Choice - 2

Confused/Choice

Buổi lễ nhậm chức của Edmund Ewig diễn ra vào một chiều xuân mát dịu. Lâu đài mùa hè của nhà Ewig được trang hoàng sáng sủa và tươi vui, thay cho sắc màu ảm đạm những ngày chịu tang Rossetta Ewig. Phần lớn những Chủ nhân của các gia tộc lớn đều có mặt, hiển nhiên không thể thiếu được Achse, Bienen, Cavallone, Dolche, Fractal và Glamour. Bọn họ có mặt từ ngày hôm trước, tới bữa sáng ngày hôm nay, đều tụ tập cùng với nhau thành một nhóm, nhóm những chủ nhân xuất sắc của thế giới ngầm, từ họ, luôn tỏa ra một thứ hào quang chói lọi cao quý không ai có thể sánh được, thứ thần thái đặc biệt chỉ có thể được ngưỡng mộ từ xa.

 

Sau bữa ăn sáng, mọi người tề tựu đông đủ tại phòng dạ vũ phía đông của lâu đài. Mỗi Boss đều chỉ mang theo một vệ sĩ danh dự, những kẻ khác bắt buộc phải đứng canh ở bên ngoài hoặc ở trong phòng riêng. Những bộ vest đen, những khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc và những toan tính ẩn chứa sau nụ cười lịch thiệp trong căn phòng rộng lớn mau chóng nuốt chửng ánh nắng đầu xuân ngọt ngào qua những ô cửa kính trên cao. Thứ mang theochút sắc màu sống động duy nhất có lẽ là những chiếc khăn tay lấp ló trên miệng túi áo vest và chiếc váy màu đỏ thẫm tiệp màu với tóc của con bé Alice Dolche.

 

Chủ nhân của từng gia tộc ngồi trong những chiếc ghế bành êm ái bao quanh một bục lớn ở cuối căn phòng, đứng đằng sau họ là những sát thủ kiêm vệ sĩ, khẩu súng trường đeo trên vai như một nghi thức bắt buộc. Jae Seop ngả lưng xuống ghế, âm thầm nhìn quanh, quan sát từng người có mặt trong phòng. Ngay trong tầm mắt của anh, Park Jung Min, chủ nhân của nhà Schoten đang giả đò ngủ gật, Hyung Jun không đi cùng với anh ta, hẳn đợi ở bên ngoài. Tân chủ nhân của nhà Dolche đang tự trò chuyện với chính nó bằng hai con rối tên Cheshire và Peter. Emily Bienen vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, ngồi thẳng lưng tư lự nhìn về phía bục. Glamour thì có lẽ đang nghiên cứu hoa văn của tấm thảm dưới chân cậu ta. Thủ lĩnh nhà Achse và Cavallone vẫn đang thì thầm to nhỏ với nhau, hẳn lại đang nói xấu một ai đó đầy thích thú. Và Jae Seop không giấu nổi chút ngạc nhiên trong ánh mắt, khi anh thấy Dong Ho đứng đằng sau ghế của Antonio Cavallone, thay vì vệ sĩ thường ngày của anh ta, vẻ mặt cau có những gì anh nhớ được về lần cuối hai người gặp mặt.

 

- Tại sao cậu ta lại có mặt ở đây nhỉ? - Jae Seop khẽ nói với Ki Seop đứng kế bên. - Là do hyung ấy, hay là lệnh của Antonio?

 

Đáp lại anh, không phải là Ki Seop mà là tiếng chuông đồng hồ, mười giờ đã điểm, từ một cánh cửa đằng kia của căn phòng, Edmund Ewig điển trai xuất hiện, nụ cười tươi rói như thể cậu ta đang sắp được trao giải thưởng danh giá của đất nước chứ không phải chuẩn bị đón nhận trọng trách mới của một vị Tân chủ nhân nhà Ewig. Ông chú của cậu ta, đứng giữa bục, giọng nói sang sảng, tiến hành buổi lễ một cách suôn sẻ nhất. Nhạc được tấu lên khi ông ta trao cho Ewig hộp nhẫn, biểu tượng của một vị chủ nhân hợp pháp nhà Ewig, cùng với một khẩu súng bằng bạc nạm đá quý.

 

Cho tới thời điểm này, mọi thứ đang diễn ra một cách bình thường. Có lẽ, quá đỗi bình thường so với mong đợi của Jae Seop.

 

Sau khi nhận lễ vật, Edmund đằng hắng, bước về phía trước, chuẩn bị đọc lời tuyên thệ của cậu ta.

 

- Hôm nay, ngày...

 

Bất chợt, tiếng súng nổ phá vỡ bầu không khí yên bình của buổi lễ, cửa sổ bằng kính cuối căn phòng vỡ tan thành từng mảnh lớn, phản chiếu ánh nắng lạnh rợn người. Làn đạn tiếp theo từ đó kéo về phía quan khách, mang theo tiếng vỡ loảng xoảng, tiếng nổ liên thanh và bụi thủy tinh bay mù mịt trong không khí. Cả tòa lâu đài dường như rung chuyển dữ dội, tưởng chừng như một trận cuồng phong khủng khiếp đang kéo tới.

 

Theo phản xạ tự nhiên nhất, Jae Seop không mất tới một phần nghìn giây để kéo Ki Seop nằm xuống thảm cùng những kẻ khác, phủ áo vest bảo vệ cậu. Tiếng súng nổ rền vang, bụi thạch cao từ trên trần rầm rầm rơi xuống từng mảng. Màng nhĩ Jae Seop gần như nổ tung vì chấn động, thị giác nhòe đi, những hình ảnh di chuyển trong tầm nhìn méo mó mờ ảo. Đây chính là thứ mà anh đã lo sợ, một vụ ám sát hàng loạt dành tặng những kẻ đầy quyền lực trong thế giới ngầm thực sự đang xảy ra trước mắt anh. Đáng hận thay, anh không thể làm gì để ngăn chặn nó, thay vào đó, phẫn uất nằm đây, ẩn nấp mong chờ một phép màu giải cứu sẽ xảy đến.

 

Và phép màu đã tới, tuy không phải từ những vệ sĩ tinh anh từ bên ngoài như Jae Seop thầm tính toán. Tiếng hét khản đặc của Cavallone gọi tên Dong Ho vang lên giữa mớ âm thanh hỗn loạn. Trái tim anh đập hồi hộp như điên trong lồng ngực, bàn tay to lớn xiết chặt vai Ki Seop, mặc cho những vết xước nhói đau trên tay. Nếu là Dong Ho, anh chỉ dám tin tưởng cậu ta chín phần, một phần còn lại coi như đặt cược vào sự may mắn của những kẻ đang nằm chờ chết tại đây.

 

Dong Ho thoát khỏi vòng tay của Cavallone, lắng nghe tiếng đạn rít qua tai, nằm sụp người xuống, trườn về phía cửa sổ. Thủy tinh rạo rạo cứa vào tay cậu, máu thấm dần vào áo sơ mi lạnh buốt. Nhưng Dong Ho không quan tâm, nếu cậu sống sót, những vết thương nhỏ nhoi kia đâu có đáng. Ngóc đầu lên một chút, định vị lại nơi bắt nguồn đường đạn, chỉnh lại khẩu súng trường trong tay, chờ đợi điểm ngừng cho đợt bắn tỉa tiếp theo của khẩu súng kia.  

 

Không thời gian ngưng đọng. Ai nấy đều nén tiếng thở phào nhẹ nhõm, một vài người mạo hiểm rời khỏi chỗ nấp hòng tìm hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Rồi họ nhanh chóng trở lại nơi đó bởi đợt tấn công tiếp theo của những viên đạn đầy tai ác từ phía ngoài vườn, dữ dội hơn lần thứ nhất. Bụi kính bay lấp lánh như kim sa hòa lẫn trong mùi khét nồng đặc trưng của thuốc súng và mùi tanh lợm giọng của máu. Dong Ho nín thở, nhắm nghiền mắt, bóp cò. Trong đầu cậu mường tượng viên đạn bạc xé gió, lao đi trong không khí, găm vào họng súng và khiến nó phát nổ cùng với người điều khiển. Mưa đạn ngưng lại. Dong Ho bắn thêm một viên nữa, hòng chắc chắn rằng không có chuyện bất trắc phát sinh. Tiếng nổ lớn vang trời mang theo màu đỏ rực của lửa.

 

- Dong Ho! - Cavallone chạy tới kéo cậu tránh xa cửa sổ toàn thủy tinh vỡ vụn sau khi đã hồi phục tinh thần. - Chết tiệt, anh không muốn chết sớm thế đâu nên đừng có mạo hiểm như thế nữa!!!

 

- Em vừa cứu mạng anh đấy. Trật tự giùm cái! - Dong Ho cáu bẳn ném trả lại anh ta khẩu súng trường.

 

Ở một góc nào đó của căn phòng, ai đó hét ầm lên đầy phẫn nộ.

 

- Chuyện quái quỷ gì vậy? Edmund Ewig!!! Tôi cần một lời giải thích thỏa đáng.

 

- Chúng ta vừa bị ám sát bởi một khẩu súng tự động vốn có chức năng phòng vệ cho lâu đài được đặt trên một cái cây ở ngoài vườn. - Khuôn mặt trắng bệch hoảng loạn, toàn thân lấm lem máu và bụi, Edmund Ewig run rẩy đáp trả sau khi đã được một vệ sĩ thông báo tình hình cụ thể,.

 

Công bằng mà nói, không ai có thể giữ được bình tĩnh vào lúc này nếu họ bị tấn công ngay sau khi vừa trở thành chủ nhân của một gia tộc lớn chưa đầy hai phút đồng hồ. Quả nhiên là một món quà hài hước với ý nghĩa thâm sâu dành cho Ewig vào thời điểm đặc biệt này.

 

- Làm sao chúng tôi có thể tin tưởng trao nhà Ewig vào tay một kẻ thậm chí không biết rõ những mối nguy hiểm nào đang rình rập quanh hắn chứ? Thật là một quyết định sai lầm từ hội đồng nhà Ewig. - Một kẻ hùng hùng hổ hổ tiến về phía Ewig, không kiêng chừng ai mà quát mắng cậu ta. - Tôi phản đối việc cậu trở thành một trong những kẻ ngang hàng với chúng tôi.

 

- Xin lỗi anh Chernobyl, nhưng anh nói ai là những kẻ ngang hàng với anh cơ? - Ewig quắc mắt nhìn Chernobyl như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ ăn nói hàm hồ ấy. - Một khi chiếc nhẫn nhà Ewig đã nằm trong tay tôi, Edmund Ewig này vĩnh viễn trở thành một trong bảy vị chủ nhân quyền lực nhất thế giới ngầm, một trong những kẻ mà anh có nằm mơ cũng không thể đụng tới được đầu ngón tay của hắn đâu. Cút!

 

Edmund gầm lên, khuôn mặt điển trai mang theo biểu cảm đáng sợ tựa một con mãnh hổ, phút chốc khiến ai nấy sững sờ thán phục. Và kẻ tên Chernobyl kia co rúm người sợ sệt, len lén rời khỏi căn phòng. Tình hình dần ổn định trở lại. Mặc dù tất cả mọi người đều muốn biết tường tận chuyện vừa rồi, nhưng trước một chủ nhà như Ewig, họ đều cho rằng người lên tiếng vào lúc này không ai khác ngoài cậu ta.

 

- Quản gia, phiền ông gọi tất cả người làm trong nhà tới một phòng khác. Không được chậm trễ.

 

Viên quản gia cúi đầu vâng dạ rồi hớt hải gọi một cậu người làm theo cùng. Sau khi phân phó xong người làm, Ewig quay trở lại với những vị khách đang có mặt trong phòng.

 

- Phiền mọi người xin hãy tập trung tại phòng tiếp khách bên cạnh, tuyệt đối không đi lung tung trong lâu đài. Hiện tại tình hình vẫn chưa được kiểm soát hoàn toàn, xin hãy để gia tộc Ewig làm tròn trách nhiệm bảo vệ sự an nguy của quý vị.

 

Không thể phản đối gì hơn cách xử trí thỏa đáng ấy của Ewig, Jae Seop yên tâm được phần nào. Nhưng Ki Seop ở bên anh thì không như vậy, xót xa nhìn tay của anh, cuống cuồng tìm cách băng bó vết thương.

 

- Anh không sao. Nào, vào phòng, uống tách trà nóng đã. - Jae Seop trấn an cậu.

 

- Edmund, tình hình hiện giờ sao rồi? - Cavallone sốt sắng kéo tay Ewig.

 

Ewig toan trả lời Cavallone thì lão quản gia chạy tới, ghé tai thì thầm điều gì đó. Ngay lập tức, Ewig sa sầm mặt mày, trao đổi ánh nhìn lo lắng với lão.

 

- Có chuyện gì vậy? - Lần này là Jae Seop cùng Bienen tiến đến hỏi.

 

Cân nhắc một hồi, Ewig vẫn còn phân vân, chần chừ không lên tiếng trả lời. Thấy vậy, Achse liền thân tình vỗ vai động viên cậu ta.

 

- Cậu không nên giấu giếm tụi này, cứ nói ra đi, ta cùng nhau giải quyết.

 

- Bọn tôi... - Ewig liếm môi nói. - ... vừa tìm thấy nghị phạm thực hiện vụ vừa rồi, ngay tại biệt thự này. Không sai...

Cậu ta ngập ngừng nói tiếp.

 

- ... hắn ta là một trong những người làm ở đây, thuộc quyền quản lí của tôi.

 

***

 

- Mọi người hãy mang xác ông ấy sang một phòng khác, chuẩn bị chôn cất đi.

 

Soo Hyun lãnh đạm nói, chậm rãi bước khỏi căn phòng nhỏ đậm mùi tử khí của người làm vườn, mở tung cửa sổ, hít một hơi làn không khí trong lành, thả lỏng người thư giãn.

 

- Tại sao? - Ewig cùng những người khác đi theo anh, lên tiếng thắc mắc. - Anh cho rằng gã làm vườn đó không phải hung thủ ư? Căn phòng khóa kín tuyệt đối, đồ đạc không có dấu hiệu bị xáo trộn, trên tay chính là khẩu súng dùng để kết liễu mạng sống của gã và đừng quên một vài người đã thấy hắn lảng vảng quanh nơi đặt loạt súng bảo vệ lâu đài ngoài vườn vào sáng sớm hôm nay. Anh giải thích ra sao về điều đó?

 

Day day huyệt thái dương vẫn còn ẩn ẩn đau vì chuyến bay dài từ nhà tới  thẳng lâu đài nhà Ewig, Soo Hyun từ tốn đáp, nhưng không phải để trả lời cho những nghi vấn của Ewig.

 

- Trước hết, phiền lão quản gia tìm cho chúng tôi một căn phòng cách xa những phòng đang có người. Chúng ta không thể cứ xớ rớ chỗ tai vách mạch rừng này để bàn chuyện cả, phải không?

 

Ngay sau đó, Ewig cùng lão quản gia đành chấp thuận lời đề nghị của Soo Hyun, mời anh cùng tất thảy sáu Boss còn lại vào một thư phòng nhỏ phía tây lâu đài. Soo Hyun thong thả ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh một bàn uống trà nhỏ. Glamour, Achse và Cavallone ngồi trên ghế sofa, Fractal, Bienen và Ewig ngồi ghế đối diện, riêng Dolche thì chọn cho mình một chỗ thú vị bên ô cửa sổ, bắt đầu chơi đùa với mấy con rối của nó. Còn lão quản gia, theo thói quen, đứng nghiêm trang bên cạnh ghế của Ewig đợi lệnh. Chọn tư thế ngồi duỗi chân thật thoải mái, bấy giờ Soo Hyun mới bắt đầu giải thích.

 

- Lão quản gia nhà cậu đã xác nhận với tôi rằng chỉ có chốt an toàn được khóa và cậu biết đấy, có hàng trăm cách để khóa chúng từ bên ngoài. Và ông ấy cũng cho tôi biết một thông tin quan trọng, rằng hệ thống phòng thủ của lâu đài được điều khiển hoàn toàn bằng máy tính, vì vậy một kẻ thông thạo công nghệ có thể dễ dàng đột nhập, phá hỏng tường lửa và chiếm cứ hệ thống từ bên ngoài, thậm chí, cách nơi này hàng trăm dặm. Mặt khác, dựa vào những chi tiết nhỏ tại hiện trường, tôi kết luận rằng gã làm vườn của các ngài bị giết rồi được sắp đặt giống như một màn tự tử bằng súng bình thường. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể chắc chắn rằng hung thủ giết gã và kẻ lên âm mưu sát hại chủ nhân của những gia tộc lớn là một người.

 

- Khoan đã, anh có tính tới tình huống có ai đó muốn giết gã làm vườn vì trả thù riêng không? - Cavallone xoa cằm nói. - Lí do hắn chọn ngày này vì hôm nay lâu đài có nhiều người hơn thường lệ, khả năng tìm được chứng cớ vô can và trốn thoát sẽ cao hơn.

 

- Tôi không nghĩ vậy đâu thưa ngài. Gã làm vườn của chúng tôi vốn được mọi người yêu quý, hắn sống ở lâu đài này từ bé nên khả năng gây thù chuốc oán của gã với thế giới bên ngoài là rất thấp. Hắn cũng không có lí do gì để phản bội nhà Ewig, kẻ đã cho hắn một chỗ trú thân và làm việc cả. Việc hắn tự sát, hay bị giết hại như các vị nói, đối với tôi, là một việc không thể tưởng tượng nổi. Lâu đài này chính là nhà của hắn, không đời nào hắn đang tâm phá hủy nó được. - Lão quản gia nói, không giấu nổi nét bàng hoàng trên mặt lão.

 

- Vậy hắn có phải là một kẻ giỏi mấy loại máy móc không? - Achse hỏi lão quản gia.

 

- Cũng không hẳn. - Lão quản gia chậm rãi lắc đầu. - Máy tưới nước và hệ thống đèn chiếu sáng trong vườn đều do hắn tự tay lắp đặt. Nhưng tôi đã cùng hắn sửa chúng vài bận, mấy thứ đó đâu sánh được với hàng rào phòng thủ của lâu đài.

 

- Tôi nghĩ chúng ta nên dẹp vụ gã làm vườn sang một bên. Bây giờ, tôi muốn xem qua khẩu súng vừa sát hại quý vị tại buổi lễ hồi sáng, phiền cậu...

 

Soo Hyun hướng mắt về phía Ewig.

 

- À về chuyện này... - Ewig gãi gãi đầu. - ... khẩu súng đó đã bị sát thủ nhà anh Antonio bắn nát rồi.

 

- Sát thủ nhà Cavallone?

 

Mở lớn mắt nhìn khuôn mặt chẳng có chút tội lỗi nào của Cavallone, Soo Hyun lập lại câu hỏi một lần nữa.

 

- Sát thủ nhà Cavallone?... Trời ạ, không ai ngăn em ấy lại sao?

 

Soo Hyun thở dài bất lực, gục mặt vào hai bàn tay. Vụ của Ki Bum khiến anh mất ăn mất ngủ mấy ngày hôm nay, giờ lại thêm vụ lâu đài nhà Ewig, với nghi phạm duy nhất bị giết hại và một trong những manh mối ít ỏi dẫn tới hung thủ thì bị Dong Ho phá hỏng. Cho dù anh có là thám tử tài giỏi nhất thế giới ngầm, phá hàng trăm vụ án chỉ với một vài dữ kiện mơ hồ, anh đâu phải là thánh thần ba đầu sáu tay có tài phép xử lí được tất cả mọi thứ trong nháy mắt. Anh vẫn là một kẻ người trần mắt thịt, sức chịu đựng của anh rồi cũng sẽ đi tới giới hạn của nó. Giá mà mọi thứ xảy ra đều tuân theo ý muốn của bản thân anh, như vậy có phải dễ thở hơn không?

 

- Đến cậu còn chẳng giữ nổi thằng bé ở yên trong nhà, còn trách tụi tôi không ngăn cản nó mạo hiểm cứu sống mạng của hơn chục con người ở đó được sao? - Cavallone mát mẻ trách móc anh.

 

Soo Hyun nín thinh. Lời của Cavallone nói không hề sai và anh cũng chẳng còn tâm trí đâu để phản bác chúng nữa.

 

- Thực ra không nhất thiết phải kiểm tra khẩu súng nát bét đó đâu. - Ewig phát biểu. - Nếu hung thủ đột nhập hệ thống từ xa thì có băm vằm nó ra chúng ta vẫn chẳng có chút manh mối nào cả. Và tôi nghĩ là, hắn cũng đã tính tới trường hợp chúng ta kiểm tra phần mềm điều khiển mạng lưới bảo vệ của lâu đài, nên khả năng hắn sơ xuất để lộ sơ hở là rất rất nhỏ.

 

- Giờ phải tính sao? - Glamour lo âu hỏi.

 

- Chúng ta không phải là không có cách đối phó. Cũng không phải là không có manh mối. Nhưng tôi đành phải xin lỗi lão quản gia thôi, vì tôi nghĩ ông không còn nhiệm vụ gì ở đây nữa rồi. - Soo Hyun nói, lịch sự mời lão quản gia rời khỏi phòng.

 

Lão gật đầu hiểu chuyện, cúi chào chủ nhân và khóa cửa cẩn thận. Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng trở nên im ắng gấp bội, ngay cả Dolche cũng dừng chơi hai con rối tay mà hướng sự chú ý của nó về Soo Hyun.

 

- Hyung tìm được gì vậy? - Jae Seop căng thẳng hỏi.

 

Soo Hyun ngồi thẳng dậy, lôi ra từ trong túi áo khoác một chiếc khăn tay màu đỏ thẫm đặc trưng của nhà Dolche, thảy lên chiếc bàn uống nước giữa hai chiếc ghế sofa, trước sáu đôi mắt kinh ngạc của các Boss.

 

- Tuy đồ đạc của gã làm vườn không bị xáo trộn, theo thói quen, tôi vẫn kiểm tra chúng và may mắn tìm được chiếc khăn này lẫn trong đống áo sơ mi. - Soo Hyun đều đều nói.

 

- Đó là khăn tay của em phải không, Alice? - Glamour lạc giọng kêu lên.

 

- Không. - Cheshire phủ nhận, đoạn lấy từ trong túi nhỏ bên hông một chiếc khăn tay y hệt cái đang nằm trên bàn. - Ta chỉ luôn mang theo một cái khăn duy nhất và vệ sĩ của ta cũng thế.

 

- Cái khăn đó không phải của Alice Dolche, mà thuộc về cựu chủ nhân của nhà Dolche, Kim Ki Bum. Như mọi người đều biết, mỗi chiếc khăn tay đều được thêu gia huy, tên gia tộc và ký hiệu của chủ nhân hiện tại. Nhưng trên chiếc khăn này, thay vì hình thêu con mèo hoang của Alice, tôi tìm thấy ký hiệu chim ưng quen thuộc của Ki Bum.

 

Trước thông tin Soo Hyun vừa tiết lộ, im lặng bao trùm căn phòng thêm một tầng ngột ngạt. Mãi sau, Cavallone mới lên tiếng, nói.

 

- Cậu chắc chắn rằng vụ này do Ki Bum gây ra chứ? Liệu chúng ta có nên ngồi đây và đổ hết lên đầu một kẻ không rõ còn sống hay đã chết không? Nhỡ đâu chỉ là một kẻ chơi trò cáo mượn oai hùm? Chúng ta đều biết hắn đã mất tích hồi tháng Bảy năm ngoái, nhưng không có chứng cứ nào chỉ ra hắn vẫn còn sống.

 

- Vậy có nghĩa là hắn vẫn sống. - Cheshire chán nản ngáp. - Tại sao ta vẫn phải nhắc đi nhắc lại điều đó với mấy kẻ có tầm nhìn hạn chế như các người nhỉ? Hồn ma của hắn đang lảng vảng đâu đây và chuẩn bị ăn tươi nuốt sống các người đó...

 

- Alice, em đừng có nói lung tung. Ma không tồn tại. - Bienen nạt con bé.

 

- Chính vì thế chúng ta mới cần phải đề cao cảnh giác. Hết sức đề cao cảnh giác. Bởi kẻ thù lần này không chỉ có một. - Soo Hyun thận trọng nói, cắt ngang phần tranh luận mang đầy màu sắc huyền bí của Alice và Bienen. - Chẳng ai có đủ ngông cuồng khi tiêu diệt toàn bộ những kẻ đầy quyền lực trong thế giới ngầm mà không có bất kỳ một sự hậu thuẫn lớn đằng sau cả. Một kẻ đơn độc không thể tiếp quản sự hỗn loạn và vô phép tắc của thế giới này, cho dù tài giỏi tới cỡ nào. Hắn đã tiến hành nhiệm vụ đe dọa tinh thần chúng ta, nhưng hắn không thành công, bởi điều đó chỉ càng cung cấp thêm nhiều thông tin mới về hắn cho chúng ta mà thôi.

 

- Phải đó. - Achse gật đầu. - Cho tới thời điểm hiện tại, chúng ta biết được rằng hắn có tài lực về kinh tế, đủ để chi một khoản lớn thuê sát thủ giết hại Rossetta Ewig, hắn có những mối quan hệ lớn đủ để tạo một liên minh chống lại Bảy gia tộc, hắn có thể truy cập vào bất kỳ hệ thống máy tính nào mà hắn cần, hắn có khả năng xuất hiện không ai biết, biến mất không ai hay và quan trọng nhất, hắn có dã tâm.

 

- Chúng ta đã lầm khi nghĩ rằng chỉ cần cướp đi vị trí Boss của hắn ở nhà Dolche, hắn sẽ đầu hàng chịu khuất phục. Chưa kể đến việc anh trai của hắn lại là một kẻ nguy hiểm không kém. - Cavallone xiết chặt tay.

 

- Tôi đã cảnh báo cho Jae Seop về điều này. Nhưng ám sát hắn là việc bất đắc dĩ phải tiến hành, nếu không, vũ khí đó rơi vào tay hai anh em hắn, mọi việc sẽ còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều. - Soo Hyun âm trầm nói.

 

- Anh Park Jung Min biết về vụ này chứ? Ý em là anh ấy biết đâu sẽ giúp chúng ta thì sao? - Bienen mang theo chút mong chờ về một phương án đối phó khả dĩ.

 

Tiếc thay, Jae Seop lắc đầu, tặng cho cô một cái nhìn đầy vô vọng.

 

- Không đâu, em vẫn chưa hiểu rõ con người của anh ta sao? Anh ta không đời nào chịu tổn hại bất cứ thứ gì của gia tộc Schoten vì mục đích lớn lao hơn đâu. Hơn nữa, Kim Hyung Jun là tình nhân của ảnh, đời nào ảnh lại bán đứng hắn ta.

 

- Phương án đó không khả thi đâu. - Achse vỗ vai con bé, quay sang Soo Hyun hỏi. - Ý cậu sao?

 

- Vẫn phải ám binh bất động thôi. Trừ tám người ở đây, mọi người hãy giữ kín chuyện này. Vì đơn giản chúng ta mới chỉ có những suy luận suông mà chưa có bằng chứng thực tế. - Soo Hyun nói, gần như ra lệnh. - Cho dù kẻ đó có phải là anh em nhà họ Kim hay không, chúng vẫn là kẻ thù của chúng ta. Đừng lơ là cảnh giác. Chuyện hôm nay hãy ghi nhớ rõ như một bài học đắt giá. Mọi người hiểu rồi chứ?

 

- Tức là ta có quyền bẻ gãy cổ hắn nếu hắn muốn ám sát ta, có phải không? - Cheshire nhừa nhựa nói.

 

- Tinh thần hiện thời là vậy. - Achse nháy mắt với con mèo.

 

***

 

Bàn bạc xong xuôi, mọi người đều mau chóng trở về phòng riêng của mình, nhưng riêng Cavallone thì vẫn chần chừ chưa muốn đi.

 

- Này, đi theo tôi. - Anh nói với Soo Hyun, người vẫn còn ngồi trầm tư suy nghĩ, chẳng buồn nhúc nhích khỏi ghế.

 

- Đi đâu cơ? - Soo Hyun xốc lại áo khoác, đứng lên theo chân Cavallone rời khỏi phòng.

 

- Cậu không muốn gặp Dong Ho à? - Cavallone cáu kỉnh khoanh tay trước ngực. - Nhanh đấy, tôi vừa cho thằng bé uống thuốc an thần xong, như thế nó mới chịu ngủ ngoan không quậy phá. Đừng đánh thức nó không thì tôi sẽ băm cậu thành trăm mảnh đấy.

 

Dừng lại trước một căn phòng trên lầu, Cavallone mở cửa giùm Soo Hyun rồi tránh sang một bên, không quên đe dọa lần cuối.

 

- Tôi đứng canh ở bên ngoài, đúng năm phút thôi đấy.

 

Đảo mắt chán nản trước thái độ thù địch khó hiểu của Cavallone, Soo Hyun nhón chân bước vào phòng, di chuyển nhẹ nhàng tới bên chiếc giường lớn ở phía bên trái. Giữa đống chăn đệm êm ái, Dong Ho chìm vào giấc ngủ say, khuôn mặt bình thường luôn cau có giờ yên bình lạ thường, hai bàn tay quấn băng trắng nửa vùi dưới gối, sẽ có lúc, vì đau mà đôi chân mày nhíu lại khó chịu. Soo Hyun lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hôn lên tay cậu, thầm trách bản thân vì không có mặt kịp thời mới khiến cậu bị thương nặng như vậy.

 

- Đợi anh nhé. - Anh hôn lên trán cậu, lời nói nhẹ như gió thoảng qua giấc mơ mộng mị.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet