Chương 5: Họ Trịnh

[Longfic][BAP][T+] Xưng Đế Hành Trình

Hắc y nhân ngồi trên mái nhà đối diện trông sang quán trọ nhỏ, lồng đèn treo trước cửa sớm đã sắp cháy cạn dầu. Thấy ba cái bóng cao thấp khác biệt lên phòng rồi mới phi thân sang mái ngói quán trọ. Y dở một mảng ngói cũ lên ghé mắt vào trong, vừa vặn nhìn thấy ba huynh đệ đang chuẩn bị đi ngủ, lại tranh giành nhau chỗ nằm dưới đất, cũng không khỏi hiếu kì.

“Như vậy sao được? Ca lớn nhất trong ba chúng ta, Hồng nhi là bé nhất. Vậy hai người ngủ trên giường, để đệ ngủ dưới đất.” – Văn Chung Nghiệp ôm khư khư đống gối chăn, quyết không bỏ ra.

“Để ca…”

“Để đệ…”

“Hai ca đã tranh đủ chưa?” – Phương Tuấn Hồng đột ngột hét lên, y giằng lấy chăn nệm từ Văn Chung Nghiệp, trải ra đất. Đoạn, y lôi hết gối hết chăn từ hai cái giường, cũng trải ra đất. – “Ngủ chung.”

Phương Long Quốc lẫn Văn Chung Nghiệp đều đồng tình, nhất nhất nghe theo.

Hắc y nhân híp mắt đặt mảng gói về lại chỗ cũ, ngồi yên nghe ngóng thêm một lát nữa. Bên ngoài quán trọ trời đêm trăng thanh gió mát. Màn đêm tịch mịch trải dài khắp cả huyện. Lộc cộc, lộc cộc, tiếng mỏ canh ba tĩnh lặng vang đều khắp xóm làng. Bỗng đâu đó trên đường bầy chó sủa gâu gâu ồn ào. Hắc y nhân vốn định ở lại trên mái trọ thêm một lát nữa thì nhìn thấy ở góc phố một nam nhân. Nam nhân đứng dưới hiên một tiệm bán vải, ô trên tay che đi một nửa gương mặt phía trên, chỉ để lộ ra nụ cười nhạt hiện trên làn da đã tái nhợt dưới ánh trăng xanh. Hắc y khe khẽ thổi lên khúc sáo lá làm ám hiệu rồi cũng lẩn mình vào màn đêm, tiến đến gần xích y.

“Ra là con chó của lão Kim Đông Hoàn.” – hắc y tuốt kiếm, sáng loáng lao thẳng đến chỗ nam nhân vận xích y.

Chỉ thấy nam nhân kia thoắt cái bình thản dùng ô cản đường kiếm nỏng nảy. Lưỡi kiếm vừa đâm xuyên qua giấy ô đã bị kẹp lại bằng những thanh khung sườn tre. Một loạt ám khí như kim châm có đầu tẩm độc phóng ra từ phía sau tán ô, tạo thành những vệt rách nhỏ li ti trên thân con phượng hoàng rửa. Hắc y nhân vội ngả người ra sau tránh ám khí liền bị nam nhân xích y kia nhân lúc giương đông kích tây một chưởng mà đả thương. Y ôm ngực ngã xuống, máu thấm lớp vải đen che mặt, thanh gươm rơi đánh keng xuống đất. Nam nhân xích y thêu hoa ánh bạc, tay cầm ô vẽ hình phượng hoàng lửa đã rách, lặng lẽ nở nụ cười chế giễu mang màu xanh của ánh trăng rồi theo gió lớn rời đi. Toàn bộ quá trình, một lần cũng chưa hề ngừng nở nụ cười.

.

.

.

“Nhị thiếu gia, thiếu chủ đang đọc sách, người không thể làm phiền.” – A Tam, A Tứ, mỗi người một bên ngăn cản nhị thiếu gia của bọn họ bước qua khuôn viên phòng đọc sách. Bất quá nhị thiếu gia bọn họ cũng là người luyện võ, khí lực xem như cũng hơn người, chỉ một chốc cả hai đã trụ không nổi, bị nhị thiếu gia đem vứt chổng vó vào bồn cây.

“Nhị thiếu gia, nếu ngài ngoan cố vào đó, không những ngài phải chịu phạt mà bọn tôi cũng sẽ bị trừ lương.” – A Tứ nhanh nhẹn lao ra ôm lấy chân nhị thiếu gia.

“Đúng a đúng a, tôi ngoài cái thân này còn có vợ con và mẹ già, ngài nhất định không được manh động.” – A Tam cũng lao ra ôm lấy chân còn lại của nhị thiếu gia, bắt đầu ca bài ca cũ mong động lòng người.

“Các ngươi…”

“Có chuyện gì?” – A Tam, A Tứ mặt xanh mặt trắng vội đứng dậy phủi quần áo, cúi đầu không dám nhìn vị thiếu chủ oai phong lẫm liệt đã bị làm phiền.

“Tôi còn phải đi quét sân.” – A Tam nhanh nhảu.

“Để tôi quét phụ anh.” – A Tứ cũng chạy theo.

Hai tên nô bọc để lại nhị thiếu gia cho thiếu chủ xử lý, một phát chuồn thẳng. Nhị thiếu gia cũng bủn rủn hết tay chân, nhận ra sắc mặt đại ca mình không tốt. Bình thường ra đường hùng hùng hổ hổ quậy phá là thế nhưng khi hắn đứng trước mặt đại ca cũng hóa thành con thỏ con co ro trước con sói lớn. Hôm nay xem ra ca ca có vẻ không được vui, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

“Đứng lại.” – thiếu chủ vẫn mặt nặng mày nhẹ, gọi giật lại nhị đệ đang tính bài chạy.

“Đại… đại ca… đệ đệ không làm phiền đại ca đọc sách nữa. Đệ về phòng luyện chữ.” – nhị thiếu gia một lần cũng chẳng dám ngoảnh lại. Nhìn xem nhìn xem, bá khí như thế có thật dọa người không.

“Vào trong đi. Ta có chuyện cần nói với đệ.” – thiếu chủ xoay người vào phòng sách trước, nhị thiếu gia không dám kháng lệnh cũng rón rén vào theo.

“Đại ca… chuyện gì?”

“Trịnh Duẫn Hạo ta từ lúc phụ thân giao quyền quản thúc đến giờ Trịnh gia chưa có lần nào mất mặt như hôm qua. Vậy Đại Hiền, đệ đã biết mình sai?” – thiếu chủ họ Trịnh ngồi vào bàn đọc sách, tiếp tục lướt mắt trên những con chữ, để nhị đệ đứng như chịu phạt trước mặt.

“Đệ…” – Trịnh Đại Hiền ngập ngừng giây lát. Quả thật nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua, hắn cũng thấy hối lỗi. Đại ca hẳn đã rất tức giận.

“Làm sao?” – Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục đọc sách.

“Đại ca, đệ biết đệ làm như vậy là không đúng. Nhưng huynh nhìn tên ác bá vừa béo vừa hói đó xem, có chỗ nào xứng với Tống Thiến tỉ tỉ chứ. Còn có tiểu muội Hoàng Mỹ Anh của hắn nữa, huynh đã ác muội còn ác gấp trăm lần. Đệ chỉ là thấy chướng mắt.” – Trịnh Đại Hiền khoa tay múa chân giải thích lý do.

“Ta biết đệ chướng mắt. Nhưng bớt lo chuyện của người khác đi, đó là việc của Tống Thiến bọn họ. Đệ còn không biết tu tâm dưỡng tính, mai này cha về ta quản không nổi cái thân của đệ đâu.” – một lần Trịnh Duẫn Hạo cũng chưa hề nhìn lấy biểu tình của nhị đệ một lần, chỉ một mực chuyên tâm đọc sách.

“Đại ca, chẳng lẽ đại ca muốn thấy Tống Thiến tỉ tỉ đường cùng treo cổ tự sát, Tống thẩm lên cơn đau tim mới vừa lòng? Nếu là Tại Trung, chắc chắn huynh ấy sẽ giúp Tống…”

“Đệ im ngay cho ta!” – Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên nổi thiên xung, chén trà nguội lạnh trên bàn cũng vỡ tung dưới lực đấm từ bàn tay hắn, thấm ướt cả sách. Vừa rồi nhị đệ vừa nhắc đến tên Kim Tại Trung, chắc chắn đã chạm vào điểm tối trong lòng hắn.

Nhị thiếu gia họ Trịnh thoáng sửng sốt, trong lòng ngẫm lại mình vừa nói gì sai. Sau đó rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ương ngạnh vốn có, hùng hổ tiến đến trước mặt đại ca, một phát rầm đặt tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt đại ca.

“Nếu đại ca không có nhã hứng lo chuyện bao đồng, đệ một mình giúp Tống Thiến tỉ tỉ. Đừng có cản đệ!”

Nói rồi, Trịnh Đại Hiền quay lưng, mở cửa ra khỏi thư phòng. Trước khi đi, không quên bồi thêm một câu: “A, từ bao giờ mà Trịnh Duẫn Hạo bá đạo thiếu chủ Trịnh gia không sợ trời không sợ đất lại trở nên như vậy?”

Thiếu chủ tức thiếu điều muốn đem nhị đệ ra đánh cho một trận. Người của họ Hoàng không phải nên đắt tội, bọn chúng có triều đình chống lưng, họ Trịnh không cách nào sánh nổi. Cái tên nghịch tử Trịnh Đại Hiền bản tính khó dời chỉ suốt ngày thấy chướng mắt liền suy nghĩ không thông, không động tay động chân thì động khẩu. Hết lượt này đến lượt khác mang theo không biết bao nhiêu tai họa vào người mà vẫn chưa chừa, lần này lại còn mang người đến Hoàng gia đòi người, quyết sống mái một phen. Cũng may Trịnh Duẫn Hạo hắn từ trên Ngự Long Sơn trở về kịp, không thì lần này phụ mẫu ở tận đâu đâu chắc chắn cũng phải về giải quyết hậu sự.

Lại một lần nói về chuyện đêm hôm qua, Trịnh Duẫn Hạo lại một lần đau đầu. Tống thẩm làm nha hoàng cho Trịnh phủ từ lúc còn bé, Trịnh Duẫn Hạo và Trịnh Đại Hiền đều một tay bà phụ giúp trông nom từ nhỏ đến lớn cho nên luận đạo nghĩa mà nói cũng có ơn. Tống thẩm lúc còn là một tiểu nha hoàng đã được Trịnh phu nhân ban hôn với Tống đại thúc bán rau trông trấn. Sau đó hai người họ sinh ra một tiểu nữ gọi là Tống Thiến, vừa vặn nhỏ hơn Trịnh Duẫn Hạo một tuổi, từ bé đã rất khả ái cũng tốt bụng, đảm đang. Trịnh lão gia vốn đã định tác hợp cho hắn cùng Tống Thiến, nhưng hắn trớ trêu lại gặp phải Kim Tại Trung. Tống Thiến là người hiểu chuyện, tỏ rằng mình đã có ý trung nhân, nhất mực từ chối hôn ước. Nàng cũng nhiều lần giúp hắn đối phó lão gia lão phu nhân chuyện của Kim Tại Trung, đối với hắn cũng giữ một khoảng cách nhất định. Một cô nương tốt như thế, lại còn khả ái xinh đẹp, tuy rằng gia cảnh và xuất thân không được tốt nhưng rất nhiều người để mắt đến. Kể cả tên tiểu tử Hoàng gia kia cũng muốn Tống Thiến được gả cho mình, mưu mô chước quỷ hết cách này đến cách khác, nàng vẫn không đồng ý. Hoàng Mỹ Anh tiểu muội y trước đây giữa chợ đang tâm đánh đập một nha hoàng, Tống Thiến nhìn thấy liền can ngăn, âu cũng đã đắc tội ả. Mà mỗi lần nhắc đến Hoàng Mỹ Anh, Trịnh Duẫn Hạo không rét mà run.

Vừa rồi Trịnh Đại Hiền muốn làm loạn, là bởi vì hắn đang bị phạt cấm túc chắc đã nghe được chuyện Trịnh Duẫn Hạo đích thân mang lễ vật sang Hoàng gia xin lỗi. Còn có bồi thường thiệt hại và thuốc men các thứ nữa.

“Thiếu chủ.” – bên ngoài thư phòng một bóng người đứng cúi đầu, cất tiếng cung kính gọi.

“Lại chuyện gì?” – Trịnh Duẫn Hạo chống cằm, ngồi bên trong phẩy phẩy trang sách bị ướt.

“Kim thiếu chủ cho gia nô đến báo tin, Phác Hữu Thiên bọn họ đã mang người về rồi ạ.”

“Được rồi. Ngươi lui trước đi. Tối nay ta đến Kim phủ một chuyến.” – Trịnh Duẫn Hạo phất tay, tâm dao động.

“Ân.”

Bóng người rời đi. Trịnh Duẫn Hạo gọi A Tam vào dọn ly trà đã nát dưới tay hắn, định ra bên ngoài tản bộ đổi gió. Lúc bấy giờ mới phát hiện bản thân cũng không phải mình đồng da sắt, có điều mu bàn tay bị sành đâm chảy máu, một chút cũng chẳng cảm thấy đau. Hay là tâm đã đau như hàng ngàn mũi kim đâm vào.

 

Binh Châu trấn cách xa kinh thành, tuy ít bị triều đình dòm ngó, nhưng nếu có biến mật báo vẫn sẽ nhanh chóng được chuyển đi. Trịnh gia từ đời thứ 10 vua Kim Vinh Mẫn đã cáo lão hồi hương, từ đó đến nay trong gia phả chưa từng có ai làm quan lâu dài, chỉ được một thời gian rồi cũng về quê. Họ Trịnh ở Binh Châu cũng gây được cơ đồ, tiếng tăm không ngớt, gia tài được xếp vào loại nhất nhì cả nước. Trịnh phủ bao đời vẫn áng ngữ ở mảnh đất tổ mà nối nghiệp buôn bán, giao thương với các nước lân cận thu được lời cao, dòng dõi đầy tuấn kiệt khiến người người mơ ước. Trịnh lão gia và Văn lão gia là chỗ thân tình, lúc xưa còn nhỏ là do nhị vị đại lão gia kết giao trong triều đình, lâu dần xây dựng một mối quan hệ thật tốt. Người ta nói nhân họa đắc phúc (ở hiền gặp lành), trong lúc Trịnh lão gia nguy khốn nhất cũng do Văn lão gia giúp đỡ, chịu ơn nhau không ít, trả ơn lại đền ơn, cứ thế giao hảo lại càng tốt lên vài trăm phần.

Bỗng nhiên một hôm Trịnh lão gia nổi hứng, cùng phu nhân đến thăm Văn phủ. Nhìn thấy những bức họa phong cảnh Văn lão gia sưu tầm được trong những cuộc đi buôn xa liền cảm thấy động lòng. Từ đó đôi vợ chồng già có nhã ý muốn đi du sơn ngoạn thủy. Còn chưa kịp đợi ai ngăn cản, đã lập tức đem hết sổ sách cơ nghiệp mấy chục năm của Trịnh gia giao lại cho con trai trưởng là Trịnh Duẫn Hạo, dặn hắn trông coi các tiểu đệ tiểu muội cho cẩn thận. Hắn tuy còn trẻ, nhưng được phụ thân giao phó, cũng hết cách phải nhất nhất nghe theo. Vậy là từ ba năm nay mọi chuyện trong phủ đều do một mình hắn giải quyết, tiểu đệ tiểu muội cũng do đích thân hắn quản thúc, dạy dỗ. Thời gian phụ mẫu hắn về phủ cũng rất ít, mỗi lần về đều mang theo chuyện quan trọng bàn giao lại cho hắn. Cách đây mấy tháng, phụ mẫu về nhà được ba ngày, mang rắc rối của Văn phủ kể lại cho hắn nghe, một mực bắt hắn phải phụ trách an toàn cho cả nhà họ. Cách đây hai ngày, đêm hôm khuya khoắt Trịnh Duẫn Hạo nhận được mật hàm từ Ngô Châu, báo rằng có người nửa đêm phỏng hỏa thiêu rụi Văn phủ. Tổng cộng chết hơn năm người. Văn lão gia ôm theo Văn phu nhân đứng trong phủ đệ, ngửa mặt lên trời hiên ngang để hỏa quỷ nuốt trọn. Trước khi chết, còn dõng dạc hô to:

“Quốc vận suy thoái, quan lại tham ô

Tam tử Văn Phương chính là thống soái dẹp yên đất nước.”

“Cái gì?”

Trịnh Duẫn Hạo nghe đến đó, chân mày vô thức chau lại, cả đầu đau nhức. Tại sao mọi chuyện lại thành ra cớ sự như vậy? Lại nghĩ ba huynh đệ bọn họ hẳn là chưa biết việc này, thôi thì tốt nhất phải mau bảo vệ tính mạng của họ an toàn đến Binh Châu rồi mới từ từ tìm cách thông báo. Phía triều đình hẳn đã có gì đó, cái tên hôn quân kia chẳng biết đang toan tính gì trong đầu mà lại cơ nhiên động thủ, khiến Trịnh Duẫn Hạo hắn ở xa như vậy trở tay không kịp. Hắn nghĩ đến phụ thân, hẳn khi về sẽ nổi cơn tam bành với hắn cũng không chừng.

Hắn lập tức phái người đi điều tra nguyên nhân trận hỏa hoạn, còn cử thêm người theo bảo vệ ba huynh đệ Văn-Phương. Những việc còn lại tạm thời cứ án binh bất động, một chút sai hở cũng không được chấp nhận.

Về phần Trịnh Đại Hiền, Trịnh Duẫn Hạo dặn gia nô trong nhà không được để nhị thiếu gia ra ngoài gây rối. Hắn gọi thêm hai thuộc hạ thân cận, ngay trong đêm thân chinh lên Ngự Long Sơn, mặt dày cầu cứu viện của Kim Tại Trung vốn quen biết rộng rãi trong giang hồ, nhờ đến Phác Hữu Thiên. Đây là trường hợp bất đắc dĩ.

“Nửa đêm đến tìm ta, là chịu không nổi sao?” – Kim Tại Trung vẫn một thân bạch cẩm y, giữa màn đêm sương giá nghênh đón Trịnh thiếu chủ, trên mặt mang theo hàm ý giễu cợt.

“Ta có chuyện muốn nhờ người.” – Trịnh Duẫn Hạo không nhanh không chậm, hít một hơi mới lên tiếng.

“Là chuyện của Văn gia?” – Kim thiếu gia vuốt bộ lông mềm mại của con tiểu miêu lông xám trên tay, quay bước vào thư phòng. Y ra hiệu cho thư đồng đi pha trà.

Trịnh Duẫn Hạo theo y vào thư phòng, kể sơ lược chuyện được mật báo. Ánh mắt rõ ràng lo lắng, nhưng hành động lại lý trí vô cùng. Hắn đem những chuyện nên kể kể lại, chèn trà thư đồng đã pha cũng nguội dần.

“Ở lại với ta đi.” – Kim Tại Trung giảo hoạt nhấp ngụm trà thấm ướt cánh môi, xem lời vừa nói như một điều kiện trao đổi.

“Ta… Kim thiếu gia, việc này hệ trọng, mong người đừng đùa bỡn nữa.” – Trịnh Duẫn Hạo thở dài, né tránh ánh mắt mê người của Kim thiếu gia. Tuy trong tâm đang gào thét, những phải nhẫn nại nhẫn nại.

Kim Tại Trung lấy làm thích thú, một tay chống cằm, một tay còn lại dùng ngón tay gõ lên mặt bàn. Một bóng người xuất hiện bên ngoài cánh cửa chờ lệnh. Y nói: “Gọi bọn Phác Hữu Thiên ngay ngày mai xuất phát.”

“Đa tạ.” – Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, ý muốn cáo từ.

“Vậy là không ở lại, hửm?”

“Trịnh phủ vẫn còn trăm công nghìn việc, ta phải về giải quyết. Đã làm phiền Kim thiếu gia rồi. Trịnh Duẫn Hạo ta không cản trở người nghỉ ngơi nữa. Xin thất lễ cáo từ.” – nói rồi một mực đi thẳng ra cửa.

Kim Tại Trung ngồi yên trên ghế, thầm mắng: Tên này sao lại cứng nhắc như vậy?

Về phần thiếu chủ họ Trịnh, nửa đêm thân chinh đến Kim phủ ở Ngự Long Sơn, chưa đến hai canh giờ đã trở ra lên ngựa về lại Trịnh phủ. Việc lần này thực sự hệ trọng, nếu lỡ tên ác ma đó giở trò Trịnh Duẫn Hạo cũng khó mà đối phó. Ấy thế mà vừa về đến phủ, lại nghe bọn A Tam hớt hải chạy vào báo nhị thiếu gia đang ở Hoàng phủ đòi người, quyết một phen sống mái với cả nhà họ Hoàng. Trịnh Duẫn Hạo thất kinh, lập tức lại lên ngựa phi đến Hoàng phủ bắt người về. Hắn phạt Trịnh Đại Hiền cầm chổi giơ lên cao quỳ gối ở giữa phòng khách, trước ngực đeo bảng “Ra ngoài gây rối, đắc tội Hoàng gia”, để cho gia nô tì nữ trong nhà đi ngang qua đều có thể nhìn thấy. Trịnh Đại Hiền đương nhiên ấm ức nhưng nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh của đại ca, lập tức không dám hó hé nhịn nhục chịu phạt hết một ngày. Lúc được tha về cũng là do A Tam, A Tứ xin cho, nhị thiếu gia ngồi trong phòng xoa hai đầu gối cẳng tay mỏi nhừ. Trịnh Duẫn Hạo còn phạt tiểu đệ cấm túc một tuần, chỉ được ở trong phủ đọc sách luyện võ. Nếu dám cãi lệnh lập tức cho ra trước cửa lớn quỳ gối đeo bảng để người đi đường đều có thể nhìn thấy.

Trịnh Đại Hiền trong lòng trước mắng tổ tiên Hoàng gia, sau mắng ông bà Hoàng gia, sau nữa mắng hai huynh muội Hoàng gia, một lời cũng chưa dám mắng đến đại ca mình. Nếu mà dám thì cũng đã ra đường ở từ lâu. Hắn từ nhỏ đã rất tôn trọng Trịnh Duẫn Hạo. Lúc còn là một đứa trẻ mặt nộn nộn thì đã biết vâng lời đại ca, ngoài đại ca ra thì không ai dạy dỗ nghịch tử này nổi. Suốt ngày hắn cứ theo đại ca gọi “Ca ca, chữ Hiền viết thế nào?”, “Ca ca, dạy em võ công đi!”, ca ca cái này… ca ca cái kia… Chỉ trách Trịnh Duẫn Hạo ngay từ lúc còn nhỏ đã mang danh cháu đích tôn, vừa ra đời gánh nặng cơ đồ Trịnh gia đã đè nặng trên vai. Vì thế lúc bé cũng rất ít chơi cùng các tiểu đệ tiểu muội, chỉ biết luyện chữ, học tính sổ sách, kinh doanh rồi học chút võ công, thời gian dành cho Trịnh Đại Hiền cũng rất ít. Hắn thấy vậy cũng không trách cứ gì đại ca, còn nghĩ đó là điều hiển nhiên, hảo hảo ngoan ngoãn không quấy rầy. Mà bù lại, hắn ra ngoài quậy cho đã, khi về nhà lại ngoan ngoãn, đại ca cũng tức giận. Là làm sao?

.

“Cẩn thận.”

Một sáng thức dậy, Trịnh Đại Hiền thấy ở ngoài sảnh có rất nhiều nô tài, tất cả đều tất bật chuẩn bị đỡ ba người nào đó vào những phòng cho khách trong Trịnh phủ. Gia nô bảo nhau cẩn thận một chút. Cả ba người đều đang mê man, có người còn bị thương chừng như rất nặng. Mặt ai cũng nhợt nhạt cả. Trịnh Đại Hiền than trời, chẳng lẽ đại ca chứa chấp khâm phạm triều đình sao? Hắn nhăn mày nhăn mặt, chạy đi hỏi Trịnh Duẫn Hạo. Chỉ thấy đại ca ngồi thưởng trà, đều đều bảo”

“Là tiểu tử của Văn gia. Không được đắc tội.”

Trịnh Đại Hiền hiếu kì, chạy đi xem thử mặt mũi. Thấy cả ba người không ai anh tuấn như mình và đại ca, lại trông có vẻ thật thà, lòng vui vẻ nghĩ không nên trêu chọc. Họ bị thương rất nặng, có vẻ như đã bị tấn công. Chuyện của Văn gia hắn không biết nhiều, bất lắm chỉ toàn nghe đồn thổi từ mấy đứa nô tì nhiều chuyện. Nay thấy cảnh này lại nổi tò mò, định bụng hôm nào lựa lời gạ hỏi đại ca thử xem. Trịnh Đại Hiền chậm rãi đánh giá từng người một.

Đầu tiên là tên có vẻ già nhất bọn. Hắn mặc bộ quần áo nâu của mấy người nhà quê, trông đã sờn cũ. Khuôn mặt cũng nhà quê không kém. Nhưng mà nếu tính ra thì Ngô Châu là chốn thành thị, Binh Châu Trịnh Đại Hiền ở mới là nhà quê, thành ra cách so sánh này không thỏa đáng lắm. Mà thôi mặc kệ. Tên kia tuy trông nhà quê, song ở hắn lại toát ra khí chất kinh người. Trịnh Đại Hiền đoán, hẳn người này phải rất giỏi võ nghệ, bổn khẩu chiết thiệt (ăn nói vụng về) mà lại chân chất.

Người thứ hai có vẻ cao nhất trong ba người. Y mặc áo màu thiên thanh, trông vô cùng giản dị. Người này không nhà quê như tên kia, còn trông rất trẻ và anh tuấn. Nét mặt y thoáng hiện nét ngây thơ lại vô cùng thông minh. Làn da tuy đã nhợt nhạt vài phần những cũng nhìn ra là rất mịn màng, là kiểu người văn thông hơn võ. Y có khí chất thực đặc biệt, khiến Trịnh Duẫn Hạo cũng nhíu mày lẩm nhẩm y hẳn phải là nhân vật đặc biệt gì đây, lại nói y nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.

Người cuối cùng mặc một thân áo cẩm lục sẫm màu, vừa nhìn vào đã biết không phải loại vải thông thường bán ở chợ. Hắn có vẻ như là một công tử lắm tiền nhiều của, nhưng lại trông rất nghịch ngợm còn có cả tài giỏi. Ở hắn chẳng có vẻ gì giống một tên nhiều tiền kiêu ngạo, gia thế nổi trội, hơn nữa lại còn sống tình cảm. Trịnh Đại Hiền thầm nghĩ, phen này phải lân la kết bạn với tên này, trông hắn cũng có vẻ quậy phá, chắc sẽ có nhiều trò vui đây.

Nhưng mà, ba người này quả là có khí chất đặc biệt hơn người, hà cớ gì lại bị tập kích đến mức độ này?

“Đang nghĩ cái gì?” – Trịnh Duẫn Hạo không biết từ bao giờ đã bước đến bên cạnh nhị đệ, vỗ vai hỏi.

“A, đại ca. Đệ chỉ đang đánh giá thôi.” – Trịnh Đại Hiền khoát khoát tay, ra điều bảo chẳng phải lo, hắn là không có ý xấu.

“Thế nào?” – Trịnh Duẫn Hạo nhìn gia nô thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, ngoài sân cũng đã bớt náo nhiệt. Sáng nay bọn người Phác Hữu Thiên đem ba huynh đệ họ tới, bảo là độc đã được đẩy ra hết, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.

“Huynh xem, người áo nâu trông có vẻ quê mùa, nhưng thực chất võ công nếu được bồi dưỡng sẽ rất giỏi. Người áo thiên thanh thì ngược lại, y giỏi học thuật các loại hơn võ công, là người vừa nhìn vào đã biết thông minh chắc chắn nên nghiệp lớn. Còn tên thứ ba thì là dạng công tử thiếu gia, cả văn lẫn võ mỗi thứ giỏi một ít chia đều, là người lấy nghĩa tình làm trọng, sống rất tình cảm. Chỉ có điều…” – Trịnh Đại Hiền cau mày

“Chỉ có điều làm sao?” – Trịnh Duẫn Hạo mơ hồ.

Trịnh Đại Hiền suy nghĩ một chút, rồi mới buông lời: “Hoạn lộ, hoa lộ (đường công danh là đường tai vạ). Ta cùng ngươi hữu duyên vô phận, kiếp sau nếu có gặp lại mong là người dưng.”

“Thế nghĩa là sao?” – Trịnh Duẫn Hạo lại càng mờ mịt. Luận võ nghệ văn chương, hắn không thua kém bất kì ai trong họ Trịnh. Luận nhìn người, nhị đệ hắn chắc chắn ăn đứt.

“Là tác phẩm Cáo trạng của Lương tiên sinh đó.” – Trịnh Đại Hiền hắc hắc cười, thần thần bí bí sải bước đến hoa viên. Nhìn đại ca hắn ngốc thế này khiến hắn rất hả dạ, ngay lập tức quên béng mất những chuyện đang lo lắng trong lòng.

“Tác phẩm đó ta cũng có đọc ra rồi, nhưng ý tứ của đệ ta không hiểu nổi.” – Trịnh Duẫn Hạo tắc tịt, đi theo đệ đệ mong được thỉnh giáo.

“Không nói cho huynh biết. Để huynh tức chết.” – nói rồi co cẳng chạy biến.

“A… đệ đứng lại cho ta…”

Bên này, A Tam, A Tứ, còn có vài tì nữ gia nô đều kinh hãi nhìn hai vị thiếu gia nháo một trận trong hoa viên. Ây da, cảnh này hiếm thấy à nha.

Hết chương 4.

p.s chủ ý chương này là để nói về Trịnh Đại Hiền thôi đó ;;

 

Chú thích nhân vật:

– Thôi Tuấn Hồng/Phương Tuấn Hồng: Choi Jun Hong/Bang Jun Hong

– Văn Chung Nghiệp: Moon Jong Up

– Phương Long Quốc: Bang Yong Guk

– Trịnh Đại Hiền: Jung Dae Hyun

– Kim Đông Hoàn: Kim Dong Wan (Shinhwa)

– Trịnh Duẫn Hạo: Jung Yun Ho (DBSK)

– Kim Tại Trung: Kim Jae Joong (DBSK)

– Phác Hữu Thiên: Park Yoo Chun (DBSK)

– Kim Vinh Mẫn: Kim Young Min (SM CEO)

– Tống Thiến: Victoria Song (fx)

– Hoàng Mỹ Anh: Tiffany Hwang (SNSD)

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet