Chapter 2 (Vietnamese)

FIRE & SNOW

2

Choseon, năm 1452,

Kim Daewang, tên lúc nhỏ thường gọi là Woo Bin. Anh hiện là quốc vương cai trị đất nước Choseon, năm nay đã 25 tuổi. Dù các đại thần ngày ngày dâng tấu sớ lập hậu cũng như phi tần trong cung nhưng anh không bao giờ muốn phê chuẩn chỉ bởi vì những cô gái đó quá ư tầm thường và cũng vì công việc triều chính quá bận rộn. Anh muốn đời sống nhân dân an cư lập nghiệp, đất nước gìn giữ thái bình và ngày càng phát triển hơn so với triều đại của cha ông. Nhưng đừng nghĩ rằng Deawang là một vị vua nhân ái , bởi lẽ bản thân tính cách anh….Deawang có một chút tấm lòng lo cho nhân cho nước, và cũng có một chút tính cách hung tàn của một bạo chúa, sẵn sàng giết những ai dám trái ý mình, những ai không làm tròn trọng trách mà anh đã giao. Gần vua như gần hổ mà. Những lý do đó khiến anh không có hứng thú với chuyện trai gái cũng như rất hiếm cô gái nào dám trở thành phi, hậu của anh bởi tính cách quái đản , nóng nảy đó đồn vang khắp đất nước. Còn những ai dám bên anh chắc chắn bởi vì do ham muốn tài sản phú quý và địa vị quyền lực.Deawang không cần một người như vậy. Nếu một ngày nào đó , anh được gặp một cô gái, xinh đẹp, trong sáng, thông minh và yêu Woo Bin chứ không phải yêu Kim Daewang thì chắc chắn anh sẽ yêu cô ta….

…….

  • “Bệ hạ, quan Thượng thư xin cầu kiến” - Lão thái giám hấp tấp chạy đến thông báo.

  • “Bảo ông ta về đi, trẫm không muốn gặp” - Deawang nhíu mày nhìn rồi lại tiếp tục rút một mũi tên mới từ đám người hầu đang cầm, nhằm tâm bia mà bắn - “Khanh không thấy trẫm đang bận sao. Mà trẫm chắc chắn ông ta cầu kiến lại là vì chuyện lập gia thất rồi dẫn theo mỗi lũ đàn bà giả bộ thục nữ. Đừng làm trẫm mất hứng”.

Ngay sau khi lão thái giám rời đi, tâm trạng của anh trở nên cục cằn, khó chịu hơn chỉ bởi vì Thượng thư Go, anh bực mình hét lên: “Thái giám Jin, ngươi đứng sang bên kia làm bia cho trẫm, cầm lấy quả hồng này đặt lên đầu ngươi”. Cung pháp của Deawang cực kỳ khá, có thể tự hào trăm phát trăm trúng, ai ai cũng biết điều này, vậy mà hắn ta lại run rẩy, mặt cắt không một giọt máu, chậm chạp tuân lệnh anh. Biểu hiện của hắn làm anh càng tức điên lên, sợ sợ cái gì chứ, hắn sợ anh bắn trượt vào người hắn sao, thế thì sao hắn ko sợ khiến anh cáu lên thì hắn chỉ có thể đi vào chỗ chết. Cơ thể hắn run lẩy bẩy, đứng không vững, người lúc nghiêng bên phải, lúc nghiêng bên trái làm anh khó có thể xác định tâm trái hồng. Deawang  quát hắn ra lệnh: “Ngươi không thể đứng yên được sao? Ngươi làm ta phát bực mình đó”. Uy quyền của anh, lời nói của anh như càng khiến hắn sợ hãi hơn, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt hắn, rồi hắn quỳ xuống van xin anh: “Hoàng thượng, xin người tha mạng cho thần, tiểu nhân biết sai rồi..”

Trời ạ, anh có làm gì hắn đâu sao hắn lắm lời vậy. Tức mình anh quay hướng mục tiêu của mũi tên và bắn. Chính xác, cánh tay của hắn ta dần dần rỉ máu. Trông thấy cảnh tượng vậy, đám người hầu run sợ, quỳ xuống. Deawang ném chiếc cung xuống đất, quay lưng bỏ đi và chỉ nói vọng lại: “Lôi hắn ta đánh 20 trượng”.

Cả ngày hôm đó đúng là quá đen đủi, cảm giác như làm bất cứ việc gì cũng không vừa ý anh, khi anh tập kiếm pháp, tên lính còn cố tình giả vờ nhường anh. Vậy là trong cung lời bàn tán xôn xao khắp nơi khiến cho ai nấy đều cẩn trọng khi tiếp cận với Deawang . Nhưng có lẽ chính sự cẩn trọng của họ càng khiến anh khó chịu hơn, không khí u ám bao trùm hoàng cung, không một tiếng cười, chỉ có sự im lặng đến rợn người, ai cũng cố làm tốt nhiệm vụ tránh phật ý nhà vua. Bữa tối quả là cơn khủng hoảng, một con cung nữ đê hèn chỉ vì sợ hãi mà chẳng may làm đổ bát canh nóng lên người anh. Tức mình anh hất toàn bộ bàn ăn, trừng trừng nhìn cô ta một lúc rồi lui về thư phòng đọc sách, đâu đó bên tai anh vẫn còn văng vẳng tiếng kêu tha mạng. Chết có thể tha, nhưng sống chắc chắn là không được, cô ta phải trả giá vì dám làm tổn hại đến long thể. Cứ phạt đánh rồi đày vào lãnh cung phục vụ mấy mụ điên ở trong đó là quá tử tế với hạng người như cô ta.

Deawang mải mê hết đọc sách rồi lại phê chuẩn tấu chương đến tận đêm cho tới khi bụng réo rắt vì đói. Anh bèn gọi lão thái giám Hwang, kẻ đã theo hầu kể từ hồi phụ hoàng anh, bảo ông ta xuống ngự thiện phòng chuẩn bị một bữa ăn. Nhưng chờ đợi, chờ đợi đám người hầu chậm chạp, lề mề đó càng khiến anh phát cáu, anh tức mình đích thân đi để xem bọn họ làm việc ra sao. Trời đột nhiên trở lạnh, những cơn gió buốt giá thổi qua . Deawang ôm lấy thân mình thầm nghĩ thời tiết hôm nay sao lại thay đổi dữ vậy, chỉ sáng nay thôi vẫn còn ấm áp mà đêm về đã trở nên lạnh lẽo. Tên thái giám trẻ lẽo đẽo theo tôi từ nãy bèn lên tiếng, ồ hắn ta không sợ anh sao: “Bệ hạ, xin người hãy bảo trọng long thể. Thần nghe nói kể từ mai có thể tuyết sẽ rơi, bắt đầu mùa đông của năm nay, trời trở lạnh hơn. Bệ hạ, người hãy mặc chiếc áo khoác này vào và người sẽ cảm thấy trở nên ấm áp hơn”.

Anh mặc chiếc áo mà hắn đưa cho anh, rồi bảo hắn cùng tất cả mọi người hãy về đi, bởi anh muốn ở một mình. Một mùa đông buốt giá sắp về sao. Sau đó khi đi ngang qua ngự hoa viên, Deawang bỗng thấy tim mình đập mạnh, cảm giác thư thái bao trùm lấy anh sau một ngày bực dọc. Anh đứng giữa khu vườn, nhắm mắt cảm nhận một hương thơm thoang thoảng nơi đây, một hương thơm kỳ lạ mà chưa bao giờ anh ngửi thấy dù đã đi qua đây hàng nghìn lần, một hương thơm trong trẻo, thơ ngây. Không hiểu sao, cảm giác đói bụng lại đi đâu mất, chỉ cảm nhận thấy cơn lạnh giá đang cố len lỏi vào từng ngóc ngách trong con người anh.

Anh choàng mở mắt, tuyết đã rơi ư, không phải là mai ? Những hạt tuyết đầu mùa dần rơi xuống mái tóc anh, quần áo anh. Hạt tuyết trắng xóa, lạnh lẽo. Anh thở dài quay bước để trở về cung….

………...

Bỗng nhiên, Deawang  nghe thấy tiếng xột xoạt trong lùm cây. Tò mò lại gần, mượn chút ánh sáng mập mờ của đèn nến để soi tỏ. Một mái tóc đen dài đến ngang vai, vóc dáng có vẻ là một cô gái bé nhỏ. Lắng nghe cô ta đang than thở: “Ui cha, đau quá. Mình đang ở đâu đây”. Cô ta cố gắng lồm cồm đứng dậy, nhìn ngó xung quanh. Đến lúc này anh mới có thể nhìn rõ trang phục của cô ta, một bộ trang phục kỳ quái, cô ta mặc một chiếc áo ngắn tay, chỉ một chiếc áo thôi, với một chiếc quần dài và một đôi giày to tổ chảng dây rợ linh tinh. Nói tóm lại anh không thể tả được trang phục quái lạ đó,  và cô ta cũng không thể nào mặc trang phục hở hang đó đi lại trong cung của anh.

Dù vậy Deawang vẫn không hiểu sao, anh lại cảm thấy thân thuộc với khuôn mặt đó, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt sao lại trong sáng đến vậy và mùi hương trên cơ thể cô ta tỏa ra thật giống như mùi hương ban nãy. Anh bất giác lại gần cô, nhưng cô ta lùi bước, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Anh là ai? Đây là đâu?”

Deawang phì cười, cô ta bị điên sao, dám không dùng kính ngữ nói chuyện với một vị vua là anh, dám xưng hô với anh như vậy, thế mà anh không hề thấy khó chịu. Anh đáp bâng quơ: “Ngươi dám gọi hoàng đế như vậy sao?”

  • “Hoàng đế? Tôi đang nằm mơ hay anh bị hoang tưởng”

  • “Hoang tưởng? Ngươi to gan thật, đứng trong đất nước của ta mà lại nói về ta như vậy”.

Cô ta bỗng phì cười nhìn anh, và lẩm bẩm quay bước định rời đi: “Quái lạ, mình đang trên đường về ký túc xá sao lại lạc đến đây chứ, chắc là nằm mơ, nằm mơ thôi. Mà không hay do mình đi nhầm đường. Mình đang ở đâu đây?” Lần này Deawang bực mình thật sự, một cô gái kỳ quái dám bỏ qua lời anh nói, dám coi anh không ra gì. Anh đuổi theo cô ta...và  nắm lấy bàn tay đó…..Kỳ lạ lại kỳ lạ, không kịp chớp mắt, trước mắt anh chẳng còn bất cứ một vật thể sống nào tồn tại ngoài anh ra…. Cô gái đó đã hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện… Là anh nằm mơ, nhưng mơ sao lại thực đến vậy. Anh vẫn có thể cảm nhận thấy bàn tay mềm mại, mùi hương và ánh mắt cô ta….quẩn quanh trong tâm trí anh.

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
jinrifx #1
Chapter 2: Why didn't you write in English? I can't understand or read it :(
seiranti
#2
Its going tobe english story,rite! I mean the story is using eng,rite authornim?!
jinrifx #3
Wow so interesting! Update soon :)