung ấy mới chịu mở miệng:

- Đói không? Anh em ta đi ăn thôi.

Nghe thấy từ "ăn", không chỉ Dong Ho mà còn Eli và Jin Chan đều reo lên thích thú.

- Vậy vừa ăn hyung vừa giải thích cho Ho nhé! - Dong Ho cười tít mắt.

Xander nheo mắt nhìn cậu nhóc em của mình, lặng lẽ gật đầu. Trong lòng hyung ấy, bề bộn bao nhiêu suy nghĩ.

***

Phút cuối, Jin Chan sực nhớ ra cậu ta có chút việc phải làm, nên chỉ có Dong Ho, Xander và Eli đi ăn. Mấy người họ rời khỏi căn phòng y tế để bước vào một hành lang lát đá đen dài và hẹp. Không khí lạnh toát tỏa ra từ bốn phía. Trên trần lơ lửng những quả cầu thủy tinh màu vàng dịu ngọt to bằng quả bưởi chiếu sáng lối đi. Tuy vậy, ánh sáng cũng không khiến Dong Ho cảm thấy ấm áp hơn là bao. Ba người đi về phía cuối hàng lang, bỏ qua hàng chục những chiếc cửa gỗ đen bóng chứa đựng những thứ mập mờ khôn cùng.

Họ dùng cầu thang bộ, Dong Ho nhẩm đếm đến bậc thang thứ ba mươi sáu thì Xander hyung dừng lại, rẽ vào một hàng lang khác chứ không đi lên trên nữa. Hàng lang này sáng sủa hơn một chút với những ô cửa kính lớn, ánh nắng bên ngoài chan hòa rực rỡ. Bên phía tường đối diện, người ta treo đầy tranh ảnh của những nhân vật tướng tá hết sức dữ dằn, phần lớn đều mặc trang phục màu tía viền đen và đeo nhẫn màu đen vân xanh, y hệt như Eli và Xander. Mải ngắm tranh, Dong Ho không để y rằng cậu cùng hai người kia đã đến một nơi có vẻ như là sảnh chính của tòa nhà. Sàn nhà cũng lát đá đen, trần nhà rất cao và được khắc những ky tự cổ quái. Giữa sảnh là một bàn tiếp tân, một cô gái tóc dài đen nhánh đang bận rộn sắp xếp giấy tờ nên không nhìn thấy bọn Dong Ho. Người qua lại rất tấp nập. Ai nấy đều mặc đồng phục màu tía viền đen, trên tay hoặc trên lưng là vũ khí, có người là kiếm, cũng có người dùng súng, một vài người máu dính be bét trên áo, thậm chí là trên mặt. Nhưng biểu cảm chung của những người đó đều rất khẩn trương và nghiêm túc, không hề có tiếng nói chuyện tán gẫu cười đùa.

Dong Ho không hề biết cậu đang đứng trơ trơ ra quan sát mọi thứ xung quanh cho đến khi Xander hyung kéo cậu đi. Hyung ấy nhẹ nhàng mở cánh cửa lớn, mở ra một khung cảnh khu phố buôn bán sầm uất đông vui trong ánh nắng cuối hè tươi mới. Dong Ho và Eli theo bước chân hyung ấy xuống hè phố, thư thái hít thở bầu không khí trong lành thay cho sự nặng nề và u ám của tòa nhà ban nãy.

Xander hyung dẫn hai người đến một nhà hàng ăn xinh xắn có tên "Yurianne & Tyler" ở phố Nussen, cách tòa nhà ban nãy ba dãy phố. Dong Ho chọn một bàn ăn trên ban công có mái che ở tầng hai, giữa mấy chậu hoa ngọc trâm và hoa bươm bướm.

- Vậy... - Ngay khi Xander hyung vừa gọi món, Dong Ho đã bắt đầu ngay. Thực sự cậu không thể đợi thêm được nữa. - ... hyung hãy giải thích mọi chuyện đi xem nào?

Xander hyung nháy mắt tinh nghịch với Dong Ho, mỉm cười.

- Đợi chút, còn một người nữa.

Hyung ấy vừa dứt lời, Eli đã đẩy ghế đứng lên, chạy đi đâu đó. Chưa đầy chục giây sau, anh ta đã trở lại, và còn có một cô gái đi theo nữa. Cô gái đó cũng mặc đồ tía viền đen, mái tóc màu đồng dài và dày ánh lên rực rỡ cũng như nụ cười tỏa rạng của cô. Cô ngồi xuống bên cạnh Eli, đối diện với Xander hyung và Dong Ho.

- Ho à! Đây là Hyo Rin noona. - Xander hyung giới thiệu cô gái ấy với Dong Ho.

Dong Ho mỉm cười, cúi nhẹ đầu chào Hyo Rin.

- Em là Dong Ho. Rất vui được gặp chị.

- Hóa ra em trai của anh Xander đáng yêu hơn trong ảnh rất nhiều. - Hyo Rin vui vẻ nói, giọng nói của cô cũng hơi khàn nhưng rất đáng yêu.

Được khen ngợi như vậy, Dong Ho không kiềm chế được sự sung sướng, hãnh diện nhìn Xander hyung.

- Thôi! Đủ người rồi. - Eli gõ gõ tay lên bàn ra hiệu.

- Ừ nhỉ! - Khuôn mặt của Xander hyung đột ngột trở nên nghiêm túc. - Ho à! Mọi chuyện hyung sắp nói sau đây, hoàn toàn là sự thật và mong Ho chấp nhận sự thật đó, cho dù nó quái gở và kỳ dị đến mức nào. Được không?

Trước thái độ nghiêm túc đột ngột của Xander hyung, Dong Ho có hơi bối rối. Cậu nhìn Eli và Hyo Rin, hai người họ cũng không còn cười toe toét như lúc trước nữa, mà thay vào đó, nhìn cậu đầy căng thẳng. Tình hình đã như vậy, Dong Ho đành gật đầu, để xem mọi việc sẽ đi đến đâu.

Thấy tín hiệu đồng y của Dong Ho, Xander hyung thở phào, bắt đầu nói.

- Ho à! Bọn hyung không phải là dân buôn lụa. Mà là Hunter, những tên thợ săn là việc cho Hunter Clamp, chuyên quản ly trật tự của thế giới những sinh vật huyền bí và bảo vệ dân thường khỏi sự quấy nhiễu của bọn chúng.

- Vậy sao? - Dong Ho nhướn mày. - Thì sao chứ? - Dong Ho bật cười. - Miễn không làm việc bất hợp pháp là được.

- Thấy chưa? - Eli dài giọng. - Đã bảo làm Hunter thì có gì ghê gớm đâu mà phải giấu với giếm.

Ngay lập tức, Hyo Rin tặng cho Eli một cái đá vào chân kèm theo lời hăm dọa.

- Thôi đi cái đồ đầu tóc vàng chóe! Cậu không thấy từ lúc chúng ta vào nhà hàng là có bao nhiêu cặp mắt soi mói rồi không? Bớt phô trương đi!

Eli chỉ còn nước càu nhàu trong im lặng. Xander hyung lại tiếp tục.

- Nhưng không chỉ có vậy... Ho à! Hyung là một Pháp sư. Một Thần sáng suất sắc...

Thông tin này mới chính là thứ làm Dong Ho nhảy dựng lên, thích thú ra mặt.

- Hyung nói sao? Hyung là Phù thủy á??? Chẳng nhẽ trường hyung theo học từng ấy năm là... là...

- Là Hogwarts. - Xander hyung mơ màng. - Một nơi thực sự kỳ diệu...

Eli uể oải phẩy ruồi trước mặt Xander hyung, hòng kéo hyung ấy từ thiên đường trở lại mặt đất.

- Êu! - Eli nói. - Quên giới thiệu tụi này với Ho rồi kìa.

Xander hyung giật mình, ngơ ngác nhìn Dong Ho, Eli và Hyo Rin, hồi lâu sau mới quay lại chủ đề nói chuyện.

- A! Hyung quên mất. Không chỉ hyung, Hyo Rin còn là...

- Là Pháp sư nốt sao? - Dong Ho hào hứng.

- Không, - Hyo Rin lắc đầu. - Chị là một HalfBlood.

Định nghĩa mới mẻ này lại thách thức Dong Ho, cậu ngớ người.

- HalfBlood? - Dong Ho hỏi lại.

Hyo Rin cười, nhẹ nhàng giải thích.

- Đó là danh từ để chỉ những người có một nửa dòng máu Vampire, một nửa dòng máu người thường. Mẹ chị vốn là một Vampire. HalfBlood tuy có những điểm mạnh của một Vampire nhưng họ không bất tử như Vampire, bù lại, chị không cần phải uống máu ai để duy trì sự sống cả.

Eli phát ra một tiếng cười khục khặc.

- Chị ấy chỉ cần ăn thịt tái, thiệt tái mà thôi. - Eli trêu chọc Hyo Rin.

Và kết quả là Eli lại được tặng thêm một cú đá vào chân vì tội phát ngôn lung tung.

Còn Dong Ho, cậu phần nào hiểu ra tại sao, Hyo Rin lại có một vẻ đẹp rực rỡ đến vậy.

- Thôi đi! - Hyo Rin liếc xéo Eli. - Đến lượt cậu rồi đó.

- Hở? - Mắt Eli mở to ngạc nhiên. - Lượt nào?

Lần này thì đến lượt Xander hyung táng cho Eli một cú đá vào chân.

- Cậu thôi ngay cái mặt đao đao đó được không? - Xander hyung phải nín cười ghê gớm lắm trước bộ mặt ngu ngốc không tả được của Eli.

Eli đảo mắt, ngán ngẩm nhìn Dong Ho, bắt đầu nói.

- Đại khái, hyung là một Pháp sư khai cổng.

Dong Ho lập tức chồm người về phía Eli hyung để nghe cho rõ.

- Hyung nói gì cơ? Lại Pháp sư sao? - Dong Ho thắc mắc. - Kiểu Xander hyung á?

- Không! - Xander hyung trả lời thay Eli. - Pháp sư khai cổng là những người có năng lực mở cổng liên thông giữa mặt đất và Âm ty. Còn hyung là Phù thủy, đại khái là những người có khả năng dùng đũa phép...

Nói rồi Xander rút từ ống tay áo một vật dài và thanh nhã như một chiếc đũa màu đen bóng. Nhác thấy vật đó trên tay Xander hyung, Dong Ho reo lên:

- Là nó!

Xander hyung lẫn Eli và Hyo Rin đều ngạc nhiên nhìn Dong Ho.

- Chuyện gì vậy? Nó là đũa phép. - Xander hươ hươ cây đũa trước mặt Dong Ho.

- Là thứ hyung rút ra lúc chúng ta chuẩn bị rơi xuống mặt đất. Hèn gì Ho không bị gẫy chân gẫy tay. Thật kỳ diệu. Quá kỳ diệu. - Dong Ho cứ lẩm bẩm, trong lòng rất phấn khích vì xung quanh mình toàn là những nhân vật xuất chúng cả.

Xander hyung vỗ vỗ vai Dong Ho, nói:

- Có gì đâu!

- Sao lại không có gì? - Dong Ho vẫn giữ nguyên vẻ mặt vui tươi. - Hyung là Phù thủy, chị Hyo Rin là Vampire, còn Eli hyung là Pháp sư khai cổng. Bây giờ Ho đi đâu cũng không sợ bị bắt nạt nữa rồi.

- Ơ... Dong Ho à.... - Hyo Rin cắn môi, e ngại nhìn Xander hyung.

Đột nhiên, không khí nói chuyện chùng xuống.

Cảm thấy có gì đó không ổn, Dong Ho chột dạ, hỏi ngay:

- Chị Hyo Rin, có chuyện gì vậy?

Hyo Rin nhìn Dong Ho bằng đúng ánh mắt mà lúc nãy Chang Min nhìn Dong Ho, đầy thương hại. Điều này làm Dong Ho cảm thấy khó chịu, cậu giận dỗi nhìn Hyo Rin:

- Đừng nhìn Ho như vậy! Làm như Ho sắp chết đến nơi ấy...

- Ho à! - Xander hyung ngắt lời Dong Ho. - Ho... là một Tamer.

Một lần nữa, một từ lạ lẫm lại được nhắc đến. Dong Ho hoàn toàn có cảm giác mình đang nói chuyện với người nước ngoài. Từ ngữ gì mà khó hiểu chết đi được.

- Tamer là gì cơ? - Dong Ho hỏi, cảm thấy mình ngày càng có dấu hiệu bệnh chậm tiêu.

Xander hyung lại từ tốn giải nghĩa cho Dong Ho.

- Tamer, là những người có khả năng thu hút và kiểm soát những Ác linh từ Âm ti. Đó là một sức mạnh rất kinh khủng, ai cũng khao khát có được nó. Tuy nhiên, không phải ai cũng kiểm soát được nó, rất nhiều người đã biến thành Phantom of Vampire, chỉ vì quá buông thả y thức mình cho những Ác linh điều khiển. Dong Ho à, thực sự, hyung lo lắng đến phát điên khi Chang Min cậu ấy bảo ho là một Tamer. Thực sự là thế sao?

Khuôn mặt Xander hyung méo mó đầy mệt mỏi, hyung ấy buông thõng người xuống ghế, thở dài thườn thượt. Hyo Rin nhìn hyung ấy một cách thông cảm hết sức có thể, rồi chị quay sang tiếp tục nói với Dong Ho.

- Ho à, vậy nên... để giúp Ho phát triển năng lực và có thể bảo vệ chính bản thân mình, bọn chị, chính xác là Xander hyung quyết định sẽ cho Ho theo học tại Clemental Academy, trường đào tạo Hunter.

- Trường đào tạo? Học? Cái gì cơ? Học...học...học? - Dong Ho há hốc mồm, lắp bắp nhắc đi nhắc lại từ "học" không biết bao nhiêu lần.

Bởi vậy, Xander hyung tuy còn vẫn buồn phiền nhưng vẫn còn tâm trí mà lay lay người Dong Ho.

- Ho à! Sao vậy? Hyung xin lỗi. Việc Ho là Tamer, hyung hoàn toàn không thể can thiệp hay thay đổi. Chỉ có thể...

- Học!!! Học đấy hyung biết không??? - Dong Ho phùng mang trợn má nhìn Xander hyung đầy kinh dị. - Học đó!!! Ho ghét học!!! Ghét ghét ghét!!!

- Ho đáng yêu quá! - Hyo Rin bật cười giòn giã. - Không ngờ Ho chẳng màng chuyện mình là Tamer mà lại đi lo chuyện học hành vất vả sao. Yên tâm đi, chị cũng theo học ở đó, có gì thì chị sẽ giúp đỡ Ho mà.

Dong Ho nhận được ánh mắt trấn an của chị Hyo Rin, phần nào bớt hoảng loạn.

- Chị Hyo Rin phải hứa giúp Ho đó! Ho sợ học lắm. - Dong Ho nhăn mặt rùng mình khi nhắc đến từ khóa đáng sợ đó.

- Công nhận. - Eli im lặng từ nãy giờ tự dưng lên tiếng. - Học rất kinh khủng. Hyung toàn bùng học suốt nhưng cuối cùng, vẫn được cho tốt nghiệp làm Hunter đấy thôi. Ho không phải lo đâu.

Dong Ho chưa kịp cảm ơn lời động viên ngốc nghếch của Eli hyung thì một lần nữa, Eli rống lên đầy đau đớn. Lần này, cả Xander hyung và chị Hyo Rin đều có nhã y tặng cho Eli những cái đá chân thân tình hết mức.

- Sao cứ đá hoài vậy? - Trán Eli nhăn tít lại. - Muốn tôi cho mấy người vào Vòng 3 của Âm Ty thưởng thức bữa ăn không hả?

Hyo Rin cười nhếch mép.

- Cứ thử xem? Tôi sẽ ném cậu cho lũ Dangeroo ngay khi chúng ta vừa đặt chân xuống đó.

- Thôi thôi! - Xander hyung phẩy phẩy tay. - Đồ ăn đến rồi kìa, mất trật tự quá đi.

- Đâu? Đồ ăn!!! - Đang rất bấn loạn chuyện học với hành, nghe thấy những từ quen thuộc, phút chốc tinh thần Dong Ho như được sạc điện, tràn đầy năng lượng.

Cuối cùng, bốn người họ không ai còn quan tâm đến những chuyện rất dễ gây đau đầu táo bón đó nữa. Có thực mới vực được đạo, mấy người vui vẻ thưởng thức món thịt bò sốt tiêu đen và bánh bao,  rôm rả tán gẫu những chuyện phiếm ở đâu đâu.

Nắng tháng tám rực rỡ, nhưng đã không còn cái gay gắt của một mùa hè nóng bỏng. Trời đất chuyển mình sang thu. Liệu còn có những ngày được hạnh phúc nói cười ăn uống với nhau như thế này nữa không?

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Heo_Love_EXO #1
Bạn ui cho mk mang lên wattpad đc ko?
hannief
#2
Chapter 33: à nữa, vì ss e đã bỏ đời silent reader =)))))))))
hannief
#3
Chapter 33: ss nhớ từng ngày luôn à??? hay thế?? TT^TT
hannief
#4
Chapter 33: e là người comt nhiều nhất nữa phải ko?? =))))))))))
hannief
#5
Chapter 33: ss còn long fic khác à??
hannief
#6
Chapter 33: 20 với 26 ấy à?? =))))))))
hannief
#7
Chapter 33: insa là cái gì????
hannief
#8
Chapter 33: e thấy chữ ý lâu rồi. mà cứ đọc hết chap là lại quên!! =))))))))
hannief
#9
Chapter 33: đoạn umma ghen hả ss???
hannief
#10
Chapter 33: KTK là gì ss???