Chapter 1 (Vietnamese)

FIRE & SNOW

1

Seoul, năm 2015

Choi Jin Ri, năm nay 22 tuổi, hiện đang là sinh viên năm cuối khoa kỹ thuật thuộc trường đại học quốc gia Seoul. Cuộc sống của cô gái này chẳng có gì đáng bàn ngoài việc đến trường học, đến thư viện rồi lại về nhà ăn, ngủ, hay đến chỗ làm thêm.tại một cửa hàng sửa xe máy. À quên, vì cô là sinh viên năm cuối nên gần đây cũng có chút bận rộn, cô vừa phải đi thực tập tại công ty điện tử Samsung, vừa phải cố hoàn thành bài luận tốt nghiệp. Bận rộn chẳng có thời gian chăm lo cho bản thân và tình cảm cá nhân tới mức bạn bè cùng trường hay cùng khu kí túc xá đều đã có bạn trai hết mà đến giờ, 22 năm trời Jin Ri vẫn không hề có một mảnh tình nào vắt vai, một người để yêu, để nhớ, để giả vờ giận hờn vu vơ. Bạn bè, người thân mỗi khi gặp cô chỉ đều hỏi mấy câu quen thuộc đại loại như: “Bao giờ Jin Ri có người yêu?” , “Ai bảo con gái lại đi học kỹ thuật làm gì khiến cho chẳng có chàng trai nào muốn lại gần?” , “Jin Ri à, nghỉ việc tại cửa hàng xe máy đi, đã thực tập tại công ty lớn rồi mà vẫn làm thêm nữa, lấy đâu ra thời gian hẹn hò”......

Mỗi lần nghe những lời đó thì cô chỉ mỉm cười lảng tránh bởi cô quá chán ngấy phải giải thích nguyên nhân và lý do việc theo ngành kỹ thuật chỉ đơn giản vì cô yêu thích được lắp ghép, chế tạo ra một sản phẩm nào đó, được khám phá và phát triển nền văn minh của nhân loại cũng giống như các cô gái khác yêu thích quần áo, mỹ phẩm, giày dép,.... Chuyện Jin Ri không muốn nghỉ công việc làm thêm, không phải vì cô không mệt. Tất nhiên là cô mệt chứ, rất mệt với hàng tá công việc trong một ngày nhưng nếu không đi làm kiếm tiền thì cô biết lấy gì mà sống. Vì Jin Ri là một trẻ mồ côi, vì chẳng có ai trên cuộc đời này bao bọc, che chở, chăm sóc cho cô, thế nên cô phải tự lực cho cuộc đời của mình. Và ngay đến bản thân cô cũng chẳng biết ba mẹ là ai, lý do vì sao họ bỏ rơi, cô chỉ đơn thuần nghe kể lại, hồi đó họ thấy cô được quấn trong một chiếc tã, nằm khóc vang trời trước cổng cô nhi viện, thương xót nên họ mang cô về nuôi lớn, đến năm 18 tuổi, cô quyết định rời nơi đó để tìm kiếm tương lai và theo đuổi mơ ước cá nhân của riêng mình, thi đỗ vào đại học Seoul quả là hạnh phúc vô bờ bến .Nhân nói về hoàn cảnh, một cô gái không cha, không mẹ như Jin Ri không hề biết gốc tích của mình thì chàng trai nào dám yêu cô dù cho cô không phải là một cô gái kỹ thuật đi chăng nữa. Cuộc sống buồn tẻ tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc đó của cô cuối cùng cũng thay đổi, cũng đã có một bước ngoặt mới cho cô đi, đó là vào tháng 11 năm 2015, ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm….

……….

  • “Mẫu thiết kế mới cho dòng điện thoại thông minh của tập đoàn Samsung sẽ thể hiện nét tinh tế, sang trọng, và đẳng cấp hướng tới các khách hàng là doanh nhân thành đạt. Điểm đặc biệt nổi trội của dòng sản phẩm mới là màn hình trong suốt, siêu mỏng có thể tự tích hợp điện năng từ ánh sáng mặt trời. Ngoài ra chúng tôi vẫn đang tiếp tục nghiên cứu phát triển điện thoại có thể sử dụng thay cho máy chiếu, laptop,...điều khiển những con robot thiết kế riêng đi kèm với điện thoại và chúng sẽ thay được  người giúp việc….”

Đây đã là lần thứ 6 trong vòng một tháng kể từ ngày đầu tiên Jin Ri được bước chân vào thực tập tại phòng kỹ thuật của tập đoàn thương mại - điện tử lớn nhất nước Hàn Quốc - tập đoàn Samsung. Một tháng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn ngủi để cô có thể học tập và trau dồi thêm kiến thức, kinh nghiệm cho bản thân. Jin Ri thầm khâm phục những nhân viên ở đây, họ quá chăm chỉ, tài giỏi  và biến những điều tưởng như là viễn vọng trở thành hiện thực. Chiếc điện thoại thông minh cho tương lai, cô vừa lắng nghe những điều trưởng phòng kỹ thuật trình bày với chú giám đốc, vừa ngồi vẽ vời tưởng tượng  về chiếc điện thoại mà cô mong muốn,...rằng

  • “Jin Ri, Jin Ri, em có ý tưởng gì muốn trình bày không?”

Cô bàng hoàng giật mình khi nghe tiếng gọi tên mình.Gọi cô ư, hỏi ý kiến một cô bé thực tập sinh là cô sao? Dù đã gặp trường hợp này một vài lần nhưng cô vẫn không khỏi bất ngờ, đây chính xác là một trong những lý do mà Jin Ri luôn cố gắng phấn đấu hết mình để sau khi ra trường có thể được ở lại Samsung làm việc. Một công ty luôn coi trọng  và lắng nghe quan điểm của nhân viên dù cho đó có là thực tập sinh chăng nữa.  Cô mỉm cười và trả lời: “Xu hướng gần đây, mọi người luôn ưa thích những chiếc điện thoại cỡ lớn. Dù lợi ích của điện thoại lớn khiến chúng ta dễ dàng sử dụng, nhưng nó cũng có bất lợi đó là việc khó cầm nắm và cất giữ. Nếu khiến chiếc điện thoại có thể gấp mở, thu gọn như một quyển sách thì tuyệt biết bao.  Và định hướng của công ty là một chiếc điện thoại cho doanh nhân nhưng ý kiến của em là chúng ta hãy phát triển điện thoại cho tất cả đối tượng khách hàng, vì ai trên đời cũng đều mong muốn được tiếp cận nền văn minh.”

Cô kết thúc trong sự thở phào nhẹ nhõm và tiếng vỗ tay của anh chị , cô chú trong văn phòng. Liệu có phải cô đã đưa ra một ý kiến hay ??? Mọi người lũ lượt thu xếp tài liệu rời cuộc họp, cô cũng đứng dậy theo và phụ dọn dẹp nơi đây. Khi Jin Ri đang lúi húi lau rửa những tách uống trà, chị Hwang liền vỗ vai cô: “Được rồi Jin Ri, em cứ để đấy lát sẽ có nhân viên thu dọn. Em chuẩn bị phải tới chỗ làm thêm đúng không? Vậy mau đi đi kẻo muộn”.

“Dạ, không sao đâu chị, em sắp làm xong rồi, cũng không muộn giờ . Cảm ơn chị đã quan tâm em.” - Jin Ri cố gắng nhanh nhẹn hoàn thành công việc để kịp thời gian tới chỗ công việc làm thêm - tiệm xe máy Y.Do. Vừa đến nơi đã có hàng tá khách hàng chờ đợi tới lượt sửa xe bởi lẽ đây là nơi tốt nhất trong thành phố, cửa hàng tốt nhất cho những chiếc xế yêu. Cô chẳng có thời gian để nghỉ ngơi liền bắt tay vào công việc ngay lập tức.

  • Xe của anh bị chết máy rồi, nước vào đầy bugi

  • Woah, là chiếc Harley davidson đời mới nhất,  anh muốn thay đèn chiếu xe ạ?

….. Những chiếc xe máy có hàng nghìn căn bệnh cần sửa chữa mà có nói ra chắc chắn mọi người cũng chẳng hiểu nổi. Hầu như ngày nào cũng như ngày nào, công việc ở tiệm xe Y.Do khiến cô bận rộn tới mức chẳng có thời gian ngẩng mặt lên, và chẳng hề biết đến cảm giác đói bụng là thế nào cho tới khi kết thúc công việc để về nhà. Trời đã tối khuya, Jin Ri vẫn như mọi ngày, một mình trở về ký túc xá để hoàn thành bài luận tốt nghiệp.. Chợt nhớ ra hôm nay Minah, bạn cùng phòng trọ với cô nói rằng sẽ dùng bữa tối với bạn trai, vậy nên cô đành quay bước đến tiệm ăn gần đấy, gọi tạm một bát Ramen nóng cho ấm người. Cảm giác cô độc như xâm chiếm lấy Jin Ri khi xung quanh ai cũng có đôi, họ cùng nhau thưởng thức bữa tối, vừa tán gẫu với nhau những việc xảy ta trong cuộc sống, trao nhau những lời yêu thương, chăm sóc. Cô ghen tị, lắng nghe….

  • Oppa, hôm nay công ty thưởng cho em 100.000 won vì em đã hoàn thành tốt bản dự án. Bữa nay em khao anh nhé.

  • Nghe nói đêm nay sẽ có đợt mưa tuyết đầu mùa rơi, từ mai trở đi em nhớ ăn mặc thật ấm hơn, biết chưa?

….. Haiz, thế đó, nếu Jin Ri có được thưởng, được tuyên dương vì thành tích xuất sắc thì  22 năm nay chưa bao giờ được nghe lời chúc mừng hay khi buồn cũng chẳng được nhận lời an ủi. Mà hôm nay là tuyết rơi, hỏi sao thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, cô không quan tâm lắm, tuyết rơi cũng được, tuyết rơi như lòng cô đang lạnh lẽo. Rời tiệm ăn, Jin Ri một mình dạo bước trên con phố đông đúc cặp tình nhân, cô rẽ vào một con ngõ nhỏ , vắng vẻ. Chợt cô bắt gặp một người vô gia cư đang co ro trong bộ quần áo rách rưới, ông ta đang cố tìm cách nhóm lửa để tìm chút hơi ấm. Jin Ri  liền lại gần lục tìm trong túi chiếc bật lửa đưa cho ông ta, sau khi một đám lửa nhỏ le lói hiện lên, cô gửi thêm cho người đàn ông vô gia cư đó 10.000won. Ông ta nhìn cô với ánh mắt rưng rưng đầy lòng biết ơn nhưng lại đùn đẩy nhất quyết không nhận số tiền đó. Jin Ri  không hiểu liền hỏi: “Ahjussi, sao chú không nhận? Cháu thật lòng cho chú mà? Chú cầm số tiền này mà đi ăn một bữa thật no”. Ông ta vẫn không nói gì chỉ  biết chỉ vào người cô, cố biểu đạt. Lúc đó cô mới biết hóa ra ông ta bị câm, và có lẽ ông ta thấy cô lem luốc (vì xăng dầu dính vào người khi cô sửa xe cho khách), ban ngày thấy trời ấm cô lại cứ nghĩ vậy mà không mang thêm áo khoác nên hiện giờ trên người Jin Ri chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng chắc ông ta nghĩ cô cũng nghèo đói không kém. Jin Ri bật cười lớn nhưng dù ông ta có là kẻ vô gia cư vẫn lớn tuổi hơn cô nên đành kiềm chế sợ rằng cư xử như vậy quá bất lịch sự, cô lại dúi tiền vào tay ông ta, đẩy qua đẩy lại khiến cô vô thức chẳng may chạm tay vào đống lửa đang cháy phập phồng. Nóng rát Jin Ri  vội thu tay lại, nhăn nhó, đặt số tiền xuống đất: “Ahjussi, cháu đã nói là chú cầm đi mà, cháu có nghèo, nhưng cháu vẫn còn sức khỏe để làm ra tiền. Số tiền này cháu cho chú thì cháu vẫn có thể kiếm lại được. Người cần số tiền này hiện nay là chú không phải cháu. Chú không cần cảm ơn hay cảm thấy ngại ngùng. Vậy nhé, cháu đi đây”.

Jin Ri quay bước đi, đau nhói, lửa như đang thiêu đốt bàn tay cô, nóng ran. Cô cần tuyết để làm dịu đi cơn đau này…….

“A, tuyết rơi rồi” - Jin Ri  tự nhủ thầm với chính bản thân mình. Hân hoan giơ tay lên cao đón nhận cơn mưa tuyết đầu mùa. Tuyết trắng xóa, tuyết lạnh lẽo, tuyết như chính cõi lòng cô. Cô đứng lặng giữa tuyết, để tuyết rơi phủ trắng tôi, để cô với tuyết hòa làm một…. Cônhắm mắt cảm nhận…..Quay cuồng…..

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
jinrifx #1
Chapter 2: Why didn't you write in English? I can't understand or read it :(
seiranti
#2
Its going tobe english story,rite! I mean the story is using eng,rite authornim?!
jinrifx #3
Wow so interesting! Update soon :)