Chapter 3 (Vietnamese)

FIRE & SNOW

3.

Đó giống như là một cơn say, nửa tỉnh nửa mê, nhưng rõ ràng Jin Ri chưa uống một ngụm rượu nào thì sao có thể say được. Mở mắt cô thấy mình trong căn phòng của khu ký túc xá, vắng vẻ và yên tĩnh đến cô độc. Tiếng chuông điện thoại reo vang, Jin Ri tìm kiếm trong túi xách, là tin nhắn của Minah, cô ấy nói rằng tối nay sẽ không về, dặn Jin Ri nghỉ ngơi trước, đừng chờ cô ấy. Jin Ri cười khẩy cho cuộc đời cô, dù sao cũng đã quá quen rồi. Ném điện thoại trở lại trên bàn, cô trút bỏ chiếc áo phông lem luốc bởi xăng dầu xe máy, chiếc quần kaki cũ kỹ và bước vào nhà tắm để nhờ dòng nước nóng xóa bỏ đi sự mệt mỏi của một ngày dài. Lát sau, cô trở ra với vẻ mặt rạng rỡ hơn, tiến tới bàn học để tiếp tục hoàn thành bài luận văn tốt nghiệp. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều hơn, cô nghĩ lại chuyện ban nãy là tỉnh hay mơ. Quá kỳ lạ, rõ ràng cô đang đứng trong con ngõ nhỏ, chỉ nhắm mắt môt cái cô thấy mình đứng trong một khu vườn tuyệt đẹp, lộng lẫy, tại nơi đó có một chàng trai kỳ lạ chẳng kém, anh ta mặc trang phục cung đình giống như trong những phim cổ trang trên tivi mà cô thỉnh thoảng xem. Người đó còn nói những lời điên khùng rằng anh ta là vua. Vậy mà khi anh ta chạm vào cô, Jin Ri lại thấy mình ở trong phòng trọ. Hoặc đó triệu chứng của stress do cô học và làm việc quá nhiều. Đúng rồi chỉ có thể là thế thôi. Cô cố trấn an tinh thần để tập trung vào bài luận nhưng hình ảnh chàng trai đó cứ quẩn quanh tâm trí, giọng nói anh ta thật ấm áp, đầy uy quyền nhưng ánh mắt anh ta biểu lộ sự mệt mỏi và cô độc như cô…..Bất giác cơn đau do bị lửa thiêu quay trở lại, Jin Ri xoa nhẹ bàn tay phải ửng đỏ của mình. Nhưng bàn tay cô càng trở nên nóng rát hơn như thể có dòng lửa đang chạy trong cô. Hoảng hốt, cô vội đi vào phòng tắm ngâm đôi tay trong nước lạnh, lát sau trở ra bàn học. Cô cảm nhận thấy cơn đau đó xuất hiện lại và dữ dội hơn….kể từ khi chàng trai đó nắm lấy tay trái cô, một bàn tay to lớn từ người đàn ông lạ, ấm áp và yêu thương. Cô rùng mình, gấp sách vở sang một bên. Cô không thể học được nữa, cô trèo lên  giường cố chìm vào giấc ngủ. Đúng là Jin Ri cần nghỉ ngơi, cô kiệt sức mất rồi, thế nên cô mới có giấc mơ kỳ lạ như vậy.

…………

    “””” Jin Ri, Jin Ri, trẫm muốn gần nàng, nhưng tại sao lại không thể được? “”””

Cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra như tắm. Giấc mơ đó như một cơn ác mộng, tim cô đập liên hồi, nhói đau. Trong mơ cô thấy mình đứng cùng một chàng trai mặc trang phục cổ xưa, anh ta gọi tên cô nhìn cô bằng một thứ tình cảm đầy đớn đau, thảm thiết. Dù không rõ mặt, cô như đã từng nghe thấy giọng nói của anh ta. Liếc nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ làm, Jin Ri cuống cuồng thay trang phục rồi chạy tới bến xe bus, không quên mang theo chiếc ô...vì cơn mưa tuyết….

………..

Mới tờ mờ sáng mà Deawang đã ngủ dậy, anh không tài nào ngủ nổi, sự việc đêm qua khiến anh bối rối. Một cô gái bất ngờ xuất hiện và rồi bất ngờ biến mất khỏi tầm mắt anh. Nhưng anh không hề thấy sợ hãi mà lại cảm thấy thân thuộc, ấm áp lạ thường nhất là khi anh nắm lấy tay cô, anh muốn gặp lại cô. Ý niệm đó như thôi thúc Deawang. Dù vậy, anh đành phải gạt qua một bên khi đám cung nữ cầu kiến để sửa soạn buổi trầu sớm cho anh. Ngồi trên ngai vàng đầy quyền uy, trước hàng trăm quan đại thần, Deawang vẫn thấy mình như thật nhỏ bé, dù anh có cố gắng bao nhiêu để điều hành đất nước thì nỗ lực đó cũng không đủ, tình hình kinh tế xã hội, nhân dân ở một số vùng miền vẫn phải chịu cảnh đói nghèo, nạn tham nhũng và giặc biên giới chưa thể đẩy lùi… Sau khi nghe và bàn luận tấu sớ, Deawang nhanh chóng cho kết thúc buổi trầu bởi anh ghét đám quần thần đó lại lan man sang vấn đề khác. Quay lại thư phòng nhâm nhi một tách trà sớm, đầu óc anh cứ nghĩ ngơi lung tung, phút chốc chẳng hiểu sao anh lại làm điều điên rồ này…

……

  • “Hey, đệ đang làm gì đấy?”

Bóng dáng một người thanh niên to lớn bao trùm đi ánh sáng của anh, Deawang giật mình ngã người về phía sau, chiếc bút lông trên tay anh rơi xuống, khiến bức tranh trên bàn anh đang vẽ dở dang bị lấm bẩn, anh nhăn nhó, đưa tay gãi lông mày: “Hyunh, sao hyunh không báo trước khi vào đây?”

  • “Lúc trước đệ cho phép ta được tự do vào cung điện  mà không cần thông báo. Sao hôm nay khó tính thế? Được rồi, được rồi, ta đi ra ngoài là được rồi chứ gì?”

Người đàn ông đó mỉm cười, anh ta đi giật lùi về hướng cửa lớn, hai tay chụm phía trước, khom lưng, miệng hô vang như có ý trêu trọc: “Bệ hạ, Kwang vương gia xin cầu kiến bệ hạ”.

Deawang phì cười trước chiêu trò trêu chọc của người đàn ông đó, anh phẩy tay: “Trẫm phục huynh rồi, đừng đùa nữa. Hyunh vào cung có việc gì thế, Girin hyunh?”

  • Ở vương phủ chán quá, ta vào cung chơi với đệ. Đệ đang vẽ gì đó?  

Kwang vương chau mày ngắm bức tranh trên bàn, anh tiếp tục suy đoán: “Lần đầu tiên huynh thấy đệ vẽ một người con gái khác ngoài Vương Đức Hoàng hậu (người mẹ đã băng hà của Deawang). Cô ta là ai đó?”

  • “Trẫm cũng không biết” - Anh đáp bâng quơ rồi gấp bức tranh lại để sang một bên

  • “Ầy, phụ nữ trên thế gian này đệ muốn ai mà chẳng được. Nếu đệ ưng cô ta, hyunh sẽ giúp đệ, đưa bức tranh đây, hyunh sẽ bố cáo thiên hạ, tìm được cô gái đó ta sẽ thưởng trăm lượng vàng”.

  • “Thôi, đừng bận tâm làm gì, chúng ta ra ngoài đi, trẫm muốn chơi đá banh với hyunh” - Deawang khoác tay đầy thân mật lên vai Kwang vương rồi cùng đi về phía ngự hoa viên.

<< Kwang vương gia, tên thật là Kwang Soo, nhưng anh lại thường được gọi là Girin bởi vóc dáng cao lớn khác thường của anh nổi trội trong hoàng thất. Mẹ của Girin là chị gái của Thái thượng hoàng (phụ hoàng của Deawang) và ba anh là tướng quân. Từ nhỏ, Deawang và Girin rất thân thiết với nhau đến mức họ sẵn sàng từ bỏ mọi lễ nghi, phép tắc giữa quần thần và quân vương khi chỉ có hai người với nhau.>>

Trận đá banh diễn ra đầy kịch tính, Deawang nhanh nhẹn di chuyển, anh rê trái bóng hướng tới cầu môn. Gần hết hiệp đấu kết quả 3-2 mà phần thắng ngiêng về phía Deawang. Girin không chịu thua, anh lợi dụng sơ hở, liền nhặt lấy quả bóng cầm trên tay chạy thật nhanh, khi tới cầu môn anh mới chịu buông xuống rồi đá vào ghi bàn. Deawang thở hộc tốc chạy theo, anh đánh nhẹ lên đầu Girin, bực bội: “Sao hyunh chơi xấu thế? Đá banh bằng chân đâu phải bằng tay. Lần nào cũng vậy, không chơi, không chơi với hyunh nữa”. Girin cười lớn, anh đuổi theo Deawang: “Chúng ta hòa rồi nhé”.

  • “Hòa là hòa thế nào? Hyunh thua rồi”

  • “Ầy, đệ nhường ta không được à” - Girin lại trêu chọc, anh ghì chặt lấy cổ Deawang

  • “Bỏ đệ ra. Khó thở quá. Bỏ ra đi, hyunh thật phạm thượng”

Girin vật Deawang xuống, cả hai nằm dài trên nền cát trắng xóa, ngước lên nhìn bầu trời, Deawang thở hắt ra, mệt mỏi: “Trẫm muốn gặp cô gái đó”.

  • Ai, cô gái trong bức tranh đệ đã vẽ á? Cô ta là con gái của quan đại thần nào? Hay là cung nữ

  • Không, đều không phải. Cô ta, trẫm chắc là không phải người ở đây. Cô ta rất kỳ lạ, thình lình xuất hiện và rồi biến mất.

  • Hyunh không hiểu.

  • Chẳng lẽ trẫm gặp cô ta trong mơ…

……………..

 
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
jinrifx #1
Chapter 2: Why didn't you write in English? I can't understand or read it :(
seiranti
#2
Its going tobe english story,rite! I mean the story is using eng,rite authornim?!
jinrifx #3
Wow so interesting! Update soon :)