Chương 7: Những quyển sách của Kim thiếu chủ

[Longfic][BAP][T+] Xưng Đế Hành Trình

Lý Quốc sư nửa đêm vẫn đang xem tấu chương. Kể từ ngày tiểu Hoàng đế Kim Đông Huyền qua đời, việc triều chính gần như đổ hết lên vai Quốc sư và Tể tướng. Đối với Tể tướng, việc phê tấu chương không là vấn đề gì bởi vì ngài rất có kinh nghiệm. Nhưng với một vị Quốc sư trẻ như Lý Chung Huyền, tấu chương vẫn là một vấn ngại lớn.

“Quốc sư, người ăn chút gì đi.”

Tiếng mở cửa làm Lý Chung Huyền ngẩng lên. Là Khương tiên sinh mang bánh ngọt và trà đến. Y đến phủ Quốc sư chưa được bao lâu mà rất nhanh thạo việc, còn hay ở bên cạnh giúp đỡ Lý Chung Huyền, khiến hắn vô cùng cảm kích.

“Khuya rồi sao ngươi vẫn chưa ngủ?” – Lý Chung Huyền đặt tấu chương xuống, nhận lấy chung trà từ tay Khương Mẫn Hách.

“Lý Quốc sư việc còn chưa xong, tiểu sinh là cấp dưới làm sao dám ngủ trước.” – vì Khương tiên sinh đến phủ chưa được bao lâu, cho nên ăn nói vẫn rất khách khí với Lý Chung Huyền. Hắn không vừa lòng, không vừa lòng một chút nào. Hắn muốn y cởi mở hơn.

“Ấy, sao lại nói thế? Ngươi là ân nhân của ta. Ngươi chịu ở lại phủ Quốc sư là để làm khách, để ta báo đáp, đã là vinh hạnh của ta rồi.” – Lý Chung Huyền giở tiếp một tấu chương khác, tỉ mẩn xem rồi phê qua.

“Tiểu sinh nào dám. Cứu được mạng của Quốc sư đương triều là vinh hạnh của tiểu sinh, đó là nghĩa vụ. Bất cứ người dân nào cũng sẽ làm vậy. Tiểu sinh không dám nhận công.” – Khương Mẫn Hách cúi đầu.

“Thôi. Ta không nói việc này nữa. Đến đây ăn ít bánh đi.” – Lý Quốc sư khoác tay.

“Đa tạ Quốc sư.”

.

.

.

Ta… đang ở đâu đây…

Phương Tuấn Hồng mơ màng mở mắt. Y cũng nhận ra đây không phải là nhà của Trần Huyền Sương. Nhưng gì còn sót lại trong kí ức lúc này chỉ có giọng nói của hắc y nhân bí ẩn kia. Phương Tuấn Hồng thử vận nội công, y ho khục khặc. Tuy chất độc dường như đã được đẩy ra hết, nhưng có vẻ cơ thể y vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

“A, công tử. Người tỉnh rồi!”

Có người đẩy cửa bước vào, khiến cho Phương Tuấn Hồng không khỏi lóa mắt vì ánh sáng bên ngoài. Một nữ nhi vóc người nhỏ nhắn, phục trang đơn giản cúi đầu. Y lúng túng không biết phải làm sao.

“Cho ta hỏi đây là đâu vậy?”

“Thưa, chỗ này là sơn trang của Kim thiếu chủ Kim Tại Trung. Thiếu chủ hiện đang ra ngoài có việc, người dặn nô tì là nếu công tử có tỉnh dậy thì cứ để người nghỉ ngơi trong phòng, đừng kinh động tới ai. Một lát nữa nô tì sẽ mang thức ăn vào cho người. Có cần gì cứ bảo nô tì, người không cần phải ra ngoài làm gì cả.” – nô tì nọ cúi đầu kính cẩn thuật lại lời dặn của thiếu chủ.

“Các ca ca của ta đâu?”

“Nô tì chỉ phụ trách việc chăm sóc cho công tử, vì vậy những thông tin khác nô tì hoàn toàn không biết.” – lời vừa dứt đã rời đi.

Vậy là suốt ngày hôm đó Phương Tuấn Hồng chỉ quanh đi quẩn lại trong phòng. Bên ngoài phòng có lính canh, nô tì lại khắt khe và kín miệng, vì vậy y chẳng được ra ngoài hay khui được bao nhiêu chuyện. Bao nhiêu tò mò dồn nén, chỉ chờ đến khi cái người thiếu chủ tên Kim Tại Trung kia về để hỏi cho rõ.

“Ngươi có thể mang cho ta vài quyển sách được không?” – trong lúc buồn chán, Phương Tuấn Hồng đã nhờ nô tì kia mang cho vài quyển sách, cốt cũng để xem thử tính cách của Kim thiếu chủ là thế nào.

“Vâng.”

Vài phút sau, nô tì vào phòng mang theo hơn mươi quyển sách dày mỏng có đủ. Việc của Phương Tuấn Hồng bây giờ là ngồi đọc sách, không thì nằm ra giường đọc sách cũng được, miễn là đừng ra ngoài.

Quyển đầu tiên là bộ sưu tập những điển cố, điển tích thường dùng trong văn chương. Phương Tuấn Hồng dù thấy nó rất chán vẫn cố gắng đọc hết để giết thời gian. Quyển thứ hai là sách về võ thuật mà có lẽ y nhắm mắt cũng lật được tư thế này ở trang mấy, tư thế kia ở trang nào. Quyển thứ ba nói về cách chăm sóc cây cảnh trong vườn. Phương Tuấn Hồng tự hỏi con người Kim Tại Trung nhàm chán đến mức nào mà lại đọc những quyển sách như vậy.

Quyển thứ tư là một quyển tiểu thuyết, tên là Cáo trạng, kể về hai thư sinh ở cùng một xóm quê nghèo ngày đêm dùi mài kinh sử, họ kết nghĩa anh em, thề hẹn với nhau nếu ai đỗ Trạng thì không được quên người kia, quên lối xóm và phải quay trở lại để giúp đỡ mọi người. Sau đó, người có điều kiện hơn lên kinh ứng thí và đỗ Trạng nguyên, rồi không thấy quay về nữa. Người kia thì ở lại quê nhà dạy học cho trẻ con trong xóm. Sau đó, y cũng quyết định khăn gói lên kinh, viết một bảng cáo trạng, đến khắp các phủ án lớn nhỏ ở kinh thành đánh trống kêu rằng Tân Trạng nguyên là kẻ lừa gạt, nói lời không giữ lấy lời. Phương Tuấn Hồng suy nghĩ lại, hóa ra con người Kim thiếu chủ gì đó cũng không đến mức nhàm chán.

Quyển thứ năm do một học giả viết. Nội dung kể về những cuộc ngao du của hắn ở những vùng đất xa lạ, nơi có những người cao lớn với làn da trắng như tuyết, tóc vàng như nắng và mắt xanh như biển cả. Họ nói một thứ ngôn ngữ khác với hắn, còn dạy hắn văn hóa, phong tục. Phương Tuấn Hồng lấy làm thích thú lắm. Trên đời này hóa ra cũng có nhiều thứ kì lạ như vậy sao?

Quyển thứ sáu lại là một quyển tiểu thuyết, kể về những thử thách trước khi lên ngôi của một vị thái tử đương triều. Thử thách lớn nhất mà Đương kim Hoàng thượng – cha của ngài – giao cho ngài chính là phải theo tướng quân đương triều ra chiến trường, cùng nhiều vị tướng quân trẻ tuổi khác, học tập cách lãnh đạo, tài cầm quân. Ở đó vị thái tử làm quen với một vị tướng quân tương lai, hắn là một người tài giỏi, đưa ra rất nhiều chiến lược xuất sắc. Dù được tướng quân đương triều khen ngợi về sự thông minh, nhưng ngài thấy mình vẫn không bì lại hắn. Ở ngài, có một cái gì đó gọi là tôn trọng hắn. Hai người họ làm bạn không bao lâu thì địch xâm lấn biên cương. Tất cả họ đều phải ra trận chiến đấu. Đó là một trận đấu dai dẵng và đầy nguy hiểm. Dù biết mình có thể không sống sót, nhưng ai cũng hừng hực ý chí. Đến cuối cùng, chỉ còn vị thái tử và bạn của ngài, tướng quân trẻ. Ngài rất vui mừng khi mình lẫn bạn mình đều toàn mạng trở về sau cuộc chiến. Nhưng đến cuối cùng, vị thái tử bị chính bạn mình ám sát.

“Kết thúc của truyện này như thế nào ngươi có biết không?” – Phương Tuấn Hồng nhận ra mấy trang cuối đã bị xé mất. Y hỏi nô tì đang loay hoay chăm đèn lên. Bên ngoài trời đã sập tối.

“Lúc nô tì đến đây làm việc cũng được đọc qua vì Kim thiếu chủ rất muốn người hầu trong phủ hiểu chuyện một chút. Nhưng lúc đấy quyển sách này đã bị xé mất mấy trang rồi. Ai cùng tò mò về kết cục của tội ác đó nhưng Kim thiếu chủ chẳng kể gì cả. Cả phủ này chỉ có mỗi thiếu chủ biết kết thúc thôi.” – tiểu nô tì tiếp tục cầm chỉ thêu khăn, xỏ lên xỏ xuống tấm vải đến loạn cả mắt.

“Bọn ngươi không tò mò à?” – Phương Tuấn Hồng tọc mạch.

“Có chứ ạ. Nhưng thiếu chủ nhất quyết không kể thì bọn nô tì biết phải làm sao?”

“Vậy thôi…”

Phương Tuấn Hồng buông quyển sách xuống, suy nghĩ xem kết thúc cuối cùng sẽ là gì. Nếu đây là một quyển tiểu thuyết, thể nào cũng sẽ có người thứ hai trên đời này giữ một bản khác nguyên vẹn. Chờ lúc về tới Trịnh phủ, hắn nhất định sẽ đi hỏi thăm mọi người.

 

“Bao giờ thiếu chủ mới về?” – Phương Tuấn Hồng chán nản giở đến quyển sách thứ bảy mà nô tì nọ mang đến cho y đọc giải khuây. Trời cũng sập tối rồi mà chưa thấy ai về nữa.

“Sắp rồi ạ!” – nô tì vẫn kiên nhẫn lặp lại câu trả lời, chẳng biết đã là lần thứ mấy trong suốt ngày hôm nay.

Ngay lúc Phương Tuấn Hồng đã sắp chịu không được mà thiếp đi, y thấy hình như hai cái bóng thị vệ ngoài cửa vừa cúi đầu chào ai đó.

“Đã để ngươi phải chờ rồi. Thật thất lễ.” – thân ảnh bạch cẩm sắc từ tốn đến trước mặt Phương Tuấn Hồng, nở một nụ cười mỉm.

“Huynh đây là Kim thiếu chủ?” – Phương Tuấn Hồng dụi đôi mắt mỏi mệt, cố gắng nhìn cho rõ gương mặt của người kia. Một gương mặt hoàn hảo.

“Phải, là ta. Ta vừa cho người mật báo đến Trịnh phủ, ngày mai sẽ có người qua rước bọn các ngươi về đó.” – Kim Tại Trung vẫn mỉm cười.

“Huynh là ai?” – Phương Tuấn Hồng hơi chau đôi mày lại, cảm giác buồn ngủ cứ xâm chiếm lấy y. Mỗi lời nói thoát ra từ đôi môi của người kia đều khiến y không thể chống cự lại cơn buồn ngủ.

“Trịnh Duẫn Hạo sẽ sớm nói cho ngươi biết thôi.” – trước khi lại chìm vào mê man, Phương Tuấn Hồng thấy Kim Tại Trung dịu dàng mỉm cười lần nữa, rồi đưa tay lên che mắt y.

Quyển sách thứ sáu bị gió thổi tung, vô tình lật đến trang cuối cùng còn sót lại.

“Chính thái tử Thôi Thủy Nguyên cũng không ngờ, mạng sống của mình lại là bị người bạn tâm giao tự tay kết liễu.”

Hết chương 7.

Chú thích nhân vật:

- Kim Đông Huyền: Kim Dong Hyun (Boyfriend)

- Lý Chung Huyền: Lee Jong Hyun (CN Blue)

- Khương Mẫn Hách: Kang Min Hyuk (CN Blue)

- Thôi Tuấn Hồng/Phương Tuấn Hồng: Choi Jun Hong/Bang Jun Hong

- Trịnh Duẫn Hạo: Jung Yun Ho (DBSK)

- Kim Tại Trung: Kim Jae Joong (DBSK)

- Thôi Thủy Nguyên: Choi Si Won (Super Junior)

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet