Rainbow

July

Chap 2

 

- Đang làm gì vậy? - Ki Seop đột ngột xuất hiện trước mặt Jae Seop, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.

 

- Không có gì. - Jae Seop liền tắt màn hình máy tính.

 

- Sao nào?

 

Jae Seop nheo mắt quan sát chàng trai đang đứng trước mặt anh. Ki Seop mặc áo phông trắng với quần kaki màu hồng cam, quanh cổ cậu thắt hờ một chiếc khăn màu kem nhẹ. Jae Seop không hiểu tại sao, vẫn là bộ đồ anh thường ngày hay mặc, khi khoác lên người cậu, lại mang một vẻ đẹp mong manh đến lạ thường.

 

- Em...muốn... đi chơi.

 

Ki Seop ấp úng, bất giác trưng ra ánh mắt thỏ non khiến Jae Seop tự động gật đầu ngay tức khắc.

 

- Được chứ. - Jae Seop mỉm cười.

 

Miễn không phải giết người là được, anh thầm nghĩ.

 

Rời khách sạn, hai người bắt xe bus tới khu phố cổ gần Quảng trường. Jae Seop không thích dùng xe ô tô riêng, bởi anh không muốn mỗi lần xuống phố lại giở ba cái trò gióng trống khua chiêng phiền phức nhạt nhẽo.

 

Tuyến xe bus chạy dọc bờ biển, bởi vậy du khách trên xe có thể vừa ngắm cảnh vừa thỏa thích chụp ảnh. Bãi cát vàng óng trải dài, rặng phi lao xanh rì rào, đằng xa xa là mặt biển xanh óng ánh như rắc kim tuyến, trên cao, giữa bầu trời xanh thăm thẳm, những cánh chim hải âu nhỏ bé chao nghiêng.

 

Mặc cho khung cảnh nên thơ đến mức nào, mỗi lần đi tàu xe, Jae Seop đều tập trung nhìn vào một điểm phía trước, chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của chính mình. Ngồi bên cạnh, Ki Seop háo hức đến mức thò hẳn đầu ra ngoài cửa sổ hóng hớt, mái tóc đen bay bay trong làn gió, đôi mắt khép hờ chậm rãi chìm trong làn nắng ấm buổi sớm mai.

 

- Này! Cậu kia! Muốn chết mất xác à? Ai cho thò đầu ra ngoài cửa xe thế hả?

 

Bỗng nhiên gã phụ xe hét ầm lên, chỉ tay về phía Ki Seop, trợn trừng mắt nhìn cậu. Cậu giật mình, cười ngớ ngẩn nhìn gã, gác cằm lên vai Jae Seop cười khúc khích. Jae Seop hé mắt, cười nhẹ. Nhìn bản mặt nhơn nhơn chẳng hề hối lỗi của cậu, anh chắc mẩm gã kia đang tức đến lồng lộn ruột gan lên mất.

 

 

- Ơ xin lỗi. - Một giọng nói rụt rè cất lên. - Bút của tôi. Tôi có thể nhặt nó được không?

 

Jae Seop ngó xuống dưới chân mình. Hóa ra là một cậu nhóc học sinh, khuôn mặt đầy tàn nhang đằng sau cặp kính dầy cộp đang nín thở chờ câu trả lời của anh. Anh gật đầu. Cậu nhóc thở, rút từ trong túi quần một chiếc khăn lụa màu lục lót tay để nhặt cây bút lên.

 

- Cảm ơn anh. - Cậu nhóc cúi gập người chín mươi độ rồi nhanh chóng xuống xe theo một vài hành khách khác.

 

- Cậu ta là kẻ cuồng sạch sẽ. - Ki Seop nhìn theo bóng lưng cậu nhóc.

 

- Thế nào cũng được.

 

Jae Seop nhạt thếch nói. Kẻ làm anh chú y không chỉ đơn thuần là cậu nhóc ban nãy, mà còn gã phụ xe, lúc hắn tiến lại gần soát vé, anh không tài nào rời mắt khỏi chiếc khăn tay lụa màu xanh saphire thắt trên cổ tay gã.

 

- Này! - Ki Seop khẽ giật tay áo anh. - Hình như tới nơi rồi đó.

 

- À ừ! - Jae Seop vội vã đứng lên, nhảy khỏi xe sau khi ném cho gã phụ xe kia một cái nhìn đe dọa.

 

Và anh chắc chắn rằng gã cười gằn với anh.

 

***

 

- Em đói không? - Jae Seop liếc nhìn đồng hồ.

 

Ki Seop gật đầu.

 

- Ăn sáng nhé.

 

Nói rồi Jae Seop cùng Ki Seop bước vào một tiệm cà phê xinh xắn ngay cạnh bến chờ xe bus. Một tiệm cà phê theo phong cách cổ điển dễ thương với những người phục vụ trong trang phục maid và bàn ghế bằng gỗ nhỏ xinh. Jae Seop chỉ một bàn nằm trong góc và dặn Ki Seop.

 

- Đợi anh ở đó nhé.

 

Ki Seop ngoan ngoãn làm theo lời anh dặn, ngồi thu mình một góc, giả vờ đọc menu. Trong khi ấy, Jae Seop tiến lại gần quầy bar ở phía bên kia quán.

 

- France, lại đây! - Anh gọi nhỏ.

 

Lập tức, một chàng trai dáng vẻ rất ư chất chơi, mái tóc dài được cột nơ màu tím tử đinh hương, chạy về phía Jae Seop.

 

- Phải luôn sẵn sàng đó. - Jae Seop hạ thấp giọng nói.

 

France mỉm cười toe toét, liến thoắng nói.

 

- Tiramisu trà xanh của tiệm chúng tôi mới ra lò, quy khách muốn dùng thử không ạ?

 

- Tình hình phức tạp rồi đấy. Những Nhà khác đã phái điều tra viên tới Lãnh địa của chúng ta.

 

- Vậy Sachentorte thì sao ạ? Có vẻ quy khách thích món truyền thống. - France tiếp tục thao thao bất tuyệt về một chủ đề không ăn nhập với những gì Jae Seop đang nói.

 

- Và cậu bồi bàn kia... - Jae Seop phóng tầm mắt về phía Ki Seop. - ... là sao hả?

 

Nơi ấy, Ki Seop đang cực kỳ bối rối, cứ cười ngốc nhìn tên bồi bàn đang gặng hỏi xem cậu muốn ăn gì. Trong túi áo tên bồi bàn ấy, lấp ló mép một chiếc khăn lụa màu vàng chanh. Nhác thấy Jae Seop đang nhìn mình, Ki Seop liền vẫy vẫy tay chào anh, tên bồi bàn cũng nhìn anh, lầm bẩm gì đó rồi bỏ rơi Ki Seop, quay sang tiếp khách hàng bàn bên cạnh.

 

Jae Seop theo dõi hành động của tên bồi bàn ấy thêm một chút nữa, chắc chắn rằng hắn không quay trở lại mồi chài Ki Seop mới ghé tai France thì thầm dặn dò cậu ta vài điều. France vâng vâng dạ dạ, rồi đột nhiên hét ầm lên, như thể thông báo cho cả thế giới biết Jae Seop gọi những món gì.

 

- Vâng, thưa quy khách, một machiatto caramel, một nước ép dưa hấu và hai bánh Doener cỡ lớn. Chúc quy khách ngon miệng.

 

Và cậu ta đẩy khay thức ăn ra trước mặt Jae Seop, nháy mắt với anh rồi chạy biến vào trong bếp. Jae Seop chỉnh cho nụ cười của mình một cách tự nhiên nhất, mang đồ trở về chỗ Ki Seop đang ngồi chờ. Tuyệt nhiên anh không hỏi cậu về tên bồi bàn ban nãy, chỉ một mực vừa ăn vừa giúp cậu lau đi vết mayonaise dính trên mặt cậu. Jae Seop lắc đầu ngán ngẩm, người đâu ra mà hậu đậu như vậy chứ.

 

***

 

Y tưởng đưa Ki Seop tới khu phố cổ không hề tồi một chút nào. Sau khi dạ dày kẹp lép của Ki Seop đã được lấp đầy, cậu hệt như một con thỏ giữa dòng người qua lại, hết chạy tới gian hàng này lại nhảy sang gian hàng khác, tò mò cầm đồ lên ngó nghiêng rồi lại đặt xuống. Jae Seop cười thầm, rảo bước theo cậu. Cũng may ông bà chủ ở đây đều đã quen với việc tiếp khách du lịch hàng ngày, nên trước một Ki Seop nghịch ngợm như vậy, họ cũng chỉ cười xòa cho qua, thậm chí không quên những lời chào thân thiện.

 

Dạo chơi cả một buổi sáng, Ki Seop lạc mình giữa những cửa tiệm bán đồ thủ công, nhưng chưa hề lựa được một món nào cậu thực sự ưng y, cho tới khi anh và cậu dừng chân tại một cửa hàng bán mũ nhỏ nằm gần Quảng trường. Hẳn là nơi Ki Seop dành nhiều thời gian nhất, Jae Seop có cảm tưởng như cậu muốn thử đội tất cả những chiếc mũ được bày bán ở đây. Từ mũ da bò của cao bồi tới những kiểu mũ sặc sỡ kỳ quặc của thổ dân, cậu không tha một cái nào. Jae Seop cảm thấy hơi chóng mặt, tiện tay kéo một cái ghế nhỏ lút sau đống mũ, ngồi xuống, kiên nhẫn nhìn Ki Seop đang đội một chiếc fedora màu đỏ đun, xoay xoay trước gương ngắm nghía.

 

- Đẹp nhỉ? - Ki Seop thốt lên.

 

- Cái đó hợp đấy. - Jae Seop uể oải trả lời.

 

Anh không hề nói dối, chính là cái mũ duy nhất anh thấy đẹp.

 

- Cậu khó tính quá. - Cô bán hàng xuề xòa trong bộ váy bô hê miêng màu mè ngáp dài. - Vậy quyết đinh lấy cái này chứ?

 

Ki Seop gật đầu.

 

- Ai trả tiền đây? - Cô nhướn mày nhìn Jae Seop rồi lại nhìn sang Ki Seop.

 

Jae Seop không trả lời, đứng lên, rút chiếc khăn lụa màu tím tử đinh hương đưa tới trước mặt cô gái. Khuôn mặt cô ta có chút tái xanh, nhưng sau đó trở lại vẻ ngái ngủ như cũ.

 

- Okay. Cầm lấy đi.

 

Ki Seop cười hớn hở. Cuối cùng cậu cũng có được thứ mình muốn.

 

- Khoan đã. - Cô gái ấy đột nhiên hét lên. - Tặng kèm.

 

Cô nhét vào tay Ki Seop một chiếc khăn lụa cam rồi chập chạm quay về lẩn vào sau quầy hàng chất đầy mũ và bụi. Ki Seop trân trân nhìn chiếc khăn trên tay, chưa kịp làm gì thì nó đã bị Jae Seop đoạt lấy.

 

- Có chuyện gì sao? - Ki Seop hỏi anh.

 

- Chúng ta tới đằng kia đi.

 

Jae Seop đáng trống lảng, chỉ tay về phía đài phun nước giữa Quảng trường. Xung quanh, khách bộ hành đang bẻ vụn bánh mỳ ném cho mấy con chim bồ câu béo lặc lè, một vài nhạc sĩ rong đang tấu lên một khúc hát vui nhộn và không thể thiếu một nghệ sĩ kịch câm đang tự biểu diễn cho chính bản thân hắn. Jae Seop vụt chạy về phía đài phun nước, bỏ lại đằng sau Ki Seop vẫn đang đớ người ra. Lát sau, cậu mới chịu nhận ra mình đã bị bỏ lại phía sau, vội vã đuổi theo anh, khiến lũ chim bồ câu bị đánh động, bay toán loạn như gà mất con.

 

- Sao lại chạy chứ? - Ki Seop bám lấy tay anh, gạt mồ hôi đọng trên trán.

 

- Thích. - Jae Seop bật cười sảng khoái.

 

Mãi đến khi thấy khuôn mặt phụng phịu của cậu, anh mới ngừng lại.

 

- Ngồi nghỉ đã. - Ki Seop kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.

 

Tiếng nước chảy đều đều, từng tia nước phản chiếu ánh sáng mặt trời như những viên trân châu nhảy múa. Jae Seop lặng im, ngón tay thon dài khẽ chạm lên mái tóc đen bù xù của Ki Seop, lướt qua làn môi mượt của cậu. Không gian lắng đọng tự hồ như Ki Seop có thể nghe thấy tiếng thở của chính cậu.

 

- Nghe này...

 

Ánh mắt anh tinh quái nhìn cậu. Chẳng nói chẳng rằng, anh véo tai cậu. Ki Seop co rúm người, nhăn mặt khẽ kêu lên vì đau. Bên cạnh, anh thích thú bật cười, hươ hươ một vật gì đó sáng lấp lánh trước mặt cậu.

 

- Xem anh tìm được thứ gì trong tai em này. - Jae Seop đặt đồng xu vào lòng bàn tay Ki Seop.

 

- Tưởng gì. - Ki Seop ấm ức bĩu môi. - Trò ảo thuật nhạt nhẽo. Em còn có thể nhét đồng xu vào mũi cơ.

 

Jae Seop trố mắt nhìn Ki Seop, túm lấy cổ tay cậu ngăn lại.

 

- Đừng có làm trò dở hơi ấy. - Jae Seop cao giọng. - Có thứ hay hơn nhiều.

 

- Không tin? Rõ ràng anh chưa từng thấy ai diễn trò nhét đồng xu...

 

- Nhìn này... - Anh ngắt lời cậu, không đời nào anh để cậu làm mấy trò ngớ ngẩn kia. - ... ném đồng xu vào trong đài phun nước này, một điều ước của em sẽ trở thành sự thật.

 

Hai mắt Ki Seop sáng bừng.

 

- Thật á?

 

Jae Seop gật gật, cầm lấy tay cậu tung đồng xu xuống nước, tạo thành những gợn sóng vòng tròn đồng tâm lan tỏa.

 

- Rồi đó, em ước đi. - Anh mỉm cười.

 

Ki Seop khẽ tách tay mình khỏi tay anh. Nhắm mắt, bất động nhưng một bức tượng xinh đẹp. Gió thổi tung mái tóc đen của cậu. Chiếc khăn quàng quanh cổ cậu chấp chới như cánh bướm. Jae Seop khẽ thở dài, ngắm nhìn bầu trời phủ đầy mây trắng. Thời gian như ngừng trôi. Xung quanh vọng lại tiếng gù gù oi ả của lũ chim bồ câu.

 

"Đoàng!"

 

Tiếng súng xé toạc không gian yên tĩnh. Ki Seop choàng tỉnh, hai mắt mở lớn. Gió thổi ngày một mạnh hơn. Một chiếc khăn lụa từ thinh không rơi xuống bức tượng thạch cao giữa đài phun nước, đỏ thẫm tựa máu bồ câu.

 

"Đoàng đoàng đoàng."

 

Từng ấy tiếng nổ đồng loạt vang lên. Đôi mắt Ki Seop mở lớn vì chấn động, cậu nhảy bổ về phía anh, kéo anh chạy tới một con hẻm nhỏ phía Tây Quảng trường. Jae Seop chạy theo cậu, ngoáy đầu lại nhìn đài phun nước gạch vữa lẫn lộn, nơi hai người vừa đứng. Mồ hôi lạnh chảy dài dọc sống lưng. Nếu anh và cậu chỉ chậm một chút ít nữa thôi, thân xác hai người chắc chắn mỗi nơi một mẩu.

 

Lúc này, đợt tấn công lần thứ nhất đã lắng xuống, Jae Seop phóng tầm mắt về phía tòa nhà đối diện đài phun nước. Không khó gì để anh xác định vị trí của những tay súng bắn tỉa ấy. Trên nóc tòa nhà, một lá cờ màu đỏ thẫm như máu được kéo lên, là hình một con điểu sư thêu chỉ màu bạc, bên dưới là hai con găm màu đen bắt chéo. Chẳng nhẽ nào, miệng Jae Seop khô đắng. Bọn chúng không đến mức manh động như vậy chứ.

 

"Đoàng đoàng đoàng"

 

Tiếng súng lại nổ lên lần thứ hai. Jae Seop liền kéo Ki Seop vào trong lòng, vòng tay bảo vệ cậu, mặt khác, đạp mạnh cánh cửa đằng sau lưng, lui vào một căn phòng tối bên hông nhà thờ để tránh đạn tập kích.

 

- Chuyện gì? - Khuôn mặt Ki Seop tái mét.

 

Jae Seop không trả lời cậu, ngược lại, anh đang nói chuyện điện thoại với một ai đó rất gấp gáp. Ngay lập tức, ngoài hẻm xuất hiện hàng đống người, lố nhố cao thấp, diện mạo đa dạng, nhưng tất cả đều mặc đồ đen và trên cổ tay đều quấn một chiếc khăn lụa màu tím tử đinh hương. Bọn họ ùa về phía Quảng trường, xả súng không thương tiếc vào đám sát thủ trong tòa nhà kia. Tiếng súng nổi lên vang dội tứ phía.

 

Từ trong đám đông ấy, một chàng trai trẻ cao nhòng tách ra, chạy tới chỗ nấp của Jae Seop, cúi người chào anh.

 

- Boss, mọi thứ đã sẵn sàng.

 

- Dẫn đường đi. - Jae Seop đánh mắt về phía cậu. - Em có muốn đi cùng anh không?

 

Ki Seop không hề do dự, gật đầu chấp thuận. Anh liền nắm lấy tay cậu, mỉm cười với cậu, mười đầu ngón tay khẽ đan chặt vào nhau. France đi đằng trước, rẽ ngược đám sát thủ, mang hai người họ băng qua con đường bờ biển. Trên đường đi, không chỉ nhà Dolch, liên tiếp những tay sát thủ từ những nhà khác nhau không từ một thủ đoạn bắn hạ Jae Seop, nhưng với sự bảo vệ của France, cuối cùng hai người họ cũng tới được vách đá ven bờ biển, gần một ngọn hải đăng bị bỏ hoang. Một chiếc máy bay trực trăng xuất hiện giữa không trung, bay tới chỗ ba người họ đứng đợi. Gió thổi ào ào, cỏ cây ngả rạp xuống mặt đất. Nắng giữa trưa dữ dội.

 

- Chúng ta phải nhảy đấy! - Jae Seop siết chặt tay cậu.

 

Cửa máy bay bật mở, kèm theo đó là hàng loạt tiếng súng giao nhau giữa những tên bắn tỉa đang nấp đằng sau những bụi cỏ dại và ba tên sát thủ nhà Fractal. Jae Seop và Ki Seop tăng dần tốc độ, nhún người nhảy lên máy bay. Hai người trượt trên sàn kim loại, Jae Seop xoay người, ôm chặt cậu trong lòng, đập lưng vào cánh cửa đối diện, xương cốt rền rĩ răng rắc. Ki Seop níu chặt mép áo anh, đầu óc ong lên vì tiếng ồn động cơ lẫn trong tiếng đạn chát chúa.

 

***

 

Khi Ki Seop tỉnh lại, cậu nhận ra mình vẫn nằm trong vòng tay của Jae Seop, nhưng là ở ghế sau của một chiếc xe con bốn chỗ. Xe lướt êm ru trên một con đường mòn nằm giữa hai hàng cây phong xanh mượt.

 

- Em tỉnh rồi à? - Jae Seop vuốt má cậu.

 

Vẫn còn ngái ngủ, Ki Seop chẳng buồn trả lời, chỉ dụi đầu vào ngực anh. Mùi thuốc súng phảng phất quanh người Jae Seop làm cậu cảm thấy yên lòng.

 

Năm phút sau, xe dừng, Jae Seop đỡ cậu xuống xe. Ki Seop âm thầm quan sát khung cảnh xung quanh. Trước mặt cậu là một căn nhà gỗ nằm lọt thỏm giữa những cây phong cao lớn và một bãi cỏ được cắt tỉa cẩu thả. Phía đằng xa, mặt hồ tĩnh lặng như gương an yên giữa những thân cây sần sùi, hoang dại. Ráng chiều đỏ quạch phủ lên toàn bộ khung cảnh mộc mạc ấy một nét màu dữ dội, mang một vẻ áp chế mãnh liệt khiến Ki Seop không thở nổi.

 

- Vào nhà thôi. Cẩn thận.

 

Jae Seop dẫn cậu băng qua đường đi nho nhỏ giữa bãi cỏ trước nhà. Cánh cửa gỗ bật mở, khung cửa kêu lên một tiếng ken két thê lương. Ki Seop bước vào phòng khách nhỏ phía bên trái ngôi nhà. Rèm cửa màu tử đinh hương được vạt sang một bên, ô cửa kính lọc bớt nét kỳ quái của ánh sáng mặt trời ngoài kia, thắp sáng căn phòng tịch mịch. Tâm tư Ki Seop như trút được một bịch gách nặng. Jae Seop giúp cậu ngồi xuống một cái ghế bành bên lò sưởi nguội lạnh.

 

Tiếng người đột ngột rộ lên. Ki Seop ngước mắt nhìn đám người vừa kéo vào trong phòng. Một chàng trai, mái tóc nâu vàng chải keo cẩn thận với đôi mắt nâu sâu thẳm tựa hồ có thể nhìn thấu tâm can người đối diện, cẩn trọng ngồi xuống cái ghế bành đối diện với cậu, trong lòng anh là một cậu bé có đôi má phúng phính lọt thỏm trong bộ pyjama xanh nhàu nhĩ đang say ngủ. Một người khác, chân tay loằng khoằng và một khuôn mặt gợi Ki Seop nhớ tới một con king kong, tất nhiên là anh ta đẹp trai và bớt hoang dã hơn nhiều, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trong tay ôm khư khư hũ kem sô cô la. Chàng trai ngồi phía bên trái anh ta thậm chí còn kỳ quặc hơn với mấy cái khoen bạc trên lông mày và mũi, mái tóc nhuộm hồng nổi bần bật. Cuối cùng, chỉ còn chàng trai tóc vàng hoe đang hiền lành ghi chép gì đó đằng cửa sổ, theo nhận xét cá nhân của cậu, có vẻ là người bình thường duy nhất ở đây.

 

Jae Seop cướp lấy cái ghế nhồi bông dưới chân chàng trai tóc màu nâu vàng kia, duỗi chân ngồi xuống trước mặt Ki Seop, lần lượt giới thiệu những người trong phòng cho cậu.

 

- Hyung ấy là Handsome890311 Soo Hyun và cậu nhóc kia tên là Dong Ho. - Anh chỉ vào hai người đang ôm nhau trắng trợn tình tứ trước mặt cậu.

 

- Còn đây là Xander hyung.

 

Xander giơ cái muỗng lên chào Ki Seop.

 

- Bên cạnh là Eli.

 

Eli tuôn một tràng tiếng Anh vồn vã chào hỏi Ki Seop. Hiển nhiên cậu chẳng buồn đáp lại.

 

- Và người bên cửa sổ là Hoon.

 

Hoon chỉ rời mắt khỏi cuốn sổ của cậu ta trong giây lát để chào, hoặc gần như chỉ là liếc mắt với Ki Seop.

 

- Chúng ta vào việc chính chứ? - Soo Hyun sốt ruột nói, nhìn Ki Seop đầy tò mò.

 

- Bình tĩnh. - Jae Seop mỉm cười, đứng lên cầm một chiếc bánh cupcake bày trong một khay thiếc đặt trên bàn uống nước. - Em ăn đi.

 

Anh nhấn chiếc bánh vào tay cậu. Ki Seop do dự nhìn cái bánh vẫn còn vương lại hơi ấm, lớp kem dâu đỏ mọng khơi dậy vị giác của cậu. Trước ánh nhìn chằm chằm của năm người kia, Ki Seop thở hắt, nhét cái bánh vào mồm miễn cưỡng ăn.

 

- Tại sao em lại âm mưu ám sát anh?

 

Jae Seop đột ngột hỏi cậu, suyt chút nữa cậu đã mắc nghẹn vì bất ngờ. Cậu ho sặc sụa. Jae Seop hốt hoảng tiếp lấy ly nước từ tay Eli đưa cho cậu. Ki Seop cầm lấy cốc nước, tu ừng ực, dần dần bình tâm trở lại.

 

- Em... - Cậu mở miệng, toan phản đối lời buộc tội của Jae Seop.

 

Nhưng anh ngăn cậu lại.

 

- Thứ nước em vừa uống vào là thuốc nói thật được Nhà Fractal đặc chế. Chỉ cần em nói dối, ngay lập tức nó sẽ tác động lên dây thần kinh trung ương, dẫn tới não bộ tê liệt và tim ngừng đập. Xin em, đừng mạo hiểm mạng sống của mình, được chứ? - Anh khẩn khoản.

 

- Y Boss là cậu nên nói thật. - Eli cười khoái trá nhìn bộ dạng thất thần của Ki Seop.

 

- Nhưng mà...

 

Ki Seop cắn môi, dịch vị dạ dày trào lên tới cổ họng. Cơ thể cậu cố đào thải chất nước oái oăm ấy, nhưng vô ích. Không ai nói gì thêm nữa, tất cả đều nhìn cậu, bằng mọi ánh mắt thăng trầm khác nhau và chờ đợi cậu. Mặc dù cậu căm thù kẻ đó, nhưng cậu chưa từng tính đến tình huống này, lúc cậu bắt buộc phải lựa chọn giữa trung thành với hắn và phản bội hắn. Bởi vì, lựa chọn thế nào đi chăng nữa, kết thúc cuối cùng dành cho cậu cũng sẽ là cái chết. Hơn nữa, giữa hắn và cậu, còn có một mối ràng buộc bất đắc dĩ, nếu cậu hủy diệt hắn, coi như đồng nghĩ với việc hủy diệt hạnh phúc của người ấy.

 

- Nếu em không muốn nói thì anh cũng chẳng ép. - Jae Seop lộ rõ vẻ thất vọng. - Với thực lực của Nhà Fractal, việc tàn sát một vài tên Boss chẳng phải là việc khó.

 

- Khoan đã. - Ki Seop kêu lên. - Kể cả lũ Boss sao?

 

- Em không tin ư? - Ánh mắt Jae Seop lạnh lùng nhìn cậu. - Chỉ cần anh muốn, cả Thế giới Ngầm phải quỳ rạp dưới chân anh.

 

Ki Seop liếm môi. Cậu biết Jae Seop không phải là kẻ dễ xơi. Nếu không, tên Boss chết tiệt của cậu đã chẳng bày cái trò mèo này ra làm gì. Nói vậy, có nghĩa cậu vẫn còn hy vọng. Nghĩ kỹ, nếu cứu được người ấy khỏi nanh vuốt tên Boss, thà rằng thằng bé sẽ đau khổ chút ít, rồi nó sẽ mau chóng quên đi, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều việc cả đời chìm đắm trong khổ đau tuyệt vọng.

 

- Em chỉ cần anh giết hắn. - Hai mắt cậu ngân ngấn nước. - Chỉ cần như thế, em sẽ nói sự thật với anh. Tất cả.

 

Jae Seop mỉm cười nhẹ nhõm. Chẳng ngờ dọa cậu hú họa mà lại trúng.

 

- Được chứ. - Anh rướn người hôn lên môi cậu. - Hãy nói với anh, kẻ khiến em thù hận đến tận xương tủy như vậy.  

 

Ki Seop khịt mũi, chậm rãi nói.

 

- Hắn là Kim Ki Bum, Boss đời thứ mười tám của Nhà Dolch.

 

- Ồ cậu ta! - Soo Hyun nhếch mép cười đểu. - Kể cũng hợp lí.

 

Phớt lờ câu châm chọc của Soo Hyun, Ki Seop tiếp.

 

- Hắn chỉ đưa cho em bảy tập hồ sơ và nói em ám sát những kẻ ấy, trong số đó, là anh. Hắn nói, sau khi giết anh, phải lấy một thứ từ anh mang về cho hắn.

 

- Anh ư? - Jae Seop giả vờ ngạc nhiên. - Thứ gì vậy?

 

- Hắn nói... hình như đó là một chiếc nhẫn.

 

- Vậy tôi hiểu rồi. - Giọng nói trầm ấm của Soo Hyun vang lên.

 

Ki Seop nhìn về phía anh ấy, ngây người nhìn nụ cười ấm áp như mặt trời của anh.

 

- Mục đích của hắn là gây ra một vụ giết người hàng loạt nhằm che giấu âm mưu thực sự, đoạt nhẫn của Jae Seop.

 

- Vậy chiếc nhẫn đó có gì đặc biệt chứ? - Xander thắc mắc.

 

Ki Seop hồi hộp nhìn Jae Seop. Bản thân cậu cũng muốn biết tại sao cậu phải liều mạng ám sát sáu thành viên chủ chốt của sáu Nhà hùng mạnh nhất thế giới ngầm. Chẳng nhẽ nào chỉ vì Ki Bum muốn có được một cái nhẫn ư?

 

- Chiếc nhẫn này á?

 

Ki Seop ngạc nhiên tột độ khi Jae Seop chỉ cho cậu thấy chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ bàn tay trái của anh. Cậu đã nhìn qua nó, bỏ qua nó bởi viên đá mờ xỉn và chất bạc tầm thường của nó.

 

- Là nó ư? - Ki Seop lắp bắp nói.

 

Jae Seop cười mỉm, tháo nhẫn rồi dùng chiếc khăn lụa màu tím tử đinh hương lau một lượt mặt đá. Lớp bụi biến mất, viên đá ban nãy lột xác trở thành một viên ngọc màu tím thẫm hoàn hảo không tì vết. Ngọc sáng như nước.

 

- Em có nhìn thấy không? - Jae Seop chỉ cho cậu đường gờ bạc lồi lõm bao quanh viên ngọc ấy.

 

- Không. - Ki Seop đáp.

 

Những người kia cũng có một câu trả lời tương tự, nín thở chăm chú nhìn Jae Seop. Anh liền giải thích.

 

- Nó là chìa khóa mở chiếc rương kho báu. Và anh chắc chắn Ki Bum hyung đang giữ chiếc rương đó.

 

- Kho báu ư? - Soo Hyun nhíu mày. - Với tiềm lực của Nhà Dolch đâu cần ba thứ kho báu đó chứ. Trừ khi nó là...

 

- Vũ khí. - Jae Seop tiếp lời. - Một thứ vũ khí hủy diệt do một kỹ sư nhà Achse chế tạo. Boss của họ quá kinh khiếp nên đã đem hủy toàn bộ những gì liên quan đến nó. Nhưng kẻ được lệnh tiêu hủy đã sao chép một bản khác, mang nó tới nhà Dolch để đổi chác. Boss Nhà Dolch đã khóa nó trong một cái rương, chờ ngày hắn có đủ cơ hội sẽ chế tạo lại thứ vũ khí kia. Cái rương ấy vốn thuộc về Gia tộc Fractal, được tặng lại cho tên Boss đó cùng với chìa khóa giả. Cái rương vẫn được mở từ khi nó được làm ra, cho tới khi đóng vào giữ kín bí kíp về kho báu ấy. Tiếc rằng, một khi đóng vào, chìa khóa duy nhất lại là chiếc nhẫn này.

 

Eli lên tiếng xen ngang câu chuyện của Jae Seop.

 

- Hắn không nghĩ đến việc phá vỡ cái rương đó hay sao?

 

- Nó sẽ phát nổ. - Soo Hyun trả lời thay Jae Seop. - Một vài cái hòm chứa kho báu toàn thế. Nếu không hắn cũng chẳng sống chết bày trò đoạt nhẫn từ tay Jae Seop làm gì.

 

- Vậy chỉ cần hủy cái nhẫn là được. - Xander gợi y.

 

Jae Seop nhìn anh, nhún vai.

 

- Không, tôi đã có một kế hoạch khác. Hoon, cậu mau liên lạc với bên cảnh sát đi.

 

Chàng trai tóc vàng tên Hoon dạ một tiếng rồi mau chóng rời khỏi phòng.

 

- Còn em... - Jae Seop nựng má cậu. -... đói rồi chứ hả?

 

- Nhắc mới nhớ! - Soo Hyun liền đứng dậy, tay không rời cậu nhóc tên Dong Ho kia. - Món súp khoai tây sẽ sẵn sàng trong năm phút nữa. Ai đến muộn là mất phần đấy.

 

- Yay! - Xander và Eli nhảy cẫng lên, lục tục kéo nhau vào phòng ăn.

 

- Em ổn chứ? - Jae Seop khẽ hỏi.

 

- Chắc là có. - Ki Seop thu gọn mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, quệt đi vệt nước mắt chưa kịp khô trên má, mỉm cười với anh.

 

***

 

Chưa bao giờ Ki Seop trải qua một bữa ăn tối ồn ào và lộn xộn như vậy. Eli và Xander thay phiên nhau bày trò trêu trọc Dong Ho, ban đầu thằng bé phớt lờ hai người họ, ngồi ngoan ngoãn để Soo Hyun bón cơm cho, cho đến khi cơn chịu đựng vượt ngưỡng, nó quát ầm nhặng xị lên và đòi nã súng vào hai người họ. Y Ki Seop là súng thật hẳn hoi, súng xịn, loại súng chỉ có những sát thủ cao cấp như cậu mới được sử dụng. Trước tình cảnh ấy, Soo Hyun phải nhảy ra phân giải, nói rã cả nước bọt thì hai bên mới chịu nhường nhau mà ngồi xuống tiếp tục bữa ăn. Điều làm Ki Seop ngạc nhiên nhất, chính là Dong Ho mặc dù đã mất đi thị giác, nhưng vẫn có thể xác định đúng vị trí của Eli và Xander mà hung hăng nhảy bổ vào bóp cổ họ.

 

Sau bữa tối, Soo Hyun dẫn Ki Seop tới một căn phòng nhỏ trên lầu hai. Đó là một phòng ngủ hết sức ấm cúng, với chiếc giường lớn trải ga trắng muốt, một tủ gỗ đựng quần áo áp sát tường, còn một bàn trà cùng ghế bành lớn. Ô cửa sổ mở về phía biển, mang theo làn gió mát rượi dễ chịu. Soo Hyun đặt một bộ pyjama còn thơm mùi nước xả vải lên giường, dặn cậu thay quần áo cho thoải mái rồi mới rời khỏi phòng.

 

Ki Seop nhẹ nhàng ngồi xuống, sờ lên lớp ga trải giường mềm mại, suy nghĩ mông lung. Cậu tự hỏi, không biết giờ này Kevin, em trai cậu, đang ngủ hay vẫn còn thức. Mấy hôm liền cậu đi vắng, liệu nó có biết tự lo cho bản thân mình không? Có ăn đủ no? Có ngủ đủ giấc? Khi bị Ki Bum hành hạ, chẳng biết nó có biết băng bó vết thương không? Lúc nào Kevin cũng tỏ vẻ người lớn chín chắn trước mặt người khác, nhưng Ki Seop biết, thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, trong trắng thuần khiết, tựa như giọt sương ban mai trên mép cỏ non. Cậu nhớ Kevin đến cồn cào ruột gan, bất giác hai mắt đã hoe đỏ từ khi nào không hay.

 

"Cạch."

 

Cửa mở. Ki Seop quay lại nhìn người vừa bước vào phòng. Jae Seop mỉm cười với cậu, rồi nụ cười ấy chợt vụt tắt khi nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cậu. Anh đặt bộ quần áo trên tay sang một bên, đi tới ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.

 

- Chuyện gì vậy?

 

Cố phớt lờ hơi ấm tê dại của Jae Seop, cậu đẩy anh ra, cúi gằm mặt, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, không được phép khóc lóc.

 

- Anh muốn gì? - Giọng cậu khô khốc.

 

- Nếu em không muốn, anh sẽ nghĩ cách khác. - Anh ái ngại nhìn cậu.

 

- Không. - Ki Seop hốt hoảng. - Miễn là anh giết Ki Bum và cứu Kevin...

 

- Kevin? - Jae Seop nhướn mày khó hiểu - Cậu ta là ai?

 

Ki Seop lí nhí.

 

- Là em trai.

 

Ki Seop không kiềm chế được bản thân, một lần nữa lại suyt khóc nấc lên, hai vai run rẩy.

 

- Anh hiểu rồi. - Jae Seop ôm cậu, xoa xoa lưng cậu. - Nếu muốn cứu cậu ấy, em chỉ cần làm theo lời anh dặn mà thôi.

 

Cậu im lặng lắng nghe anh.

 

- Em hãy mang chiếc nhẫn này tới cho Ki Bum.

 

Hai mắt Ki Seop mở lớn nhìn anh, phút chốc bỗng quên đi buồn khổ vì nhớ thương Kevin.

 

- Anh đừng đùa, chiếc nhẫn quan trọng như vậy, sao có thể để lọt vào tay hắn dễ dàng như thế?

 

Jae Seop mỉm cười, ánh mắt hàm chứa ẩn y sâu xa nhìn cậu không rời, khẽ nâng bàn tay cậu lên, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu. Ngón tay thon dài như ngọc, viên ngọc tím thẫm lóng lánh như nước, tinh tế động lòng người.

 

- Còn nữa... - Jae Seop thấp giọng. -... kế hoạch chi tiết anh viết cho em ở trong túi áo vest. Ngày mai xem xong rồi hủy nó ngay lập tức nhé.

 

Ki Seop ậm ừ.

 

- Tại sao không phải là ngay bây giờ? - Cậu thắc mắc.


Cậu chỉ muốn giải thoát Kevin càng nhanh càng tốt mà thôi.

 

- Không được. - Jae Seop hôn lên chóp mũi đỏ ửng của cậu. - Trời tối rồi.

 

Nụ hôn trượt dần xuống đôi môi mềm mọng của Ki Seop, anh tham lam cắn mút nó, hai tay khẽ đẩy cậu xuống giường. Cho đến khi Ki Seop giãy giụa vì ngạt thở, anh mới chịu buông tha cho cậu. Anh lặng ngắm nhìn cậu, dịu dàng gạt đi lớp tóc lòa xòa trên trán cậu. Ki Seop run rẩy chạm lên khuôn mặt anh, ngập ngừng nói.

 

- Anh... đêm nay ngủ với em nhé.

 

- Được chứ.

 

Anh hôn cậu. Rồi nằm xuống bên cạnh, kéo chăn đắp cho cả hai người. Ki Seop cuộn tròn như con sâu nhỏ, gối đầu lên tay anh, âm thầm khóc. Jae Seop chẳng biết làm gì hơn, chỉ có thể ôm cậu thật chặt, tựa như muốn bóp vụn tất cả những ưu sầu trong lòng cậu.

 

.::TBC::.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
hannief
#1
Chapter 3: cai comt cuoi cung, nay h spam lung tung qua. Nhung vi sao ShinShin lai nhu the co chu????????? Appa so con it dat dien hon Shinshin nua =)))))))))))))))))))
hannief
#2
Chapter 3: ke hoach cua appa bat dau tu luc nao??? E doc fic au den muc ko nhan ra nhieu thu the sao ="""=
hannief
#3
Chapter 3: e van dang suy nghi ve 2 cai so sanh cau vong sau con mua voi mua tren sa mac. Vi sao lai the nho??? :3
hannief
#4
Chapter 3: appa lam ke hoach kieu gi ma de umma nguy hiem the co chu??? ="""=
hannief
#5
Chapter 3: umma viet cai gi trong to ghi chu de lai??? Dung noi la umma bao thich appa nen doan cuoi appa moi tra loi the chu??? =))))
hannief
#6
Chapter 3: lan dau e thay ss tan nhan voi nhan vat the day =)))))
nhung du sao voi Kemaru thi ket thuc the cx hop ly roi :3
hannief
#7
Chapter 3: thanh anh sang trang roi ah ss?? :))
hannief
#8
Kemaru ma Kevin dang trong tay Kibum, the Kiseop sot sang di cuu the lam gi =))))))))
hannief
#9
Chapter 2: umma dang yeu qua ah!!! :3
hannief
#10
Chapter 2: me oi, lai shinshin!!!! Kinh qua!!!!! Lai bo do ngu nhau nhi mau xanh :v