Choice - 4

Confused/Choice

Bienen ngồi xuống bên cạnh Glamour, bộ váy màu bạc đính kim cương lấp lánh trong nắng sớm. Lễ đường rộng lớn được trang trí bởi những dải ruy băng màu hoa oải hương cùng những lẵng hoa kết cầu kỳ, lác đác một vài người đến sớm. Glamour cúi đầu, chỉnh đi chỉnh lại đôi găng tay màu chàm, không giấu nổi vẻ bồn chồn.

 

- Có tin tức gì từ mấy người kia chưa? - Glamour thấp giọng hỏi.

 

- Chưa. Hiện tại thì mọi việc vẫn bình thường, mong là không có chuyện gì xảy ra. - Bienen nhỏ giọng đáp.

 

Ngay lúc ấy, chuông di động của cô reo lên, Cavallone liến thoắng nói liền một hơi như thể đó là lần đầu tiên anh ta mở miệng.

 

- Ki Seop bị bắt cóc rồi. Soo Hyun sẽ lo vụ đó. Em mau lục soát toàn bộ nhà thờ, nghi ngờ có bom. Huy động cả bọn Glamour và Ewig nữa, Dolche nếu có thể. Đừng cho ai khác biết về điều này...

 

Chẳng đợi cho Bienen kịp chất vấn bất kỳ điều gì, Cavallone đã ngắt máy. Cô chớp mắt nhìn màn hình di động, mỉm cười tự động viên chính bản thân mình rồi hít một hơi thật sâu, kéo Glamour đứng dậy cùng.

 

- Thật sao? - Glamour vươn vai vặn vẹo tay chân.

 

- Ewig báo sẽ tới muộn. Em vừa thấy bóng dáng Alice ở hành lang, chúng ta tìm con bé rồi bắt tay vào việc thôi.

 

- Việc gì? - Glamour nghiêm giọng hỏi.

 

Hạ thấp giọng đến mức một con kiến cũng khó mà nghe nổi, Bienen trả lời.

 

- Có kẻ muốn đánh bom nhà thờ khi buổi lễ được tiến hành.

 

Glamour kinh ngạc nhìn cô, chán chường nói.

 

- Liệu chúng ta có thể sống một cuộc đời bình yên được không?

 

- Không. - Bienen thấu hiểu lời ca thán ấy của Glamour. - Trừ khi mặt trời mọc ở đằng Tây.

 

Sau đó hai người họ rời khỏi thánh đường, bước vào một hành lang nhỏ. Lục soát một hồi dãy phòng ở mé Tây bở hơi tai, họ vẫn chẳng tìm được chút manh mối cỏn con nào về quả bom, hay một vũ khí lợi hại nào đó có sức hủy diệt lớn như ý của Cavallone. Tám giờ hơn, quan khách bắt đầu tề tựu đông đủ. Vệ sĩ vừa báo cho Bienen biết rằng Jae Seop cùng phù rể đã tới và đang tiếp khách ở đại sảnh, chỉ mấy phút nữa thôi anh ta cùng tất cả mọi người sẽ tập trung tại thánh đường chuẩn bị làm lễ.

 

- Liệu hắn ta có đặt bom bên dưới thánh đường không nhỉ? - Glamour gợi ý, khi hai người rời khỏi căn phòng ngay cạnh phòng ăn lớn, nơi tổ chức tiệc buffet sau đám cưới.

 

- Em nghĩ chúng ta đã luôn đi sai hướng ngay từ đầu. - Bienen bực bội nói. - Nếu đánh bom thì tỉ lệ sống sót là rất lớn. Anh nghĩ xem, bao nhiêu người ở đây được huấn luyện tự bảo vệ bản thân mình trước những tai nạn cháy nổ từ lúc mới thôi nôi?

 

Glamour nhún vai.

 

- Đó chỉ là một giả thuyết của Cavallone thôi phải không? Anh cũng chẳng nghĩ hắn sẽ chọn cách truyền thống, cách mà ai cũng nghĩ tới, tức là ai cũng có chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất. Em thấy sao?

 

- Em nghĩ rằng...

 

Bienen chợt im bặt, đặt tay lên môi ra hiệu cho Glamour rồi rón rén bước lại gần cánh cửa khép hờ của phòng tiệc, ghé mắt quan sát. Cuối cùng, Bienen mỉm cười, đẩy cửa, ngoắc tay bảo Glamour vào phòng cùng cô.

 

- Ra là em ở đây, Alice. Bọn chị tìm em suốt. - Bienen băng qua những chiếc bàn ăn lớn phủ khăn trắng muốt được sắp đầy đồ ăn thức uống, đi về cuối phòng, nơi đặt chiếc bánh cưới cao ba tầng màu trắng ngà được trang trí bằng ngọc trai và hoa lan trắng.

 

Alice Dolche cùng với hai con rối đang lặng nhìn chiêm ngưỡng chiếc bánh với vẻ thèm thuồng không giấu nổi. Mặc kệ sự có mặt của Bienen và Glamour, Cheshire phi tới chiếc bánh như tên bắn, chạm lên những viên ngọc trai viền quanh mép bánh, reo vang hát một bài ca của tụi nhỏ về thợ làm bánh tên Parker nào đó.

 

- Alice, đừng đụng vào cái bánh đó. - Bienen chạy vội tới, kêu lên. - Lát nữa chúng ta mới được...

 

Nhưng ngón tay của Cheshire đã vẽ một đường dài trên lớp kem mịn, Alice hé miệng, liếm ngon lành, ánh mắt hân hoan đắc thắng.

 

- Ôi trời ạ! - Bienen kêu lên, không biết lát nữa phải giải thích làm sao với Jae Seop và Ki Seop.

 

Thay vì đứng yên như Bienen, Glamour kiên quyết hơn trong việc xử trí cô bé ăn vụng Alice, cậu ta nhào tới, ôm ngang eo con bé nhấc bổng lên không trung. Bienen trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng được một người chân tay gầy yếu như Glamour lại có thể đấu được một con bé có sức mạnh không tưởng như Alice. Nhưng Alice không phải là một đối thủ dễ chơi, Cheshire và Peter ra sức hò hét, cào lên gương mặt đầy tàn nhang của Glamour, hai chân con bé đạp hung hăng vào ống quyển Glamour. Buộc phải nhường Alice, Glamour bước lui về sau, cố tránh mấy cú đấm của con bé, phút chốc, quên mất phương hướng.

 

- KHÔNG! Kerle, đừng... - Bienen hét lên, bụm miệng khi thấy chiếc bánh cưới lung lay trên bàn vì bị Glamour đụng phải, rồi khi cô vẫn chưa kịp chạy đến cứu, nó đã rơi xuống đất, nát bét thành một đống bầy hầy.

 

- Thả ra, giờ thì ngươi bảo vệ cái bánh đó một cách vô ích rồi đó. - Cheshire chọc vào mặt Glamour, hậm hực nói.

 

Không cần Alice phải nhiều lời thêm, Glamour thả Alice xuống đất, chạy lại xem xét cái đống vốn được gọi là bánh cưới kia cùng Bienen, nhận thấy cô đang bới từ trong đống cốt bánh một cái cục màu đen to bằng trái bóng chày.

 

- Cái gì vậy? - Glamour nuốt khan, e sợ rằng đó chính là quả bom Cavallone nhắc tới.

 

- Chưa biết. - Bienen đặt nó xuống đất, lôi từ trong ví di động cùng với một dây cắm nhỏ với đầu dây dính được trên mọi loại chất liệu. - Em cần phân tích nó.

 

- Thấy chưa Alice, nếu không có anh thì em đã ăn thứ đó rồi đấy. - Glamour trừng mắt nói với con bé.

 

- Hừ, thưa Ngài, tôi vẫn chưa ăn nó, tôi mới chỉ nếm nó mà thôi. - Peter đểu giả đáp.

 

- Sao cũng được. - Glamour đảo mắt.

 

***

 

Lễ đường chìm trong giai điệu của một bản giao hưởng cổ. Jae Seop tuấn lãng trong bộ vest đen lịch thiệp, chùm hoa oải hương cùng lan tím cài trên ve áo. Đôi môi mỏng quyến rũ hơi nhếch, ánh mắt sáng như sao ngập tràn quyết tâm hướng về phía kẻ thù. Trận chiến này, kẻ mất đi niềm tin và hy vọng trước mới là kẻ thua cuộc.

 

Và anh biết rõ anh không đơn độc, bảy Gia tộc luôn đoàn kết cùng nhau, giữ vững mối liên minh bằng một sợi dây bền chắc hơn tất thảy. Anh đứng đây, tự tin thách thức nhìn Kim Hyung Jun, gởi tới hắn thông điệp ngầm rằng anh sẽ không gục ngã bằng bất cứ giá nào.

 

Kim Hyung Jun chậm rãi hướng mắt về phía Kim Jae Seop, ngạo mạn cười. Ván cờ này được đánh cuộc bằng chính mạng sống của hắn, bởi vậy, hắn sẽ không thua, không bao giờ.

 

***

 

Thành phố thanh bình trong nắng xuân, ngây thơ không hay biết về tai họa sắp giáng xuống thế giới ngầm. Lượn lách giữa hàng xe cộ ngược xuôi, Soo Hyun nhẩm tính quãng đường ngắn nhất đuổi kịp limo của Ki Seop. Bẻ ngoặt tay lái, anh rẽ vào một ngõ tắt nhỏ khiến lũ mèo hoang la lên nhức óc. Con đường lớn tiếp theo vắng người hơn, dẫn tới một cây cầu vượt vắt ngang khu nhập cư của thành phố. Soo Hyun nhấn ga, vượt đèn đỏ, bám sát chiếc xe ô tô phía trước. Hắn kia rồi, xe limo mang gia huy của dòng họ Fractal ngay ở phía trước vẫn duy trì tốc độ bình thường.

 

- Chặn đầu hắn đi. - Dong Ho gào lên, hai tay lăm le hai khẩu súng lục.

 

- Chưa phải lúc.

 

Soo Hyun đáp, hướng tay lái vào làn đường dành cho xe đạp và người đi bộ, tăng ga. Cùng lúc ấy, chiếc limo cũng tăng tốc, phi lên cầu vượt, liều mạng hất tung những chiếc xe ngáng đường nó khiến đuôi xe cùng đèn xe vỡ nát. Không nao núng, tiếp tục nhấn ga, Soo Hyun đổ rạp người về phía trước, không rời mắt khỏi mục tiêu, đánh vòng qua những chiếc xe lạc tay lái giữa lòng cầu. Áp sát được xe limo, anh ra lệnh cho Dong Ho.

 

- Hướng bảy giờ, ngay bên trái em ấy.

 

Đạn chưa kịp thoát khỏi nòng súng, chiếc xe đã trượt sang trái, thoát ngay trong đường tơ kẽ tóc. Lợi dụng lúc tài xế lấy lại tốc độ vừa mất, Soo Hyun vượt lên trước.

 

- Đằng sau em, đúng hướng sáu giờ.

 

Một tay Dong Ho bám chặt áo Soo Hyun, cậu nghiêng người, lắng nghe tiếng động cơ của chiếc limo đằng sau, không để lỡ một giây, bắn trúng lốp xe của nó. Xe phanh gấp, mài lên mặt đường tiếng rin rít ghê răng, theo quán tính, trượt một đoạn dài rồi mới dừng lại. Soo Hyun vòng tay lái, chặn trước mũi xe. Nhưng anh chưa kịp đặt chân xuống đất, tài xế trong xe đã nhanh hơn một bước, chĩa khẩu súng vào thái dương Ki Seop, người đang ngồi trên ghế trợ lái, nhìn anh đầy thách thức.

 

- Soo Hyun, có chuyện gì vậy? - Dong Ho giật tay áo anh.

 

- Chính Hoon Min là người bắt cóc Ki Seop... và nếu chúng ta lại gần, cậu ta sẽ nổ súng kết liễu Ki Seop ngay tức khắc. - Soo Hyun khó khăn đáp, không tin nổi vào những gì anh đang nhìn thấy.

 

***

 

Xe limo đột ngột phanh lại, Ki Seop ngã dúi dụi, đập đầu vào cửa kính. Lúc gượng dậy cũng là lúc kinh hoàng phát hiện ra, tài xế trong xe, Yeo Hoon Min đang dùng súng uy hiếp cậu. Bên ngoài xe, Soo Hyun và Dong Ho không ai dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn Hoon Min đưa tất cả vào thế giằng co.

 

- Hoon Min, cậu đang làm cái quái gì thế? - Ki Seop thốt lên.

 

Cho tới tận giây phút này, Ki Seop vẫn không tài nào nắm bắt được chuyện gì đang diễn ra. Hoon Min, cậu không hiểu vì cớ gì anh ta lại chĩa súng vào người cậu, hay chính xác hơn, tại sao Soo Hyun và Dong Ho lại đuổi bắt xe của cậu, mang theo biểu cảm đáng sợ tựa như nếu họ chỉ chậm trễ một giây, thế giới sẽ bị hủy diệt.

 

- Mọi người đang chơi trò gì thế hả? Đây là đám cưới của tớ, chứ không phải phim trường hành động đâu. Hoon Min?

 

Ki Seop sợ sệt nhìn nụ cười quỷ quyệt trên môi Hoon Min. Không, đó không phải là Hoon Min thân thiện tốt bụng cậu từng biết. Ánh mắt sắc lạnh hoang dại tựa như ác quỷ từ địa ngục kia không thuộc về Hoon Min. Hắn ta chỉ là một con quái vật đội lốt thân xác Hoon Min mà thôi. Ki Seop hoảng loạn, toàn thân không rét mà run. Ánh nhìn kia quá đỗi quen thuộc, giống như một kẻ nào đó mà cậu từng quen biết. Ác thần mang tới những khổ đau triền miên trong quá khứ của cậu, Kim Ki Bum.

 

Trước ánh mắt run sợ của cậu, kẻ đó từ từ lột đi lớp mặt nạ hóa trang của hắn, để lộ làn da thật nhăn nhúm vết bỏng, nhưng những đường nét đặc trưng trên khuôn mặt của hắn thì không thể lẫn vào đâu. Ki Seop chết giấc. Đó chính là Kim Ki Bum. Hắn vẫn còn sống, quay trở về từ cõi chết tìm tới trả thù anh và cậu. Ki Seop nhớ lại những lời nói, những hành động đáng ngờ của Jae Seop những ngày qua, tất cả đều mang một ý nghĩa duy nhất hướng về Ki Bum, nhưng bởi tâm trạng bồn chồn trước ngày trọng đại khiến cậu không để tâm đến chúng. Ngờ đâu, chính vì sự vô tâm ấy, cậu đã để mình rơi vào cái bẫy của hắn, chẳng khác nào con cá khắc khoải nằm chờ chết trên thớt.

 

Ngoài xe, ánh mắt của hai người kia cũng kinh sợ không kém gì Ki Seop.

 

- Ngươi... ngươi vẫn còn sống sao? - Ki Seop lắp bắp nói, bàn tay run rẩy không ngừng.

 

Nếu cánh tay cậu vẫn còn lành lặn, hẳn cậu đã cho hắn thành tro. Nhưng đáng hận thay, chính vì hắn, giờ cậu chỉ là một kẻ vô dụng cam chịu chờ chết.

 

- Ta chưa chết được. - Nụ cười khiến khuôn mặt hắn méo mó dị dạng. - Ta phải sống để tặng quà cưới cho ngươi và Kim Jae Seop chứ. Ha ha ha... ngươi nghĩ xem, vé một chiều tới thiên đường nghe có vẻ dễ thương đấy.

 

- Ngươi... đồ khốn nhà ngươi... ngươi nhẫn tâm để Binnie cô đơn một mình sao? - Ki Seop căm hờn nói.

 

***

 

Mất chừng mười phút, thiết bị phá bom của Bienen mới phá được hệ thống bảo mật của khối đen lạ kia, kết quả hiện lên màn hình, nhưng không phải là thông số kỹ thuật về một quả bom, mà lại là một bài thơ ngắn. Bienen khó hiểu nhìn màn hình, định khởi động lại chương trình phân tích, vì cho rằng trong lúc tiến hành cô đã làm sai ở một bước nào đó, thì bị Glamour ngăn cản.

 

- Khoan đã, đọc thử xem chúng viết gì. Nhỡ đâu... - Glamour nói.

 

- Đợi chút... - Bienen đằng hắng.

 

"Đừng cố gắng tìm kiếm sự thật

Bởi chúng không có ở nơi mà ngươi sẽ tới

Mà chúng luôn hiện diện quanh ngươi

Dẫu ngươi không để tâm đến chúng"

 

- Một câu đố à? - Cheshire reo lên. - Hay đó.

 

- Đố mẹo à? Liệu câu trả lời có dẫn chúng ta tới chỗ quả bom thực sự không? - Bienen nhăn trán.

 

Tình thế hiện tại cô không thể phí phạm bất cứ thời giờ nào cho những trò đố vui vớ vẩn. Ngược lại, cô cũng không còn cách nào khác ngoài lật tung nhà thờ này ra để tìm được quả bom. Chính vì vậy, Bienen đành ngồi xuống cùng suy nghĩ với Glamour và Alice.

 

- Chúng luôn hiện diện quanh ngươi... Chúng luôn hiện diện quanh ngươi... luôn hiện diện... - Cheshire mơ màng ngâm nga.

 

- Là cái gì mới được chứ? Thứ gì luôn ở bên chúng ta? Cái bóng của chúng ta sao? - Bienen thốt lên, tự đặt hàng loạt câu hỏi cho chính cô.

 

- Không khí luôn hiện diện quanh chúng ta đó. - Cheshire ư ử hát.

 

Câu trả lời quá hiển nhiên của Alice khiến cả Bienen lẫn Glamour nhìn con bé ngỡ ngàng.

 

- Phải rồi, chính là không khí. - Bienen hào hứng vỗ tay rồi bất chợt xìu xuống như bánh đa nhúng nước. - Nhưng hắn không thể giết người bằng không khí được.

 

- Trừ khi... - Cheshire thần thần bí bí nói trước hai đôi mắt mong chờ một phát biểu tuyệt vời khác từ nó. - Hắn dùng thuật đóng băng không khí thành những loại vũ khí có sức sát thương lớn.

 

- Ồ... - Bienen chưng hửng đáp, tự nhủ mình không nên tin lời của một con rối thêm lần nào nữa.

 

- Emily! - Glamour đập bộp hai bàn tay vào nhau vì anh vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho hơn. - Hắn có thể làm không khí nhiễm độc. Nếu dùng hệ thống khử trùng của nhà thờ, điều này dễ như trở bàn tay.

 

Dĩ nhiên ý kiến này dễ thực hiện hơn, sắc mặt Bienen tốt lên nhiều. Cô vội đứng dậy, hồ hởi nói.

 

- Nào, chúng ta còn chần chừ ở đây làm gì nữa?

 

- Rõ là ý tưởng của ta hay hơn nha, chấp nhận đi. - Cheshire bất mãn nói, mặc dù Alice vẫn chịu đi theo Bienen và Glamour.

 

Hệ thống khử trùng của nhà thờ được đặt trong một căn phòng áp mái phía Tây thánh đường. Nó được sử dụng để thanh lọc không khí nhiễm khuẩn và trong một số dịp đặc biệt, thuốc tẩy sẽ được thay bằng hương liệu. Nếu Hyung Jun muốn giết sạch không chừa một ai, cách này rất hiệu quả khi hắn dùng thuốc độc không màu không mùi. Nạn nhân sẽ chết thậm chí ngay trước khi họ nhận ra mình đã chết.

 

Bienen, Glamour cùng Alice chạy gấp tới căn phòng đó, trong lòng thầm cầu nguyện Hyung Jun vẫn chưa ra tay. Đạp tung cửa, Bienen đứng khựng người, chậc lưỡi nhìn hai tên bảo vệ lớn như hộ pháp đang đứng canh trước bình hương liệu, trong tình huống này là bình thuốc độc. Van khóa nắp bình được cài một bộ điều khiển từ xa, như vậy, Hyung Jun có thể nhấn nút bất cứ lúc nào.

 

- Chết tiệt. Chúng ta có việc ở đây rồi.

 

- Xin mời. - Cheshire nói, Alice nhún chân tránh sang một bên.

 

Không hề nao núng trước hai tên lâu la đầu to óc quả nho, Bienen rút từ trong túi xách một khẩu súng bắn tên độc còn Glamour đã sẵn sàng với hai cuộn chỉ mảnh trong suốt trên tay. Hai tên kia gầm gừ bước tới chỗ họ, chưa được ba bước đã ngã uỳnh xuống sàn, trên mặt hằn nét sững sờ. Bienen ra tay nhanh gọn, bắn hai phát tên độc gây mê trúng phóc, khiến bọn chúng không kịp trở tay. Glamour nhảy tới chỗ chúng, dùng kim và chỉ gim chúng xuống sàn nhà, nếu độc dược tan đi, dẫu chúng có cử động cũng bị dây chỉ mảnh nhưng sắc xắt thành từng miếng thịt đau đớn không kể xiết.

 

Sau khi hạ gục hai tên kia, Bienen lao tới chỗ bình thuốc độc, hay nói chính xác hơn là một ống nghiệm lớn đựng một loại dung dịch trong suốt như nước cất. Hai đầu ống được khóa bằng một thiết bị cảm ứng, Bienen không dám mạo hiểm lấy ống nghiệm khỏi giá, bởi cô e rằng khóa điện tử sẽ kích hoạt, tự động bơm khí vào trong thánh đường. Đó là một trong những phương án đề phòng người khác phá hoại trực tiếp từ bên ngoài của bọn chuyên thiết kế bom mìn. Vì vậy, Bienen đành dùng thiết bị phá bom của cô, mong manh hy vọng rằng cô có thể phá khóa bằng cách này, dẫu sao cũng an toàn hơn là bạo lực thuần túy.

 

Thiết bị bắt đầu phân tích thông tin, phá vỡ từng lớp bảo mật một. Cuối cùng, một cửa sổ mới hiện lên trên màn hình, yêu cầu Bienen nhập mật mã.

 

- Cái quái gì vậy? Vẫn phải nhập mã sao? - Bienen thất vọng thốt lên, quả nhiên cô không thể đánh giá thấp trình độ của kẻ thù.

 

- Bao nhiêu ký tự vậy? - Glamour hỏi.

 

- Tám ký tự.

 

- Nhập thử ngày tháng năm sinh của hắn xem.

 

Bienen nhướng mày nghi ngờ nhìn Glamour. Mật mã đâu thể đơn giản như thế được. Nhưng không còn cách nào khác, cô đành liều một phen.

 

***

 

- Là do nó lựa chọn chết cùng ta đấy chứ. Ngu ngốc.

 

Ki Bum cười gằn, tựa hồ nuốt chửng tất cả ánh nắng ấm áp phía bầu trời trong xanh.

 

- Không, bởi vì Binnie sợ ngươi sẽ cảm thấy cô đơn.

 

Ki Seop phẫn uất đáp, nước mắt lưng tròng. Hít một hơi thật sâu, Ki Seop tự nhủ lúc này cậu không được phép mềm yếu, không được phép run sợ trước Ki Bum. Cậu phải thật mạnh mẽ, phải cho hắn nếm trải mùi vị đắng cay của tất cả những phẫn uất đau thương chất chứa và cả tình yêu câm lặng mà Kevin dành cho hắn từng ấy năm qua.

 

- Cô đơn ư? - Hắn cười lạnh, dí mạnh nòng súng vào đầu Ki Seop.

 

- Binnie sợ ngươi khó ngủ nếu thiếu Binnie, sợ không có ai chăm sóc ngươi mỗi khi trái gió trở trời. - Ki Seop rù rì nói, căm hận dâng sâu trong đáy mắt, cuốn sạch những sợ hãi yếu đuối không đáng có.

 

- Chăm sóc ư? Nếu ngươi còn nói thêm những ngôn từ ủy mị rác rưởi nữa, ta sẽ phế đi cánh tay còn lại của ngươi đấy, Lee Ki Seop. - Hắn ngưng cười, khớp ngón tay trắng bệch xiết chặt khẩu súng.

 

- Ngươi muốn gì cũng được. Ta chỉ muốn mang ngươi về với Binnie, hoàn thành giấc mơ dang dở của thằng bé, những việc khác ta không quan tâm. - Ki Seop ương ngạnh nói, dữ dội nhìn hắn như muốn nói rằng, hắn không phải là kẻ chiếm thế thượng phong ở đây.

 

Thái dương Ki Bum nổi đầy gân xanh, hai mắt biến đỏ ngầu như máu. Nhanh như chớp, bàn tay còn lại của hắn tóm lấy cổ cậu, đẩy cậu sát vào tấm kính phía sau, họng súng chĩa thẳng vào trán, hắn gầm gè nói.

 

- Tiếp đi, tiếp đi mau... xem ngươi còn giảo ngôn được đến bao giờ?

 

Ki Seop ho khan, trong lòng khấp khởi hy vọng rằng kế hoạch của cậu có hiệu quả, bởi nếu không hắn đã không kích động đến vậy.

 

- Ngươi biết không... từ lúc nào không hay... đối với Binnie mà nói, ngươi là người nó hận nhất...

 

Năm đầu ngón tay của Ki Bum cắm sâu vào làn da mềm của cậu. Ki Seop gắng gượng hô hấp, cố gắng kết thúc câu nói bằng những từ rời rạc.

 

- ... cũng là người... nó yêu nhất thế gian...

 

- Nói láo! - Ki Bum nhấc Ki Seop lên rồi đập mạnh đầu cậu vào cửa kính.

 

Hai mắt cậu hoa lên vì đau, mờ mờ nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Ki Bum, ánh mắt phức tạp phản chiếu nội tâm giằng xé của hắn khiến cậu không rõ cho đến tột cùng, hắn đang nghĩ gì.

 

- Loại ti tiện sẵn sàng lên giường với bất cứ ai như nó không có đủ tư cách nói chuyện đó với ta. - Hắn gầm lên.

 

- Binnie làm tất cả chỉ vì ngươi, vì sự ích kỷ hèn mọn của ngươi, bởi nó luôn sợ rằng ngươi sẽ vứt nó đi nếu nó trở thành thứ đồ phế phẩm vô dụng. Đồ ngu!!! - Ki Seop gào lên, phút chốc quên bẵng khẩu súng trên tay Ki Bum, rằng đối phương mạnh hơn cậu gấp nhiều lần. - Nếu ngươi không chấp nhận tình cảm trong sáng vô điều kiện của Binnie dành cho ngươi, thì ngươi mới là kẻ không có tư cách để nói về chuyện đó!!!

 

Toàn thân Ki Bum bỗng run rẩy kịch liệt, bàn tay trên cổ Ki Seop không còn chút lực đạo nào nữa. Hắn bật cười khùng khục như một kẻ mất trí, đáy mắt dường như có thứ gì đó vỡ tan, quyết tâm trả thù của hắn, dã tâm thôn tính tất cả những kẻ đẩy hắn vào chỗ chết hay chăng là hy vọng sống của hắn. Sức ép đè lên người Ki Seop biến mất, Ki Bum trở về ghế của hắn, nụ cười trên môi biến thành một âm thanh đùng đục khó nghe. Hắn nhìn về phía đường chân trời phía xa, ánh mắt trắng dã không có tiêu cự. Con ác quỷ dần biến thành một cái xác trống rỗng.

 

- Ngươi nghĩ ta có thể hồi sinh được người chết chứ? - Hắn vô thức nói, nụ cười quỷ dị ám trên môi.

 

- Không...? - Ki Seop ngờ vực nhìn hắn.

Chính biểu hiện bất thường của Ki Bum này mới khiến cậu lạnh gáy. Cậu chưa từng nhìn thấy một Ki Bum tuyệt vọng tột độ đến thế bao giờ.

 

Chưa bao giờ.

 

- Vậy thì vĩnh biện.

 

Khẩu súng trong tay hướng về ngực hắn, nơi trái tim đang thoi thóp từng nhịp đập. Ki Seop nhắm mắt. Tiếng súng nổ. Mùi máu tanh đậm xộc lên sống mũi cay cay của cậu.

 

- Binnie à, hyung mang Bummie về với em rồi đây.

 

***

 

- Không được! Thử nghĩ từ khác xem nào. - Bienen kêu lên.

 

- Bình tĩnh, cứ bình tĩnh. - Glamour đi đi lại lại quanh phòng.

 

Đúng lúc ấy, ba tiếng súng nổ liên tiếp vang lên. Ba người họ giật bắn mình, nhận ra xác của hai tên sát thủ mới tới đang nằm thẳng cẳng dưới đất. Phía cửa, khẩu súng Edmund Ewig cầm trên tay vẫn còn khói thuốc súng.

 

- Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho mấy người đây? - Ewig đá xác một tên lâu la sang một bên, chạy tới chỗ Bienen.

 

- Giải mật mã để mở khóa ống thuốc độc này. - Bienen chìa thiết bị gỡ bom cho Ewig xem.

 

Ewig nhăn trán suy nghĩ, lát sau cầm lấy thiết bị, nhập một dãy số khác.

 

- Gì vậy? - Bienen hỏi khi màn hình vừa báo mật khẩu sai.

 

- Ngày tháng năm sinh của Park Jung Min. - Ewig đáp. - Đoán thôi, chắc không đúng đâu?

 

Rồi anh ta nhập thêm một vài mật mã khác, vẫn không được.

 

- Thử nhập ngày sinh của cậu ta xem sao, nhỡ đâu lại đúng thì sao? Mong rằng những điều tra của mình mang lại một kết quả nhất định...- Ewig tự nói với bản thân anh, bên cạnh, Cheshire, Bienen và Glamour nín thở chờ đợi. - Một chín chín một một một hai lăm...

 

Và cuối cùng điều kỳ diệu đã xảy ra, màn hình báo mật khẩu nhập đúng, khóa cảm ứng kêu tách rồi bật mở. Tất cả không giấu nổi nét hân hoan trong ánh mắt. Bienen nhanh nhẹn tháo ống nghiệm đựng độc khỏi giá đỡ rồi thảy cho Alice.

 

- Em giữ lấy, phòng hờ có kẻ tập kích.

 

- Suỵt! Im nào... - Ewig đứng dậy, tập trung lắng nghe tiếng động lạ.

 

Giờ thì cả Glamour và Bienen đều nghe thấy tiếng bíp bíp rất nhỏ đấy. Ewig ngồi thụp xuống cạnh xác tên sát thủ vừa rồi, vội vàng xé áo ngoài của hắn, hoảng hốt phát hiện ra đống chất nổ hẹn giờ quấn quanh người hắn.

 

- Tên này... cả tên này nữa... - Bienen thét lên.

 

- Chỉ còn ba mươi giây. Nhanh lên. - Ewig tóm lấy tay Glamour và Bienen, ba chân bốn cẳng chạy khỏi căn phòng.

 

- Chúng ta nên báo với Jae Seop không? - Glamour bấn loạn hét lên.

 

- Sợ rằng... lúc chúng ta báo được thì đã quá muộn rồi...

 

Ewig gào đáp trả. Ba người họ lao xuống hành lang, chạy như điên tới cửa thánh đường, chỉ kịp mở tung nó.

 

Hàng loạt tiếng nổ liên tiếp gây lên một cơn chấn động kinh hồn người, phá tung một mảng lớn của nhà thờ. Trần nhà đổ ập xuống, trước ánh nhìn vô vọng của hơn trăm sinh mạng phía bên dưới. Ewig ôm chặt Glamour và Bienen, thâm tâm cầu nguyện về điều kỳ tích sẽ xuất hiện với tất cả mọi người.

 

 

***

 

Thế giới của hắn một màu trắng xóa, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc, không có quá khứ cũng chẳng có hiện tại và tương lai sẽ không bao giờ tới, duy chỉ có cậu, thiên sứ với đôi cánh trắng muốt luôn đợi hắn...

***

 

- Ki Seop!!!

 

Nhảy khỏi ghế, Jae Seop khập khiễng chạy tới ôm chầm lấy Ki Seop.

 

- Em ổn chứ? Có bị thương chỗ nào không? - Anh rối rít hỏi cậu.

 

- Em không sao cả. Nhìn anh kìa, bị thương thế này mà còn hỏi người ta câu đó sao? - Ki Seop mỉm cười, đỡ anh trở về ghế ngồi.

 

Thánh đường và một phần nhà thờ bị thuốc nổ phá tan hoang. Nhưng may thay, Jae Seop đã lường trước việc đó nên đội cứu thương được huy động nhanh chưa từng thấy. Tất cả đều được cứu sống, những người bị thương nặng đã trên đường tới bệnh viện, những người bị xây xát nhẹ như Jae Seop thì đang tập trung ở sảnh phụ của nhà thờ, nơi các nhân viên y tế đang bận rộn qua lại với bông băng và thuốc trị thương.

 

- Ki Seop à, tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được cậu. - Hoon Min đứng kế bên Jae Seop, ngượng nghịu nói.

 

- Không sao mà. - Ki Seop cười rạng rỡ. - Cậu vẫn ổn là tớ yên tâm rồi. Cũng may hắn không giết cậu.

 

- Nói anh xem, làm thế nào em giết được Ki Bum vậy? - Jae Seop liếc xéo Hoon Min.

 

- Em không có giết hắn. Mà là hắn tự sát. - Ki Seop cười buồn.

 

- Tự sát? Tại sao? Bắt cóc em rồi tự sát á? - Jae Seop trố mắt, không tin nổi vào những gì anh vừa nghe thấy.

 

Ki Seop gật gật đầu, không muốn nhắc tới chủ đề này thêm nữa, liền lái sang chuyện khác.

 

- Thế còn anh? Vụ nổ này là sao? Em chẳng hiểu gì cả. Ngay từ đầu mọi người đã giấu em chuyện của Ki Bum phải không?

 

- Chuyện này... - Jae Seop ngập ngừng. - Anh muốn giải quyết xong xuôi rồi mới nói với em. Ai ngờ đâu...

 

- Tại sao? Em cũng liên quan tới hắn mà. - Ki Seop buồn bực hỏi.

 

Vốn dĩ Ki Seop không thích xen vào việc của nhà Fractal và cũng hiểu rằng Jae Seop có lí do và nỗi khó xử của riêng anh, nhưng cậu không khỏi cảm thấy khó chịu bứt rứt trong lòng vì anh giấu cậu chuyện quan trọng như thế suốt thời gian qua.

 

- Nghe này, với anh, không gì quan trọng bằng chính bản thân em, thế nên chuyện đã rồi thì cho qua đi có được không? - Anh ôm cậu vào lòng, nhắm mắt, từ từ cảm nhận hơi ấm quen thuộc của cậu.

 

- Thế còn đám cưới của chúng ta? - Ki Seop nhẹ cười.

 

Coi đó là câu trả lời chấp thuận của Ki Seop, Jae Seop tinh quái mỉm cười.

 

- Anh sẽ bắt cóc em tới một hòn đảo xa thật là xa, nơi đó, có thánh mới phá nổi đám cưới của chúng mình.

 

- Xin lỗi vì cắt ngang hai người nhưng tôi muốn dặn cậu rằng khi nào hồi phục thì nhớ tới sở cảnh sát một chuyến, thủ tục vớ vẩn thôi, nhưng vẫn phải tới, Jae Seop à. - Alexander quấn băng trắng đầy người xuất hiện, cùng với một bó hoa tả tơi trên tay. - À đây, hoa của cậu này Ki Seop. Chúc hai cậu may mắn lần sau.

 

Cười phớ lớ, anh ta bỏ đi cùng với một đám choai choai mặc quân phục. Ki Seop nhìn bó hoa cháy đen thui trong tay, tinh nghịch liếc nhìn Jae Seop.

 

- Anh đoán ai sẽ bắt được nó?

 

- Miễn không phải là Dong Ho. Bằng không chúng ta sẽ xuống đánh cờ với Diêm vương đấy.

 

Jae Seop đáp bằng một giọng ráo hoảnh chưa từng có.

 

***

 

Bó hoa bay lên không trung, mang theo ước vọng về một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau của Ki Seop và Jae Seop. Quan khách ngước nhìn theo nó, ghi nhớ một chút gì đó tươi sáng của một buổi sáng mùa xuân tồi tệ. Những cô gái tập trung thành đám trước cửa nhà thờ, chen nhau vươn mình bắt lấy bó hoa.

 

- Cô biết đấy, tôi có một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở...

 

Arthur Achse đứng tựa người vào hàng rào trước cửa nhà thờ, tách biệt với đám đông ồn ào kia, ba hoa bốc phét với mấy bà mệnh phụ đứng tuổi. Khua môi múa mép, bỗng toàn thân ảnh đóng băng, khuôn mặt sượng cứng, hai mắt trợn ngược nhìn bó hoa đen thui từ trên trời rơi xuống trúng phóc tay anh.

 

- Cái quái gì thế này?

 

Anh ta rống lên, nhảy dựng như phải bỏng. Thoáng thấy bóng dáng lấp ló của Cavallone bên đám Bienen với Glamour, Achse xắn tay áo, phăm phăm đuổi đánh anh chàng tội nghiệp bằng bó hoa tả tơi không kém.

 

- Antonio Cavallone, có ngon thì đứng lại đấu kiếm với tôi! Đừng có chơi cái trò hèn hạ đó!!!

 

- Đáng đời!

 

Dong Ho nhếch mép cười khẩy, bình thản cất khẩu súng vào túi áo. Từ phía sau, Soo Hyun vòng tay ôm cậu chặt cứng, tự dặn mình ngày mai phải tịch thu hết tất cả vũ khí trong nhà, đề phòng một ngày nào đó vợ anh lên cơn ghen thì mạng nhỏ này, anh không giữ nổi.

 

***

 

Hyung Jun tựa lưng vào tường, mặt cắt không còn một giọt máu. Kế hoạch hắn mất công bày ra bấy lâu nay sụp đổ chỉ trong chớp mắt. Người em trai mà hắn tin tưởng nhất cũng bỏ mặc hắn mà đi. Đám sát thủ tinh nhuệ thì bị hai tên Cavallone và Achse diệt sạch không còn một mống. Giờ hắn không còn thứ gì trong tay cả, ngoại trừ Park Jung Min.

 

- Chúng ta đã cá cược rồi phải không? Nếu em thua, anh sẽ giam em trên tòa tháp cao ấy, cho tới khi em trút hơi thở cuối cùng. Còn nhớ chứ?

 

Jung Min ngạo nghễ đứng trước mặt hắn, cười gian trá. Hyung Jun cúi đầu. Hắn chỉ có hai lựa chọn, hoặc thuận theo Jung Min, hoặc nộp mạng cho bảy Gia tộc.

 

Bỗng, một ai đó bước đến chỗ hai người. Con bé Alice Dolche, mái tóc đỏ rực tựa máu, đôi mắt hoang dại như con sói non, đôi môi mang nét cười mơ hồ, hai con rối trên tay nó biến đi đâu mất, thay vào đó, là ống nghiệm chứa độc trong suốt. Alice đặt vào tay hắn ống nghiệm đó, cất tiếng nói, không phải giọng khủng khỉnh của Cheshire, không phải giọng bề trên của Peter, là giọng nói của một đọa thiên sứ.

 

- Checkmate!

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet