Choice - 1

Confused/Choice

Văn phòng xa hoa của Boss nhà Fractal một buổi sáng mùa xuân nọ, ánh nắng yếu ớt xuyên qua tầng rèm dày màu tím oải hương, hắt lên chân bàn làm việc bằng gỗ đen bóng những dải sáng lay động theo từng cơn gió thoảng. Jae Seop chống cằm, xoay xoay cây viết chì trong tay, lướt mắt đọc bản hợp đồng thư ký vừa mang tới. Tiếng kim giây chậm chạp thả vào thinh không từng tiếng khắc khoải, kim phút dịch dần về phía số ba. Mỏi mắt, Jae Seop đứng dậy, kéo trễ cà vạt, kéo tấm rèm sang một bên. Khung cảnh thành phố về trưa tịch mịch, những tòa cao ốc nhấp nhô khô lạnh trong làn nắng ấm đầu xuân, lấn át làn người nhỏ bé âm thầm ngược xuôi dưới hè phố mang theo những vệt đen nặng trĩu.. Jae Seop nhíu mày, vu vơ quan sát những đám mây lờ đờ trôi trên bầu trời xanh nhạt. Khóe môi anh khẽ nhếch, một nụ cười nhạt thoáng qua. Sự yên bình nhàm chán này quá đỗi giả tạo. Đằng cuối chân trời màu xám xanh kia, một tai ương khác ngấm ngầm lan tỏa, xâm nhập và nuốt chửng khung trời mùa xuân tươi mới kia.

 

Một tiếng bíp khẽ vang lên, màn hình máy tính lóe sáng. Jae Seop rời mắt khỏi khung cửa sổ, quay trở về bàn làm việc, nhoẻn miệng cười chào Soo Hyun. Qua cửa sổ chat, khuôn mặt Soo Hyun vẫn chẳng giấu nổi nét mệt mỏi hằn sâu trong khóe mắt.

 

- Đã xong rồi sao? - Jae Seop hồi hộp hỏi. - Chưa đầy ba ngày mà?

 

Kể từ vụ ám sát quý cô Ewig ba ngày trước, Jae Seop không phút nào không khỏi bồn chồn lo lắng. Một mặt anh phải ra tay dàn xếp mọi chuyện êm thấm không chỉ với những kẻ có mặt tại biệt thự ngày hôm đó, một mặt đối phó và che giấu con mắt háu đói của những con quạ đen soi mói hung hiểm, thậm chí, anh còn nghĩ tới việc phải hoãn lại đám cưới sắp tới cùng Ki Seop, trong tình huống xấu nhất. Nếu không có Soo Hyun giúp anh tìm hiểu chân tướng sự việc, hẳn Jae Seop đã muốn chạy trốn khỏi những áp lực vô hình đang đè nặng lên vai anh hiện giờ từ lâu rồi.

 

Soo Hyun ngáp dài, lách cách gõ bàn phím. Một phút sau, máy tính của Jae Seop báo nó đã nhận được một tệp tin được gửi từ Soo Hyun.

 

- Đây là kết quả sao? - Jae Seop vội mở tệp tin.

 

- Ừ. - Soo Hyun đáp, luồn tay ép mái tóc rối bù ngược ra phía sau. - Chẳng mất nhiều công, uy hiếp dọa dẫm một hồi, trùm đám sát thủ nghiệp dư đó liền khai ra hết kẻ đã thuê họ. Tiền được chuyển bằng một tài khoản giả, sau đó thông qua một vài tài khoản trung gian, cuối cùng mới tới tay họ. Trước ngày ám sát một tuần, một bưu phẩm được gửi tới hướng dẫn chi tiết cách thâm nhập vào biệt thự và cách gây án.

 

Nói tới đó, Soo Hyun ngừng lại, nhấp một ngụm nước.

 

- Bằng cách nào? - Jae Seop nhướn mày. - Đột nhập vào biệt thự được thắt chặt an ninh suốt ngày đêm sao?

 

Bật cười, Soo Hyun liền giải thích.

 

- Cần gì mất công như vậy. Lễ đính hôn rất bận rộn, biệt thự trên núi của cậu bình thường không đủ người nên họ cần thuê thêm nhân công, tên sát thủ trà trộn vào đám người làm theo cách đó. Bởi vậy, không khó để hắn nắm rõ từng ngõ ngách trong nhà, vạch ra kế hoạch, tìm đường đào tẩu và quan trọng hơn, biết được phòng nào dành cho ai. Thủ đoạn gây án, như tên sát thủ đã khai: Nấp trong phòng của Ewig từ trước, tìm sơ hở của cô ta, kết liễu nhanh gọn, sau đó, vu oan cho Dong Ho. Kẻ chủ mưu chọn Dong Ho, bởi hắn biết tất cả mọi người đều cho rằng Dong Ho không hề có động cơ gây án và chứng cứ bị người khác đổ oan vô cùng lộ liễu, chắc chắn không phải thủ phạm. Từ đó, gieo rắc mối nghi kỵ lẫn nhau trong lòng những kẻ có mặt tại hiện trường vụ án ngày hôm ấy.

 

Jae Seop gật gù, tiếp nhận những gì Soo Hyun vừa nói. Chín phần mười anh đã suy luận được từ trước, nay lại được Soo Hyun xác nhận, cân nhắc cẩn thận hơn nữa, xem chừng, kẻ chủ mưu có âm mưu lớn hơn việc trả thù riêng với Ewig.

 

- Vậy kẻ chủ mưu? - Anh lên tiếng hỏi sau một hồi ngẫm nghĩ.

 

- Lần theo dòng tiền, chủ tài khoản đã gửi tiền cho hội sát thủ kia có tên là Mika Nell... - Soo Hyun đáp.

 

- Cái tên này... - Jae Seop nhăn trán, cố lục tìm trong trí nhớ danh sách những kẻ có máu mặt trong thế giới ngầm. Tiếc thay, anh hoàn toàn không có chút manh mối gì về kẻ mà Soo Hyun vừa nhắc đến.

 

- Tất nhiên rồi. Đó chỉ là cái tên giả, kết quả của phép đảo trật tự các chữ cái trong một từ. Nếu sắp xếp lại, loại bỏ những phương án bất khả thi, thì chỉ còn duy nhất một cái tên đáng lưu tâm... Allen Kim.

 

- Cái gì cơ? -  Jae Seop chăm chăm nhìn khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc của đối phương, chậm rãi cảm nhận cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. - Chẳng nhẽ nào... phán đoán của chúng ta là đúng sao?

 

- Cũng chưa chắc. - Soo Hyun nhún vai. - Không tìm được xác của Ki Bum không có nghĩa hắn ta đã chết, cũng không có nghĩa hắn vẫn sống sót. Cơ hội cho hắn và chúng ta đều ngang ngửa nhau mà thôi. Vấn đề là hắn không thể đơn thương độc mã hành động được.

 

Không thể phản bác được điều đó, Jae Seop trầm ngâm, hồi tưởng lại vụ thảm sát Boss nhà Dolche tháng Bảy năm ngoái. Ngoài xác của lũ lâu la và em trai Ki Seop, phe anh không thể tìm thấy xác của Ki Bum. Do không muốn làm rùm beng vụ này, bên cảnh sát đã quyết định ngừng tìm kiếm thi thể của hắn, qua loa kết luận rằng cái xác đã nát tươm khi máy bay phát nổ và bị dòng nước cuồn cuộn cuốn ra biển. Jae Seop cũng không muốn can thiệp quá sâu, anh chỉ là kẻ chủ mưu đứng trong bóng tối và cũng vì nhà Dolche đã trực tiếp ra tay tiếp quản vụ việc đó. Jae Seop cho rằng anh đã đạt được mục đích của mình, còn những chuyện xảy ra tiếp theo nhà Dolche dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm.

 

Và anh còn một lí do bao biện khác, dẫu không thể tiết lộ được với bất kỳ ai. Cho tới tận bây giờ, anh vẫn không thể quên được cảm giác khủng khiếp ấy. Lần đầu tiên với anh, cơn đau nghẹt nơi con tim anh khi nhìn thấy Ki Seop nằm miên man hôn mê trên giường bệnh còn đáng sợ hơn bất cứ âm mưu đen tối trong thế giới ngầm đầy cạm bẫy. Tiền và quyền lực liệu còn ý nghĩa gì nữa không khi anh sẽ mất đi người anh yêu nhất thế gian?

 

- Người duy nhất hắn có thể tin tưởng vào lúc này chỉ có thể là anh trai Kim Hyung Jun... - Soo Hyun lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Jae Seop. - ... tuy là tình nhân của Boss nhà Schoten nhưng hắn đã một tay gây dựng lên một đội sát thủ phục vụ trung thành với hắn. Một kẻ đáng gờm ngang ngửa Kim Ki Bum.

 

- Tôi biết. Nếu Ki Bum viện tới sự trợ giúp của hắn, chúng ta gặp rắc rối thực sự rồi đấy. Suy cho cùng, Park Jung Min kia cũng chỉ là chủ nhân của nhà Schoten, hắn chắc chắn sẽ đứng một bên nhắm mắt làm ngơ để Kim Hyung Jun tự tung tự tác để bảo vệ danh dự cho gia tộc của hắn phòng hờ bất trắc. Coi như chúng ta không nhận được trợ giúp từ phía Park Jung Min rồi.

 

Jae Seop căng thẳng nói tiếp. Việc ám sát Ki Bum chỉ là một việc chẳng đành bất đắc dĩ, nếu không ngăn chặn âm mưu của hắn từ trong trứng nước, sáu gia tộc đứng đầu kể cả Fractal sẽ phải đương đầu với một tương lai không mấy tươi sáng cho lắm. Nhưng vụ việc lần này lại khác, anh không thể lỗ mãng hành động khi chứng cớ duy nhất lại dẫn tới một kẻ được cho rằng đã qua đời từ nửa năm về trước.

 

- Vậy chúng ta đành chịu im lặng chờ động thái tiếp theo từ phía anh em nhà họ Kim sao? - Jae Seop thở dài.

 

- Đành vậy thôi. - Soo Hyun không kìm được cơn buồn ngủ dần kéo đến, ngáp sái quai hàm. - Nếu chưa đụng tới lợi ích hiện tại của Fractal. Cậu cũng nên thăm dò ý kiến của những người khác nữa. À nhân tiện đây, cậu nghĩ sao về Edmund Ewig, người thừa kế hợp pháp của Rossetta Ewig? Tuần sau là buổi lễ tiếp quản danh hiệu chủ nhân của nhà Ewig rồi nhỉ?

 

Nhắc tới Edmund Ewig, Jae Seop mường tượng đến mấy nhóc ca sĩ thần tượng có poster được treo đầy trong những trung tâm thương mại thuộc quyền quản lí của gia tộc anh. Cao ráo, đẹp trai và cách nói chuyện thu hút đầy lôi cuốn người đối diện ngay từ những phút giây đầu gặp gỡ. Tiếc thay, cậu ta không thể đấu lại với Rossetta đầy tham vọng, đành chịu nhún nhường để bảo toàn mạng sống và phần gia sản của bản thân. Giờ đây, hổ đã được thả về rừng, trở về đúng vị trí vốn dành cho cậu ta, xem chừng, sau này sẽ còn nhiều bất ngờ ở phía trước.

 

- Hy vọng Fractal giữ được hòa khí với nhà Ewig sau vụ vừa rồi. - Jae Seop nói, nhếch mép cười. - Dù sao cậu ta cũng nên cảm kích tôi vì đã gián tiếp giúp cậu ta leo lên vị trí Boss đáng mơ ước đó. Mà hyung tới buổi lễ đó chứ?

 

Soo Hyun lắc đầu, đáp.

 

- Không. Dong Ho đang... à cậu biết đấy... - Anh hạ thấp giọng, mặc dù cửa phòng làm việc đóng kín và cách âm tuyệt đối. - ... vụ đám cưới chết tiệt. Cần thiết phải rắc rối như vậy sao? Lại còn được hai gã Cavallone và Achse giả đò tốt bụng lanh chanh thêm mắm dặm muối...

 

Trước bộ mặt thiểu não của Soo Hyun, Jae Seop không nhịn được mà phá lên cười. Nếu phải chọn giữa việc đơn thương độc mã lăn xả giữa vòng vây của địch và chuẩn bị cho lễ cưới sắp tới, không chút do dự anh sẽ chọn việc thứ nhất. Nghiêm túc mà nói, trong chương trình đào tạo trở thành người lãnh đạo của gia tộc Fractal, anh không hề được dạy rằng, màu tím hoa cà của khăn trải bàn hoàn toàn khác với màu tím oải hương của những dải ruy băng trang trí. Tại sao mấy bà tổ chức đám cưới lại có thể cho rằng việc nhầm lẫn hai thứ màu đó ngang bằng một thứ thảm họa hủy diệt dải ngân hà cơ chứ? Thật không tài nào hiểu nổi.

 

- Đây cũng vậy thôi hyung. - Jae Seop nói, ra chiều cảm thông. - Cũng may là Ki Seop còn có Hoon Min ở bên. Chậc, hyung có muốn tôi giới thiệu một vài... A Ki Seop!!! Về sớm vậy?

 

Jae Seop vội vã đóng cửa sổ chat với Soo Hyun, mặc kệ khuôn mặt ngái ngủ đầy bất mãn của hyung ấy khi anh đột ngột nhắc tới Ki Seop với vẻ mặt hớn hở chưa từng thấy và chút thông cảm vừa rồi bay biến ngay tức thì không dấu vết. Nhưng Jae Seop chẳng lấy làm đó mà áy náy, suy cho cùng, đây chỉ là hành động ăn miếng trả miếng cho cái tên Shin Soo Hyun trọng sắc khinh bạn kia thôi.

 

- Giữa trưa rồi. Anh định bỏ bữa sao?  

 

Ki Seop bĩu môi, khó khăn xách túi đồ ăn bằng tay trái, đặt nó lên bàn. Đằng sau cậu là Hoon Min, mang theo một tập tài liệu dày cộp, lẳng lặng đặt chúng lên bàn làm việc của Jae Seop.

 

- Tay của em sao rồi? - Jae Seop chạy tới giúp Ki Seop, đỡ cậu ngồi xuống ghế, rút khăn tay lau mồ hôi trên trán cho cậu.

 

- Đỡ hơn rồi. - Ki Seop ngượng ngùng gạt tay anh khỏi người cậu. - Bác sĩ nói chỉ cần tập luyện nhiều sẽ hồi phục được thôi.

 

- Nhưng mà ông ấy cũng nói cậu không nên mang vác đồ quá nặng. - Hoon Min húng hắng chen vào. - Và cũng không nên lấy Jae Seop ra đe dọa khi tôi bắt cậu đưa túi đồ cho tôi xách giùm.

 

Trước ánh nhìn gắt gao của Jae Seop, Ki Seop mỉm cười cầu hòa, bao biện nói.

 

- Cũng không nặng lắm đâu mà. Với cả cậu ấy còn mang theo đống tài liệu kia, ai lại làm phiền người khác như thế bao giờ?

 

- Cậu ấy là sát thủ đấy, không phải mấy gã thư kí bình thường khác đâu. Anh đã nói nếu em cần giúp đỡ, đừng ngại nhờ cậu ta cơ mà! - Jae Seop khịt mũi. - Mà cậu còn xớ rớ ở đây làm gì?

 

Anh quay sang hỏi Hoon Min. Thấy vậy, Hoon Min liền rút cuốn sổ ghi chép trong túi áo khoác, đọc thành tiếng những mục mà cậu chưa thông báo với Jae Seop. Vốn dĩ mấy năm gần đây mọi người đều chuyển sang dùng di động để lưu mấy lưu chú kiểu này, nhưng Hoon Min vẫn lựa chọn cách truyền thống, gọn nhẹ và giúp cậu dễ ghi nhớ hơn.

 

- Chiều nay Edmund Ewig hẹn sẽ gọi cho anh vào lúc ba giờ. Năm giờ chiều ban tổ chức đám cưới hẹn chúng ta đến xem kiểm tra việc trang trí cho thánh đường và phòng tiệc. Họ cũng cần anh quyết định địa điểm cho tuần trăng mật và danh sách những bài hát sẽ chơi trong lễ cưới. Sau đó, anh và Ki Seop sẽ tới thử lại lễ phục lần cuối cùng tại cửa tiệm...

 

- Thôi được rồi, vụ lễ cưới cậu cứ thế mà tiến hành, không phải thông báo dài dòng đâu. - Jae Seop phẩy tay, ý muốn Hoon Min mau rời khỏi phòng càng sớm càng tốt.

 

- Cũng may đây không phải là đám cưới của tôi. Chúc hai người may mắn. - Hoon Min cười trớt quớt, cất quyển sổ trở lại trong túi. - Đám tài liệu kia anh xem rồi ký đi nhé.

 

Cửa phòng vừa được Hoon Min đóng lại, bộ mặt nghiêm túc của Jae Seop liền biến mất. Anh nhào tới ôm chầm lấy Ki Seop, dụi dụi mặt vào cổ cậu hệt như một con mèo làm nũng.

 

- Mệt chết mất!!! - Jae Seop than vãn.

 

- Có chuyện gì xảy ra à? Lúc nãy anh nói chuyện với ai vậy? - Ki Seop nhẹ nhàng xoa lưng anh, lên tiếng hỏi, cho dù cậu chẳng cần một câu trả lời thỏa đáng.

 

- Không. - Jae Seop đáp.

 

Lúc này còn quá sớm để cho Ki Seop biết về sự hiện diện của Ki Bum, anh biết tình cảm Ki Seop dành cho Kevin sâu đậm đến nhường nào, chỉ cần một manh mối nhỏ của hắn, cậu sẵn sàng bất chấp tất cả để tìm giết hắn trả thù cho em trai. Anh đâu muốn cậu mạo hiểm một cách mù quáng như thế, ít ra, khi cậu vẫn nằm trong vòng tay bảo vệ của anh.

 

- Vậy thì mau ăn cơm trưa thôi. Em đói rồi.

 

Jae Seop vẫn chẳng chịu buông Ki Seop ra, ngẩng đầu ngắm nhìn đôi mắt long lanh như bầu trời đêm bình yên của cậu, bất chợt, rướn người hôn lên mái tóc đen rối bù của người ta.

 

- Anh muốn bắt cóc em quá! Giữ em cho riêng mình anh cơ. - Anh thì thầm.

 

Hai tai Ki Seop thoáng ửng hồng, cậu mỉm cười nói với anh.

 

- Em mới đi có nửa ngày thôi, có nhất thiết phải phản ứng thái quá như thế không?

 

- Có chứ! Vì anh rất rất yêu em mà. - Jae Seop thản nhiên nói, ôm chặt lấy Ki Seop, mặc cho cậu không ngừng giãy giụa đòi ăn cơm trưa. - Yên nào. Ngắm em cũng đủ no rồi mà, không phải sao?

 

***

 

Soo Hyun đờ người nhìn cửa sổ chat tối đen trên màn hình máy tính, dần thấu hiểu cảm giác của Jae Seop mỗi lần anh bỏ rơi cậu ta vì Dong Ho. Vươn vai ngáp dài, xương cốt toàn thân Soo Hyun vang lên răng rắc đáng ngại. Tất cả chỉ vì thức mấy đêm liền để điều tra vụ án của Rossetta Ewig theo lời đề nghị của Jae Seop. Thường thì Dong Ho sẽ không để tâm chuyện đó, nhưng trong thời điểm hiện tại, anh tự thấy mình vẫn còn may mắn chán khi cậu chưa phát điên lên và nổi hứng làm những trò quậy phá chỉ anh mới có thể dập tắt nổi. Vốn dĩ một đám cưới với anh không phải là điều gì to tát, nhưng tuyệt vời thay, Antonio Cavallone và Arthur Achse bỗng trở nên tốt bụng và hào phóng lạ thường khi tình nguyện làm nhà tổ chức giúp Soo Hyun. Chính xác điều đó ngang bằng với chuỗi ngày anh bị hành hạ bởi hàng đống câu hỏi và tự trả lời của Dong Ho về những thứ có thánh mới biết nổi, kiểu như tequila chính là tequila chứ không phải là tequila pha thêm brandy. Nếu biết trước mọi chuyện thành ra như thế này, hẳn anh đã đồng ý nhận lời đề nghị từ Jae Seop, thay vì hai người đáng chết dẫm kia.

 

- Yah, Soo! Có người tới gặp. - Dong Ho thô bạo đạp tung cánh cửa phòng làm việc, khiến Soo Hyun giật bắn mình, thiếu điều ngã lăn từ trên ghế xuống dưới đất.  

 

- Ai vậy?

 

Soo Hyun hỏi, chống tay đứng dậy, cào cào mái tóc rối, khoác tạm áo choàng bên ngoài bộ đồ ngủ nhăn nhúm, tu ừng ực cốc nước lạnh để kế bên máy tính.  

 

- Chẳng biết! Con bé Alice của nhà Dolche, đi một mình cùng với một vệ sĩ. Nhanh lên. - Dong Ho nhấm nhẳng đáp, chẳng thèm đợi anh, kéo lê đôi dép bông dưới chân lẹt xẹt quay trở lại phòng khác.

 

Giọng điệu như vậy hẳn Dong Ho vẫn còn dỗi anh vụ hôm qua. Soo Hyun thở dài ngao ngán, thiệt tình, tội lỗi mà nói, anh thầm mong vụ án Alice mang tới đủ tầm để anh trốn khỏi nhà vài ngày.

 

Trong phòng khách, Alice Dolche trong bộ váy Goth màu đen đang ngồi ngay ngắn trên ghế bành đợi anh. Mái tóc dày đỏ rực để xõa, nổi bật khuôn mặt trắng hồng như búp bê và ánh mắt hoang dại của cô bé, hai con rối Cheshire và Peter đang nhảy múa trên đùi cô, đôi chân mang hài đỏ đung đưa theo nhịp điệu của bài hát mà con mèo kia đang âm ử. Còn Dong Ho đang ngồi thu mình trong đống chăn bông ở một góc sofa, quạu cọ đọc một quyển sách chữ nổi.

 

Thoáng thấy Soo Hyun, con mèo Cheshire ngừng hát, nó nhìn anh, giả lả chào hỏi.

 

- À xin chào quý ngài Thám tử! Ngày đẹp trời ha?

 

- Không có gì. - Soo Hyun nhã nhặn đáp lại, ngồi xuống đầu kia của ghế sofa. - Em tới đây có chuyện gì vậy?

 

- Không nhất thiết phải có lí do cụ thể để viếng thăm ai đó mà, phải không? - Cheshire nói. - Chuyện chẳng liên quan tới ta cho lắm, nhưng phiền phức thay, ta nghĩ ta phải cho ngươi biết về hắn.

 

- Hắn? - Soo Hyun ngạc nhiên hỏi. - Hắn là ai?

 

Trong tình huống xui xẻo nhất, "hắn" mà Alice nhắc tới chính là "hắn" mà Soo Hyun đang truy bắt.

 

- Kim Ki Bum, Boss tiền nhiệm của nhà Dolche chúng ta, thưa Ngài. - Peter thản nhiên trả lời.

 

Soo Hyun than thầm trong lòng. Hẳn sự xui xẻo của anh năm nay vừa tăng thêm một mức độ kinh dị hoàn toàn mới.  

 

- Hắn ta không phải đã chết rồi sao? - Anh bình tâm nói. - Em đang lo sợ sự trả thù của một kẻ đã chết đấy à, Alice?

 

- Người ta cho rằng hắn đã chết, không có nghĩa hắn đã chết. Người ta thấy hắn đã chết, chẳng có gì chắc chắn rằng hắn dĩ nhiên đã chết. Hắn chỉ biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời này khi không còn ai nhắc tới hắn mà thôi. Vì chưa biến mất, nên hắn vẫn còn sống, hiển nhiên rồi. - Cheshire ngân nga nói.

 

- Những đồ vật di chuyển mà không có sự tác động của bất kỳ ai. Những dòng máu đỏ tươi chảy trên vách tường mục nát và sàn nhà đầy bụi. Những tiếng kêu đau thương ghê rợn từ những căn phòng không người ở. Hắn vẫn hiện diện trong biệt thự Dolche, hắn chưa chết! - Peter quắc mắt nhìn Soo Hyun.

 

- Ý ngươi là lâu đài Dolche bị hồn ma của Ki Bum quấy phá sao? - Dong Ho mỉa mai nói, ngón tay ngừng di chuyển trên trang sách.

 

Alice hơi ngẩng cao đầu, mũi hỉnh lên như thể con bé cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, rồi rất nhanh, con mèo Cheshire đã đáp trả lại.

 

- Ngươi không nhìn thấy chúng không có nghĩa chúng không tồn tại, thưa cậu.

 

- Chẳng quan tâm. - Dong Ho hừ lạnh, quay trở về với quyển sách của cậu.

 

- Sự việc bắt đầu từ khi nào? Có những ai chứng kiến? Em nghĩ kẻ nào có khả năng gây ra những việc đó? - Soo Hyun cố gắng lờ đi thái độ lồi lõm của Dong Ho, mau chóng xoa dịu tình hình bằng những câu hỏi quen thuộc của anh.

 

Nhưng Soo Hyun đã lo thừa, Alice đã bỏ qua chuyện đó từ một vài giây trước, Cheshire hí hửng nhìn anh, đáp.

 

- Từ một tuần trước. Sở dĩ ta chưa báo vội với ngươi vì ta cần hắn chơi đùa cho đã trước khi ta tóm gọn hắn.

 

- Khoan đã... em tin rằng Ki Bum là thủ phạm và em có thể bắt hắn tại trận sao? - Soo Hyun bối rối nói. - Vậy em tìm tới anh vì cớ gì?

 

- Tất cả những gì ta có thể tưởng tượng được đều sẽ trở thành hiện thực một ngày không xa, thưa Ngài. - Cheshire nói bằng một giọng điệu tự tin và kiêu ngạo. - Ta tới đây không phải vì ta cần sự giúp đỡ của các người, mà tới đây để cảnh báo những kẻ có tầm nhìn hạn chế rằng, Kim Ki Bum, hắn ta đang quay trở lại, mạnh mẽ và nguy hiểm hơn trước gấp nhiều lần.

 

- Ngươi không nên nghĩ ta đang run sợ hắn. Không! - Peter quả quyết nói. - Ta và hắn không thù không oán. Ta có được vị trí thủ lĩnh nhà Dolche một cách đường đường chính chính. Hắn chỉ là một tên hèn hạ nấp trong bóng tối chờ thời cơ cắn trộm, hắn không có đủ tư cách để ta coi là đối thủ xứng tầm.

 

Hai mắt Alice long lên, giọng nói của Peter cao vút và chứa đầy ngạo khí, tựa như đang cảnh báo Ki Bum, chứ không phải là Soo Hyun và Dong Ho, hai người đang cùng trò chuyện với con bé. Soo Hyun nuốt khan, nhất thời không biết phải đáp lại khách hàng kỳ lạ này bằng cách nào. Alice không tìm tới anh để viện cầu sự bảo vệ hay điều tra một bí ẩn mà con bé không thể giải đáp, thay vào đó, khẳng định rằng nó không cần hợp tác với bất kỳ ai, bởi thế, dường như, là một sự sỉ nhục với sức mạnh tinh thần và thể xác hiện thời của cô bé.

 

- Tốt thôi, Soo Hyun là thám tử, không phải thầy cúng trừ tà đâu. - Dong Ho vu vơ nói.

 

- Ta biết. - Cheshire khó chịu đáp lại. - Và ta nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta nên kết thúc tại đây.

 

Rồi Alice đứng dậy, không chờ Soo Hyun tiễn, tự động mở cửa rời đi. Khóa cửa cẩn thận, Soo Hyun quay trở lại ngồi bên Dong Ho, trừng mắt nhìn cậu.

 

- Vừa rồi em làm sao đấy? Cho dù em đang tức anh, cũng đừng trút lên những người không liên quan như thế chứ!

 

Dong Ho so vai, vẫn chẳng chịu rời khỏi quyển sách mà cậu chẳng hề đọc từ nãy tới giờ.  

 

- Em chẳng làm sao cả? Anh là thám tử cơ mà, tự mình tìm hiểu đi. - Cậu hờn dỗi đáp.

 

Sự kiên nhẫn của Soo Hyun chỉ có hạn, nhưng anh tự nhủ, hai người không nên cãi nhau chỉ vì ba mớ chuyện con cỏn, nên anh đành nuốt cục tức xuống thật sau, nhẹ giọng nói.

 

- Em nghĩ anh có thể tìm hiểu được điều gì khi mà em thậm chí không cho anh một manh mối nào à?

 

- Tùy anh đấy.

 

Dong Ho hất tung cái chăn xuống dưới đất, dùng sách nện vào người Soo Hyun một cú đau điếng rồi đùng đùng bỏ lên lầu. Chộp lấy quyển sách cậu vứt trên ghế sofa, Soo Hyun tự đập vào đầu anh đến khi những vì sao bắt đầu quay mòng mòng trong đáy mắt. Mọi chuyện hẳn chưa đủ rối nên Dong Ho mới góp thêm vào hòng bắt anh chịu trói hai tay đầu hàng mới thỏa.

 

Quả nhiên là vậy, một tiếng sau, Dong Ho mang theo túi hành lí, chẳng nói chẳng rằng, leo lên xe của nhà Cavallone đi khỏi ngôi nhà gỗ ven biển của hai người. Soo Hyun nằm vật vờ trên ghế sofa, cơn buồn bực kéo đến, hai mí mắt trĩu nặng, tự nhủ rằng sáng mai cậu sẽ nguôi giận mà trở về bên anh mà dần thiếp ngủ.

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet