Confused - 1

Confused/Choice

Màn đêm buông xuống căn nhà nhỏ nằm giữa rừng sâu. Cơn mưa phùn mùa xuân thoáng qua mang theo làn gió thanh mát. Ánh đèn vàng hắt lên nền lá mục một màu ấm áp.

Dong Ho thả lỏng người, gác cằm lên thành bồn tắm, lim dim mắt tận hưởng làn hơi nước ấm nóng lan tỏa trong không gian. Ngoài cửa phòng tắm vọng lại tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm, vài giây trôi qua, Dong Ho ngẩng đầu lên, cửa bật mở, mang theo làn gió lạnh nho nhỏ len vào bầu không khí ẩm nóng đầy dễ chịu của cậu. Dong Ho cau mày, bĩu môi cằn nhằn.

- Đã bảo vào phòng thì phải gõ cửa rồi cơ mà!

- Hơn một tiếng rồi đấy. Đứng lên nào.

Quá quen thuộc với những lời càu nhàu vụn vặt của Dong Ho, Soo Hyun mỉm cười, lẳng lặng tháo nước trong bồn, choàng khăn tắm lên người cậu rồi bế cậu vào trong phòng ngủ.

- Đợi anh lấy quần áo đã...

Giúp Dong Ho ngồi lên giường, Soo Hyun vươn người lấy bộ đồ ngủ được gấp ngay ngắn trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

- Ah! Đừng có nằm xuống mà... - Soo Hyun nắm lấy cổ tay Dong Ho kéo cậu về phía anh. - ... tóc còn đang ẩm, dễ bị đau đầu.

- Lắm chuyện!

Dong Ho khịt mũi, ngồi vào lòng Soo Hyun mặc áo. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Soo Hyun reo lên từng hồi.

- Ở đâu ấy nhỉ? - Soo Hyun nhìn quanh.

- Hình như ở trên gối ấy.

- À thấy rồi. - Soo Hyun quay lại với tay lấy điện thoại, phấn khích nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình. - Đoán xem ai gọi đi.

Dong Ho không thèm đáp lại anh, cuộn tròn người trong lòng anh. Danh tính khách hàng của Soo Hyun, dẫu quan trọng tới cỡ nào, đâu nằm trong danh sách những điều cậu cần phải bận tâm.

- Jae Seop à, có vụ gì vậy? - Soo Hyun hào hứng nói.

- Không có gì... - Jae Seop bật cười. - ... chỉ là tôi muốn biết hyung có tới dự lễ đính hôn của tôi và Ki Seop không. Hyung biết đấy, cần phải sắp xếp phòng và nhiều thứ khác nữa... Chết mất. Nếu biết kết hôn rắc rối như vậy thì tôi đã chẳng dại gì mà... còn đám tiền bối phải đối phó nữa chứ...

Trước những lời than vãn không đầu không cuối của Jae Seop, Soo Hyun chỉ tủm tỉm cười, ôm lấy Dong Ho, thoải mái gác cằm lên vai cậu, cắn cắn vành tai hồng hồng mềm mềm cho đến kia Dong Ho phát cáu, thúc mạnh vào mạng sườn anh một cú đau điếng.

- Ah... đau... - Soo Hyun ngả ngớn cười, mặc cho Dong Ho giãy giụa mà ôm riết lấy cậu.

Ở đầu máy bên kia, Jae Seop phẫn nộ kêu lên.

- Hyung có nghe không đấy hả???

- Có có mà... - Soo Hyun nén cười, cố gắng tỏ ra anh đang lắng nghe những lời tâm sự não lòng của Jae Seop. - ... rồi họ nói gì?

- Thôi bỏ qua đi. - Jae Seop ngao ngán nói. - Hyung sẽ đến chứ? Cả Dong Ho nữa.

- Tất nhiên rồi. - Soo Hyun vội trả lời. - Vậy nhé, có gì thay đổi hyung sẽ liên lạc sau.

Và Dong Ho có thể nghe thấy tiếng ú ớ đầy cam chịu của Jae Seop qua loa điện thoại rõ mồn một.

- À... chúng mình đang làm gì ấy nhỉ?

Soo Hyun ôm Dong Ho nằm xuống giường, cẩn thận kéo chăn cho cậu, chợt nhận ra cậu không hề có một tẹo hứng thú hùa theo trò đùa nhạt nhẽo của anh như mọi khi. Cọ cọ mũi vào cổ Dong Ho, Soo Hyun khẽ hỏi cậu.

- Sao thế?

- À, chỉ là...

Buông một câu trả lời lấp lửng, Dong Ho trở mình gối đầu lên lồng ngực săn chắc của Soo Hyun, vòng tay ôm anh chặt cứng. Chỉ như vậy, cậu mới cảm thấy thực sự an toàn.

- ... Lễ đính hôn của ai vậy? - Dong Ho vu vơ hỏi anh.

-Hả? - Soo Hyun nhướn mày ngạc nhiên. - Anh tưởng đã nói cho em mấy hôm trước rồi cơ mà? Là của Jae Seop và Ki Seop ấy.

- Nhưng hai người họ mới quen nhau thôi cơ mà... nhanh vậy?

Dù nằm trong lớp chăn bông dày cộm, trong vòng tay của Soo Hyun, hai bàn tay Dong Ho hốt nhiên lạnh ngắt. Cậu áp sát người anh, mái tóc mềm rủ xuống che đi đôi mắt thẫm hoang mang.
Dễ dàng nhận ra thái độ bất thường của Dong Ho, Soo Hyun liền từ bỏ ý định trêu đùa cậu, vỗ về lưng cậu như dỗ dành trẻ nhỏ.

- Jae Seop cũng đâu còn nhỏ tuổi nữa. Cậu ta là kẻ đứng đầu gia tộc Fractal, chuyện này sớm muộn gì cũng được cân nhắc tới thôi.

- Người ta gọi anh là hyung đấy!

- Được rồi được rồi, ngủ đi. Đừng nghĩ lung tung nữa.

Đây không phải lần đầu tiên Dong Ho hờn dỗi vô cớ như thế, Soo Hyun đã quá quen với tính cách ẩm ương ấy đến mức không buồn đôi co với cậu nữa. Bởi ngày mai, anh biết rằng, mọi thứ sẽ trở lại bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

***

Tiệc đính hôn của Jae Seop và Ki Seop được tổ chức tại một tòa lâu đài cổ của nhà Fractal, trên một ngọn núi nhỏ không xa trụ sở chính của họ. Phòng khách lớn nhất đắm chìm trong bầu không khí thanh lịch tao nhã lạnh lùng của giới thượng lưu, tiếng đàn du dương mang theo hương rượu nồng và khói thuốc hăng hắc. Dong Ho chun mũi, vốn dĩ cậu không thích tham dự những bữa tiệc xa hoa, luôn luôn là những con người trịch thượng và những câu chuyện phiếm lịch sự giả dối. Nếu không vì mối quan hệ thân thiết của Soo Hyun và Jae Seop, cậu đã chẳng thèm tới nơi này làm gì.

- Nhìn xem, ai tới kìa. - Soo Hyun ghé tai cậu thì thầm, đoạn đẩy nhẹ cậu về phía trước.

Dĩ nhiên Dong Ho không đoán ra được đó là ai, cho tới khi người ấy lên tiếng.

- Lại đây nào Dong Ho. Lâu lắm mới gặp cậu. - Chính là chất giọng trầm quen thuộc của Ngài Antonio Cavallone.

Và người đàn ông tóc vàng mắt xanh điển trai ấy dành cho Dong Ho một cái ôm nồng nhiệt và không quen chào Soo Hyun đằng sau cậu một cách thân tình.

- Nào ngồi xuống đi.

Nói rồi Cavallone giúp Dong Ho ngồi xuống bên cạnh anh trên chiếc trường kỷ màu đỏ thẫm. Chiếc bàn gỗ được chạm trổ tinh xảo trước mặt được bày la liệt những quân bài khác nhau của một bộ bài Tarot. Cavallone vốn là một kẻ say mê bói bài Tarot tới mức đi đâu anh cũng kè kè bên mình một bộ và sẵn sàng tiết lộ những bí ẩn sâu xa mà anh vừa khám phá với bất kỳ ai.

- Phiền anh ngồi với Dong Ho một lát. - Soo Hyun mỉm cười nhã nhặn nói. - Tôi đi tìm Jae Seop.

- Được thôi. - Cavallone gật đầu, mắt liếc nhìn một quân bài nằm gần mép bàn bên trái. - Cậu cứ thoải mái.

- Đợi anh nhé. - Soo Hyun hôn phớt lên trán Dong Ho rồi mau chóng rời khỏi nơi ấy.

- Xem nào... - Cavallone không buồn bắt chuyện với Dong Ho, giờ mọi sự tập trung đều dồn về phía quân bài vừa nãy. - ... chà chà thú vị đây.

- Dạo này hai bác vẫn khỏe chứ? - Dong Ho hỏi chuyện Cavallone.

Giật mình, Cavallone đánh rơi quân bài đó xuống bàn, xoay người, ánh mắt vui tươi thân thiện mau chóng thay thế cho nét mặt thần thần bí bí, anh mỉm cười mà trả lời Dong Ho.

- Bố mẹ anh vẫn khỏe. Lần này họ đang nghỉ dưỡng ở Thụy Sĩ nên không về kịp. Nhưng chắc sẽ dự đám cưới của hai người kia thôi. Họ rất quý mến Jae Seop. Anh cũng khá thích cậu ta. Thông minh và sắc sảo, nhưng lại rất hài hước. Ít ra... - Cavallone nhún vai. - ... cậu ta hiểu được phần nào môn nghệ thuật quyến rũ này...

Môn nghệ thuật mà Cavallone nói đến hẳn là bói bài Tarot.

- Thế còn cậu? Mọi chuyện ổn cả chứ. - Cavallone thân thiết vỗ vai Dong Ho.

- Hẳn là thế. - Dong Ho hừ lạnh.

Thậm chí Soo Hyun từ hôm ấy không hề hỏi cậu thêm một câu nào nữa. Gần như anh chẳng hề để ý chuyện cậu đang dỗi anh, thậm chí, vô tư đâm đầu vào điều tra một vụ án giết người nhảm nhí nào đó ở tận Đan Mạch.

- Thật sao? - Cavallone tinh quái mỉm cười, bốc lên một tấm bài khác rồi lại hạ xuống. - Không cần tới bài Tarot anh cũng biết hai người các cậu có chuyện, thiệt tình...

- Tôi nghĩ cậu đã phí thời giờ với Ngài Cavallone và những quân bài vớ vẩn rồi, cậu bé đáng yêu ạ.

Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi uyển chuyển bước tới, mái tóc nâu hạt dẻ bới cao để lộ khuôn mặt thanh tú khả ái, chiếc váy quây cùng chuỗi vòng cổ bằng một thứ ngọc màu chàm càng tôn lên vóc dáng và nước da trắng mịn hoàn hảo của nàng. Duyên dáng ngồi bên cạnh Dong Ho, hớp một ngụm rượu vang từ chiếc ly pha lê trên tay, ánh mắt khiêu khích hướng về phía Cavallone.

- Hẳn nhiên rồi... - Cavallone nhã nhặn đáp lại. - ... vì Tarot không dành cho những người không có tài năng thiên bẩm và một trí tuệ thông suốt, chị Rossetta thân mến ạ.

Rossetta, nữ chủ nhân xinh đẹp của Gia tộc Ewig, phá lên cười giòn giã, tựa như nàng không hề bị lời nói của Cavallone làm phật ý.

- Ít ra thì anh ấy cũng không làm thất thoát một số lượng lớn lụa tơ tằm Trung Hoa cao cấp vào tháng mười năm ngoái, phải không quý cô Ewig thân mến?

Lần này là một chàng trai trẻ, thoạt nhìn trạc tuổi Dong Ho, khuôn mặt đầy tàn nhang kia chỉ được tính là ưa nhìn, bàn tay xương xẩu chằng chịt những vết sẹo dài và mảnh, trên mép của túi áo vest lấp ló hai cuộn chỉ màu xanh dương và đôi tất len màu nâu trùm lên gấu quần âu một cách bừa bãi không thể chấp nhận nổi. Lời nói của cậu ta, một cách kỳ lạ, khiến Ewig sượng cứng, nụ cười điệu đàng trên môi tắt ngúm như ngọn nến trong gió.

- Ah, Kerle! - Cavallone reo lên đầy hứng khởi. - Mẫu thêu mới của cậu tuyệt lắm. Tôi đang định tìm cậu để bàn về chiếc áo lễ phục mới của tôi. Ông bà già cứ cằn nhằn suốt chuyện tôi dùng chiếc áo vest sờn cũ này để tham dự những buổi họp quan trọng.

Vừa nói, Cavallone chỉ vào bộ vest màu xanh rêu cũ kỹ của anh. Kerle Glamour liếc nhìn chúng bằng một ánh mắt lãnh đạm, khẽ chạm lên áo, ngầm đánh giá chất liệu vải.

- Chiếc áo này không thể dùng được nữa đâu, anh Antonio à. Lần này thì bố mẹ anh hoàn toàn đúng. - Glamour nhận xét.

- Nó thật cũ kỹ. - Ewig hất cằm kênh kiệu. - Cũ kỹ hệt như chính bộ dạng của cậu vậy, Kerle.

Hẳn là quý cô Ewig vẫn không thể tha thứ cho thái độ bất lịch sự của Glamour, hay nói đúng hơn, theo tiêu chuẩn của riêng nàng, Glamour quá luộm thuộm so với cái tên của cậu ta.

Nhưng tiếc rằng, Dong Ho thầm cười khẩy, dường như Glamour không mảy may quan tâm tới lời châm chọc vô duyên kia của Ewig.

- Nhìn này, bài Tarot! Liệu Quý Ngài Cavallone đây có thể dành chút thời giờ cho tôi đây có được không?

Dong Ho nhíu mày, cố xác định giọng nam trầm lạ lùng này thuộc về ai.

- Cô bé này... - Ewig chuyển sự chú ý của nàng sang người mới tới. - ... biết điều khiển rối sao? Em tên là Alice? Có phải không nhỉ?

- Có phải không nhỉ? Cô có chắc tôi là Alice mà cô đang nghĩ tới chứ? - Một giọng nam khác huyền hoặc cất lên từ con rối hình mèo bên tay còn lại, cao hơn giọng của con thỏ bông vừa rồi.

Ewig vội hớp một ngụm rượu, một lần nữa thận trọng quan sát Alice Dolche, Cavallone và Glamour cũng vậy. Một cô bé nhỏ nhắn, mái tóc màu đỏ vỏ táo chín mọng, ánh mắt màu xanh da trời vô cảm, đôi môi nhỏ nhắn đỏ rực như máu, một nét đẹp hoang dại khiến người đối diện run rẩy ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ. Bỗng chốc, bầu không khí trở nên im lặng một cách bất thường, cái im lặng sững sờ tựa như con người ta đang lạc vào một xứ sở hoàn toàn xa lạ và bị vây quanh bởi những sinh vật huyền bí vốn chỉ tồn tại trong sách vở.

- Anh tin rằng em chính là Alice mà bọn anh luôn muốn gặp, đúng không nào?

Jae Seop, chủ nhân của bữa tiệc cuối cùng cũng xuất hiện.

- Chà chà, người muốn gặp ta hay là người cần phải gặp ta? - Con mèo bông tên Chesire khinh khỉnh lên tiếng.

- Cứ coi như cả hai đi. - Cavallone cười xòa. - Xem chừng chúng ta tụ tập đông đủ rồi đấy chứ nhỉ?

- Đông đủ sao? Vậy còn tôi, thì sao?

Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về người mới tới, một cô gái trẻ trong chiếc váy đính sequins màu đồng rực rỡ. Cô mỉm cười, lịch sự lần lượt chào hỏi từng người một, tuy rằng đến lượt quý cô Ewig thì cô có hơi miễn cưỡng một chút, đủ để lọt vào tầm quan sát của Jae Seop và Soo Hyun.

- Chà chà Emily Bienen. Em đã trưởng thành rồi. - Glamour ngẩng lên nhìn Bienen đầy ngưỡng mộ.

Hai má Bienen thoáng ửng hồng, cô ngại ngùng tiếp nhận lời khen từ Glamour.

- Chà, Bienen, Cavallone, Dolche, Ewig, Glamour và Fractal, tiếc rằng cậu chàng Achse không thể tới đây tham dự cùng chúng ta được. Nhưng dù sao thì... - Cavallone nhận ly rượu từ tay Jae Seop. - Hãy cùng uống vì một trật tự thế giới mới... và tất nhiên là vì Jae Seop cùng Ki Seop đáng mến của chúng ta.

Tất cả mọi người ở đó, trừ Alice chưa đủ tuổi và Dong Ho không thích uống rượu, đều gạt qua một bên xích mích cá nhân mà cùng nhau nâng ly chúc mừng Jae Seop. Ngay lúc ấy, một bàn tay quen thuộc đặt lên tay Dong Ho, Soo Hyun hạ giọng nói.

- Muộn rồi đấy, anh đưa em lên phòng nhé.

Dong Ho không phản đối, ngồi đây nghe bọn họ tung hứng qua lại khiến cậu thấm mệt rồi.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet