Black

July

Đó là một ngày làm việc bình thường của mấy tay bồi bàn tại nhà hàng tầng trệt thuộc khách sạn Brasseries cao cấp ven bờ biển nhiệt đới Kueste. Có khác, hẳn vì sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt. Không phải họ chưa từng gặp một vài thương nhân giàu có hay chính khách nhiều quyền lực, mà bởi người đó có một nét gì đó rất khác biệt, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy đều bất giác hướng về anh ta ánh mắt ngưỡng mộ thầm kín.

 

Jae Seop mở rộng trang báo, hướng về phía cửa sổ đầy nắng ngọt ngào của một ngày hè tháng Sáu. Ánh sáng phản chiếu qua ổ cửa kính sáng bừng khuôn mặt điển trai của anh. Mái tóc nâu loăn xoăn, đôi môi nhếch lên một đường cong hoàn hảo, đôi bàn tay thon dài khẽ vuốt nhẹ mép tờ báo, bộ vest đen được là cẩn thận, trong túi áo lấp ló một chiếc khăn tay bằng lụa màu tím tử đinh hương. Bên cạnh, làn khói trắng tỏa nhè nhẹ từ cốc cà phê thơm lựng. Miếng bánh Sachenstorte ăn dở trên một chiếc đĩa sứ nhỏ. Những bông hồng nhung đỏ thẫm khẽ rung rinh trong chiếc bình sứ trắng muốt. Anh ngồi đó, đôi mày khẽ nhíu, bất động hệt như bức tranh về một vị hoàng tử cao quy, tĩnh lặng trong thế giới của riêng anh.

 

"Tháng qua, liên tiếp xảy ra bốn vụ án mạng với cách thức gây án giống hệt nhau. Một viên đạn găm giữa ngực dẫn tới  tử vong vì mất máu... Kết luận sơ bộ của cảnh sát rằng đây là một vụ giết người hàng loạt khiến cộng đồng một phen hoang mang lo lắng. Liệu nạn nhân tiếp theo là ai?... "

 

Điều khiến Jae Seop quan tâm chính là bốn nạn nhân, giờ chỉ là bốn bức hình đen trắng nhợt nhạt trên báo. Bọn chúng không phải dân thường mà là bốn nhân vật chủ chốt của Nhà Achse, Nhà Bienen, Nhà Cavallone và Nhà Dolch. Thủ phạm chắc chắn là sát thủ cao cấp, ra tay vô cùng gọn ghẽ, khiến cho những điều tra viên tài giỏi nhất của bốn Nhà đều chịu bó tay không tài nào đào ra chút manh mối cỏn con. Jae Seop không hiểu hắn ra tay vì mục đích gì. Đe dọa? Không phải, hắn chẳng cần mất công thâm nhập vào tận văn phòng của Nhà Achse. Trả thù? Liệu rằng có kẻ nào gây thù chuốc oán với bốn Nhà lớn mạnh bậc nhất Thế giới ngầm. Hay là một nhóm Sát thủ nào đó muốn phô trương thanh thế? Jae Seop cười khẩy, vậy cách làm này quá ngớ ngẩn, ít ra cũng phải để lại chút dấu vết chứ.

 

"Breu breu breu..."

 

- Alo? - Jae Seop bắt máy.

 

Lại là mấy tên văn thư ở trụ sở chính năn nỉ anh quay trở về. Kể ra bọn chúng không phải là vô lí láo lếu, nhưng Jae Seop không thích chui lủi như con chuột chũi trong hang chờ ngày sóng yên bể lặng. Anh dập máy, gấp tờ báo ngay ngắn đặt trên bàn, đứng lên rời khỏi nhà hàng, khoan khoái ngâm nga giai điệu một bài hát bất chợt nào đó. Đến lúc ấy, mấy tên bồi bàn mới choàng khỏi cơn mê sảng, mau mau chóng chóng chạy tới dọn bàn, ngạc nhiên đầy vui sướng khi nhìn thấy tờ một trăm đô la nằm chỏng chơ trên tờ báo. Cốt cách khác người, hào phóng cũng khác người.

 

***

 

"Ting"

 

Cửa thang máy bật mở, ánh sáng màu vàng nhè nhẹ. Jae Seop bước vào, chưa kịp ấn nút chọn tầng thì nghe thấy tiếng chạy dồn dập của một ai đó. Ai đó lao vào thang máy, chính xác là lao vào vòng tay của anh, quàng tay dính chặt vào người anh, đôi môi hé mở tham lam nuốt lấy bờ môi anh. Xúc cảm ngọt lịm nhấn chìm mọi giác quan của anh, đôi tay anh đã cuốn lấy cậu ta tự bao giờ. Loáng thoáng Jae Seop nhìn thấy một người đàn ông nữa cũng bước vào thang máy, luống cuống cúi chào anh và líu ríu mấy câu tựa như:

 

- A xin lỗi Ngài Jae Seop!...Quả nhiên là người của Ngài... Đã thất lễ... thất lễ...

 

Jae Seop không quan tâm ông ta cho lắm, bởi mọi sự tập trung đã dành cho người con trai trong vòng tay anh. Đôi tay nhỏ nhắn của cậu lang thang trên người anh, hoảng sợ như một con thú non, đánh thức bản năng muốn che chở ẩn sâu trong anh. Cậu ta không hề tồi một chút nào, một kẻ đầy kinh nghiệm như Jae Seop cũng phải thừa nhận chính bản thân không thể cưỡng lại sự quyến rũ nguy hiểm của cậu ta. 

 

"Ting"

 

- Tôi xin phép!

 

Người đàn ông đó cúi gập người chào Jae Seop một lần nữa, bước giật lùi về phía cửa, hai bàn tay thô ráp ướt đầm mồ hôi vì sợ hãi.

 

Cửa thang máy đóng. Ngay lập tức, cậu nhóc buông Jae Seop ra.

 

- Cậu tên là gì?

 

- Bí mật.

 

Đôi môi đỏ mọng mỉm cười, kính đen hạ xuống, để lộ đôi mắt sáng trong đen lay láy. Cậu nhón người hôn lên má Jae Seop, thì thầm.

 

- Cảm ơn nhé!

 

Rồi bất ngờ như cái cách cậu xuất hiện, cậu biến mất, nhanh tới mức khi Jae Seop kịp hoàn hồn, cậu đã đi khỏi thang máy từ bao giờ.

 

Jae Seop khẽ cười, làn hơi ấm của cậu, mùi hương trên tóc của cậu dần tan. Vậy cứ coi như cậu là món quà buổi sớm từ lòng tốt đột xuất của Chúa ban tặng anh. Jae Seop chỉnh lại bộ vest xộc xệch, vươn người toan nhấn nút thang máy. Chợt, anh sững người, chăm chăm nhìn chiếc khăn tay lụa màu chàm lạnh lùng nằm trên sàn nhà kim loại sáng bóng. Chậm rãi nhặt thứ đó lên, Jae Seop vò nó trong lòng bàn tay, suy nghĩ mông lung. Màu chàm là màu đại diện của nhà Ewig. Anh không hề nghĩ chuyện một vài thành viên của Nhà khác có mặt ở địa bàn Nhà Fractal của anh là kỳ quặc. Có điều, nếu nó thuộc về người đàn ông ban nãy hoặc cậu nhóc kia, hẳn có điều gì uẩn khúc tới mức Jae Seop bồn chồn như bước từng bước trên chiếc cầu treo sơ sài bắc ngang vực núi sâu hun hút.

 

- Không ổn rồi!

 

Linh cảm đặc dị thôi thúc Jae Seop. Anh quyết định gọi điện cho tên đó.

 

***

 

Thoát khỏi Hội nghị dành cho những thương nhân trẻ một cách trót lọt, Jae Seop quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn tại nhà hàng thịt nướng cao cấp. Xế chiều, mặc cho cái nóng oi ả ngày hè, khu phố ẩm thực đông đúc thực khách. Những tiếng ồn ào cười nói kéo Jae Seop lại gần hơn với thế giới bình dân giản dị, nơi anh chỉ là một thanh niên hai mươi bảy tuổi có tiền tiêu cũng như đủ hài hước để có một cuộc hẹn chớp nhoáng với vài cô gái ngây thơ nào đó. Vì vậy, anh chọn bàn trên vỉa hè, nơi có thể vừa ăn vừa thưởng thức phong vị của một người bình thường chính hiệu.

 

Trong lúc đợi bồi bàn mang đồ ăn tới, Jae Seop chăm chú nhìn người qua đường, nghịch nghịch con dao bạc trong tay. Một bóng hình cao gầy bước về phía anh, nụ cười rạng rỡ, mái tóc đen không chải rối bù. Anh ngồi thẳng lưng, háo hức nhìn cậu nhóc ban sáng đang kéo ghế ngồi xuống trước mặt mình. Bộ quần áo đen đã thay thế bằng áo sơ mi trắng và quần jeans. Bởi vậy nên cậu ta có vẻ gì đó ngốc nghếch hơn, vô hại hơn.

 

- Tình cờ thật! - Cậu cười toe toét.

 

- Nếu gặp một lần, tôi sẽ cho là định mệnh. Lần thứ hai, e rằng tôi mắc nợ cậu mất rồi. - Jae Seop trêu chọc cậu, không quên gọi bồi bàn mang thêm một suất ăn nữa.

 

- Cậu tên là gì nào? - Jae Seop rót nước cho cậu. - Để tôi còn ghi vào sổ nợ chứ.

 

Cậu cười ngượng, không trả lời anh, chỉ liếc nhìn sang phía nhà hàng bên đường. Jae Seop chưa kịp mường tượng hành động của cậu, cậu đã chui xuống gầm bàn.

 

- Cái gì vậy? - Jae Seop cúi người, vén tấm khăn trải bàn lên hỏi cậu.

 

Cậu ôm chặt ba lô, ngước mắt nhìn cậu, lấm lét như con cún nhỏ. Cậu đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho anh đừng nói gì cả.

 

- Bố mẹ thuê người bắt tôi về nhà. Đi đi mà! Giúp tôi một tẹo đi!

 

Câu nài nỉ, hai mắt ươn ướt như sắp khóc. Jae Seop bật cười thích thú, đầu hàng.

 

- Được rồi.

 

Anh ngồi ngay ngắn trở lại, thu hẹp ánh mắt nhìn xung quanh, tự đánh giá kẻ mà anh cho rằng có khả năng theo đuổi cậu nhóc nhất. Câu chuyện của cậu, anh chỉ tin một nửa. Chẳng đời nào Jae Seop không nghĩ ra một vài y tưởng về chuyện cậu tự dưng tiếp cận anh, dù là vô tình hay hữu y.

 

Liếc nhìn màn hình điện thoại thi thoảng lóe sáng đèn báo, anh sốt ruột. Anh gửi tin nhắn từ sáng, nhưng tên kia vẫn chưa liên lạc với anh.

 

***

 

Dưới gầm bàn, nụ cười trên môi Ki Seop tắt ngấm, đôi mắt ráo hoảnh, cậu nhanh nhẹn lôi khẩu súng được lắp đặt hệ thống giảm thanh khỏi ba lô, đặt trên đùi mình. Một tay rút con dao găm dưới đế giày, cậu thành thục rạch một đường trên tấm khăn trải bàn. Nheo mắt nhìn qua cái lỗ vừa tạo ra, Ki Seop xác định đối tượng của cậu, người đàn ông hói đầu sáng nay cậu theo dõi. Nhờ màn kịch hoàn hảo của cậu với Jae Seop, hắn không còn nghi ngờ cậu nữa. Thậm chí lũ rác rưởi bám đuôi cậu cũng mất dạng. Cũng như hắn không đề phòng mà còn gọi một bàn tiệc ngay trên vỉa hè, kệch cỡm phô trương sự giàu sang của mình. Ki Seop cười khẩy, phải chăng mấy tên hề xun xoe nịnh hót xung quanh hắn kia nhìn thấy bộ dạng run như cầy sấy của hắn khi nhìn thấy Kim Jae Seop nhỉ.

 

Không mất nhiều thời gian nạp đạn, Ki Seop thoáng nhìn Jae Seop, kiểm tra lần cuối để chắc chắn rằng anh ta không nổi hứng bất chợt ngó xuống gầm bàn, rồi căn nòng súng qua cái khe vừa rạch, phủ khăn  lên súng, dứt khoát bóp cò.

 

- Một... Hai... Ba...

 

Cậu lẩm nhẩm đếm.

 

***

 

Một cơn chấn động nhẹ truyền đến chân Jae Seop. Tiếng huyên náo của đám người Nhà Ewig đang tổ chức tiệc lẫn trong tiếng dĩa bát vỡ loảng xoảng phía vỉa hè bên kia phá hỏng mạch suy nghĩ của anh. Mấy tên phô trương này, nếu Jae Seop là người lắm chuyện, hẳn anh đã góp y với Boss nhà bên ấy từ lâu rồi.

 

Chợt, tiếng ai đó hét lên đầy sợ hãi xé toạc bầu không khí cô đặc của buồi chiều hè.

 

- Khốn kiếp! Ngài ấy chết rồi!

 

Jae Seop ngây người trong chốc lát, lặng nhìn vũng máu thẫm đỏ lênh láng dưới đất. Đám đông dạt sang một bên, dáo dác chạy tìm người giúp đỡ. Bởi vậy anh mới có cơ hội nhìn thấy nạn nhân xấu số. Hắn chính là người đàn ông bước vào thang máy sáng nay cùng với cậu nhóc kia. Vậy chiếc khăn lụa màu chàm thuộc về hắn. Lại thêm một nhân vật thuộc Thế giới ngầm bị ám sát, lần này hắn thuộc Nhà Ewig. Chưa cần kể đến hành tung bí ẩn của cậu nhóc, mọi chuyện giờ đây đã đủ rối như tơ vò rồi.

 

- Chuyện gì vậy? - Cậu trồi lên, ngơ ngác nhìn đống hỗn loạn đằng ấy.

 

Jae Seop giật mình, quay lại đăm đăm nhìn cậu nhóc. Mãi sau, anh mới lên tiếng.

 

- Chúng ta đi nơi khác!

 

Nói rồi Jae Seop vẫy một cái taxi hú họa nào đó, ra lệnh cho tài xế đưa hai người tới khu ẩm thực ven biển. Anh thở dài, dựa lưng vào thành ghế, nới lỏng cà vạt. Bên cạnh anh, cậu vẫn còn tò mò về sự việc vừa xảy ra, một mực ngoái lại hóng hớt, cho dù xe đã đi cách xa nơi đó cả quãng.

 

- Có người chết thật sao? - Cậu lại hỏi.

 

Anh chỉ gật đầu, trong lòng nóng như lửa đốt. Vẫn chẳng có dấu hiệu liên lạc nào từ cái tên chết bầm kia.

 

- Giờ chúng ta đang đi đâu đây? - Nhận thấy vẻ mặt căng thẳng của Jae Seop, cậu liền chuyển chủ đề.

 

- Đi ăn. - Jae Seop nhẹ cười, xoa đầu cậu. - Ăn sao nổi ở chỗ xảy ra án mạng được chứ.

 

Một lí do khác, anh cần một nơi thoáng đãng để tập trung suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Chuyện này hẳn không phải là một trò ngẫu nhiên.

 

***

 

Nhà hàng Jae Seop chọn có vị trí khá đẹp. Tự mãn cười với cậu nhóc, Jae Seop biết khẩu vị của mình không hề tồi một chút nào. Biển về đêm đẹp lạ. Ánh trăng man mát. Từng cơn sóng ập vào bờ mang theo mùi biển mặn chát. Gió thổi lồng lộng, đem mái tóc của cậu nhóc xới lên rối bù. Đôi mắt lấp lánh như sao xa chăm chú nhìn anh như trẻ nhỏ chờ được cho kẹo.

 

- Nhìn gì vậy? - Jae Seop nhướn mày. - Tôi vẫn chưa biết tên của cậu.

 

- Ki Seop... - Cậu khúc khích cười. - Xóa nợ được chưa?

 

- Chưa! - Jae Seop đặt đĩa thức ăn trước mặt cậu. - Phải xem thái độ thế nào đã.

 

Mùi sườn nướng tẩm mật ong thơm lựng khuấy động cái bụng rỗng của Ki Seop, cậu liếm môi nhìn món ăn ngon lành trước mặt, vụng về cầm dao và dĩa lên.

 

- Cậu thuận tay trái sao?

 

Jae Seop bật cười trước cách cầm dao dĩa trái tay của Ki Seop, càng thấy thú vị hơn khi cậu loay hoay một hồi lâu mà vẫn chưa cắt được một mẩu thịt nhỏ.

 

- Không có! - Ki Seop trề môi, quăng dao dĩa sang một bên. - Không ăn kiểu này nữa.

 

Ki Seop chưa kịp cầm miếng sườn lên, anh đã đoạt lấy đĩa thịt của cậu, bắt đầu cắt sườn thành từng miếng vừa ăn.

 

- Cậu hậu đậu đến mức đó sao? - Jae Seop hỏi.

 

Nhưng cậu không trả lời anh, thay vào đó, dốc ngược lọ đựng hồ tiêu lên miếng sườn. Để rồi chân tay lóng ngóng, Ki Seop lỡ tay đổ quá nhiều, cũng lỡ hít phải một lượng lớn hạt cay, không kìm được mà hắt xì. Hiển nhiên, Jae Seop lãnh đủ.

 

- Có vẻ là vậy. - Jae Seop dở khóc dở cười tự nói với chính bản thân mình.

 

- A! Xin lỗi. - Ki Seop đứng bật dậy dáo dác tìm hộp giấy ăn.

 

- Đừng... - Jae Seop chộp lấy cổ tay Ki Seop kéo cậu ngồi xuống. - ... tôi lo được. Cậu ăn đi.

 

Jae Seop rút chiếc khăn tay lụa màu tím trong túi áo cẩn thận lau mặt, lặng lẽ đánh giá Ki Seop. Cậu đã nhồm nhoàm đánh chén đĩa sườn nướng một say mê từ lúc nào không hay. Thi thoảng, theo quán tính, cậu ngẩng lên nhìn anh, mắt cười chạm ánh mắt bí hiểm của anh, liền cúi xuống chăm chăm nhìn mấy miếng sườn.

 

- Cậu thấy món này thế nào? - Jae Seop chống cằm, khẩy khẩy cái dĩa trước mặt cậu.

 

- Uhm... muốn ăn nữa. - Ki Seop liếm môi, đẩy đẩy đĩa sườn sạch bách của mình.

 

Jae Seop phá lên cười, vẫy tay ra hiệu cho bồi bàn.

 

- Này, ăn đi. - Jae Seop đưa đĩa sườn nướng đã được cắt thành từng miếng cho Ki Seop. - Ăn xong cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức đấy.

 

Ki Seop đang cắn dở miếng sườn, khó hiểu nhìn anh.

 

- Tại sao chứ? Nơi này hay mà!

 

Anh lắc đầu.

 

- Cậu ngốc thật. Lần sau có bỏ nhà ra đi cũng đừng có chọn Lãnh địa của Mafia mà dạt tới chứ.

 

- Làm sao tôi biết được! - Ki Seop bĩu môi.

 

- Vụ ám sát chiều nay vẫn chưa làm cậu sáng mắt ra sao? - Jae Seop gầm gừ. - Giết người là chuyện còn thường xuyên hơn cơm bữa ở đây đó. Chưa kể đến trộm cắp... buôn người... Cậu không phải là món hàng tồi đâu...

 

Jae Seop tư lự nhìn Ki Seop như thể đang đánh giá những điểm xuất sắc trên khuôn mặt cậu khiến cậu lạnh gáy, miếng thịt trong miệng nát bã như đậu thịt lạt toẹt.

 

- Đừng có nói... - Hai chân Ki Seop run lẩy bẩy. - ... anh bẫy tôi...

 

- Không có chuyện đó đâu. - Jae Seop đột nhiên bật cười ngặt ngoẽo.

 

Biết mình đã đùa quá đà, anh nhẹ nhàng gỡ mười đầu ngón tay của cậu đang bấu chặt lấy tấm khăn trải bàn đến trắng bợt, vỗ về cậu.

 

- Yên tâm đi. - Jae Seop nghiêm túc nói. - Nếu tôi muốn bán cậu thì đã làm từ lúc cậu nhảy lên taxi với tôi rồi. Chẳng ai thừa tiền đãi cậu một bữa ăn thịnh soạn như thế này đâu.

 

Nhưng khuôn mặt Ki Seop vẫn tái xanh lại vì hoảng sợ. Cậu bất động, nước mắt lưng tròng, không biết vì tức giận khi bị Jae Seop dọa nạt, hay là tự nhiếc móc bản thân quá sơ xuất.

 

- Anh...

 

Ki Seop toan nói điều gì đó, anh liền ngăn cậu lại.

 

- Khoan. Nghe đi.

 

Từ phía bờ biển, một chuỗi âm thanh truyền tới, ban đầu chỉ là một hai nốt nhạc rời rạc, sau đó, uyển chuyển biến thành một bản nhạc sôi động, kiểu nhạc khiến con người ta muốn đứng lên ngay lập tức, lắc lư nhảy múa quên đi mọi nỗi buồn. Tiếp theo sau đó là tiếng trống thình thịch và tiếng kèn lí lắc, hòa lẫn trong âm thanh bùm bụp của pháo hoa và mùi khoai nướng.

 

Ki Seop lặng lẽ ngước nhìn lên bầu trời đêm, những tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, những bông hoa đủ sắc màu chỉ hé nở vài giây rồi úa tàn.

 

- Tới chỗ đó nhé! - Jae Seop mỉm cười, kéo cậu đứng dậy.

 

Thấy vậy, Ki Seop liền rụt tay lại, hòng chạy thoát khỏi Jae Seop. Tiếc là anh cáo già hơn cậu nhiều, siết chặt cổ tay cậu, không để cho cậu có đến một cơ hội phản kháng.

 

- Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. - Jae Seop dịu dàng xoa lưng cậu.

 

- Biết được đấy. - Ki Seop cúi đầu, mái tóc lòa xòa che kín đôi mắt lạnh.

 

- Đi thôi.

 

Jae Seop hào hứng vừa đi vừa chạy về phía bãi biển, nơi một lễ hội địa phương nào đó đang diễn ra. Gió biển mát rượi, cát dưới chân xào xạo. Tiếng nhạc dặt dìu bao trùm không gian như chất men say. Cơn oi nóng của đêm hè tiêu biến, người ta có cảm giác phiêu du như gió lộng. Vẻ rầu rĩ bất an trên khuôn mặt Ki Seop dần biến mất. Giữa những màu sắc nhập nhoàng của những lớp hóa trang và pháo hoa, nụ cười của Ki Seop bừng sáng. Jae Seop quay cuồng, hệt như bị tẩy não. Đêm hôm ấy, tất cả những gì anh có thể nhớ là vị ngọt tê người của Ki Seop, thân thể mềm mại nóng bỏng của cậu, tiếng thở dốc ma mị xen lẫn tiếng rên rỉ đầy mê hoặc của cậu. Ám ảnh là đôi mắt ướt u huyền của cậu khiến anh có cảm giác bị cưỡng chế đến ngạt thở. Rốt cuộc, cậu là ai?

 

***

 

"Breu breu breu..."
 

Trở mình, Jae Seop dụi dụi mắt. Không thấy di động trên đầu giường, Jae Seop mới sực nhớ lại những gì xảy ra đêm qua. Anh khẽ cười, tự cho mình đã vớ được một món hời. Phía giường bên kia trống trơn, từ trong nhà tắm vọng lại tiếng nước chảy đều đều, hẳn Ki Seop đã dậy từ lâu.

 

"Breu breu breu..."

 

- A phải! Điện thoại!

 

Jae Seop tung chăn, vớ đại đống quần áo trên sàn mặc vào, loay hoay một hồi bất ngờ tìm thấy di động của mình dưới gầm bàn uống nước. Bỏ qua câu hỏi tu từ rằng tối qua thực sự có thể đến mức tanh bành phòng ốc lên như vậy, Jae Seop nhấn vào nút nhận cuộc gọi:

 

- Hyung làm cái gì vậy hả? - Anh nôn nóng.

 

Giọng nói đầu máy bên kia trầm tĩnh hơn, tưng tửng trả lời.

 

- Ho yêu của hyung bị ho, ép uống thuốc không chịu. Xin lỗi cậu!

 

Jae Seop xìu xuống ngay tức khắc. Trời có sập cũng không thể đáng sợ bằng Dong Ho đáng yêu này nọ của Soo Hyun hyung. Thôi được, anh sẽ coi đây là một lí do hợp lí. Liếc thấy Ki Seop vẫn ở trong phòng tắm, anh liền bước ra ngoài ban công, quay trở lại vấn đề chính với Soo Hyun.

 

- Hyung, kết quả thế nào?

 

- Dữ liệu hyung gửi cho cậu rồi đấy, tự xem đi rồi tính. Khá bất ngờ. Tại hiện trường để lại một tấm thiệp trắng, in duy nhất một chữ cái viết hoa kiểu Gothic, cỡ chữ 36, màu đen. Gây án theo vụ ABC. Còn nhớ truyện trinh thám của Agatha Christie không? Đấy vụ đó đấy. A là Achse...

 

Jae Seop rùng mình, vỗ trán như phát hiện ra một điều cực kỳ quan trọng, mấu chốt của vấn đề.

 

- Y hyung nói, tiếp theo sẽ là vần F, Fractal!

 

- Chính vậy. - Soo Hyun khẳng định. - Cho dù tất cả năm nạn nhân đều không phải là Boss, cậu cũng không được chủ quan. Đến giờ chúng ta vẫn chưa biết ai mới là kẻ được nhắm tới.

 

- Hiểu rồi. - Jae Seop gật gù. - A! Còn chuyện nữa...

 

Đúng lúc ấy, cửa phòng tắm bật mở. Jae Seop lập tức ngắt máy, vứt di động lên ghế sô pha, ngây người nhìn Ki Seop đang lúi húi lau tóc ướt.

 

- Uhm gì vậy? - Cậu ngước nhìn anh.

 

- Có máy sấy đó. - Jae Seop nuốt khan.

 

Rồi anh cuống cuồng tìm laptop của mình, cố tình không nhìn cậu, cố gắng không mường tượng về đôi môi đỏ mọng như trái anh đào, dấu hôn hồng hồng ẩn hiện trên làn da mịn màng ẩn sau lớp áo choàng tắm khoác hờ. Jae Seop lắc mạnh đầu, tự nhủ mình không nên mất tập trung.

 

- Tôi mặc quần áo của anh nhé? - Ki Seop rụt rè lên tiếng.

 

- Ờ ờ...

 

Chú mục vào màn hình máy tính, Jae Seop lơ đãng trả lời cậu. Anh nhấp chuột vào tập file Soo Hyun vừa gửi, màn hình máy tính hiện lên hình ảnh chụp nghiêng một chàng trai. Tuy nhìn không rõ mặt, nhưng mái tóc bù xù màu đen ấy, cùng chiếc mũi cao dọc dừa thanh tú. Jae Seop có cảm tưởng vừa bị ai đó nện hàng trăm búa vào đầu. Cậu ta, Ki Seop, chính là nghi phạm số một của vụ sát nhân hàng loạt kia.

 

***

 

- Ơ này này... sao tự dưng lại ngắt máy như vậy chứ?

 

Soo Hyun làu nhàu, đặt điện thoại sang một bên. Chắc chắn có một người nữa ở trong phòng với Jae Seop lúc đó và theo như linh cảm nghề nghiệp của anh, Jae Seop định nhờ anh điều tra thân thế người đó. Soo Hyun vò tóc, tự hỏi chính mình liệu người đó có liên quan đến vụ án ABC này không.

 

- Anh ơi! - Giọng nói ngái ngủ của Dong Ho vang lên từ phía sau.

 

- Ở đây!

 

Soo Hyun lên tiếng, xoay ghế lại ôm lấy Dong Ho đặt cậu ngồi vào lòng mình. Mặc dù không còn nhìn thấy gì nữa, cậu vẫn chưa bao giờ thất bại trong việc tìm kiếm Soo Hyun.

 

- Còn ốm mà dậy sớm vậy? - Anh hôn lên cổ cậu, mùi nước xả vải từ bộ pyjama của cậu đặc biệt dễ thương.

 

- Chăm người ốm mà thế à? - Cậu phụng phịu. - Nói xem tên chết dẫm nào dám gây ra vụ đó, Ho sẽ đi xử hắn.

 

Anh cười khúc khích. Hai tay rờ xuống bụng Dong Ho ấn ấn.

 

- Bụng đói thì chỉ thích ăn thôi, đừng giả vờ.

 

- Thế đi nấu ăn cho người ta đi. Suốt ngày ôm ấp phòng máy. - Dong Ho la lên. - Ai mới là vợ của anh chứ?

 

- Ngoan nào. - Anh véo má cậu. - Anh nấu súp cho em nhé.

 

Nói rồi anh bế cậu lên, mặc cho cậu vẫn cứ giả đò càu nhàu và cắn lên cổ anh. Vụ án này mà không phá xong chắc anh bị cậu đè ra ăn tươi nuốt sống mất.

 

Mà thực ra lần nào cũng thế, cơ bản, Soo Hyun quen rồi.

                                                                                                                                 

.::TBC::.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
hannief
#1
Chapter 3: cai comt cuoi cung, nay h spam lung tung qua. Nhung vi sao ShinShin lai nhu the co chu????????? Appa so con it dat dien hon Shinshin nua =)))))))))))))))))))
hannief
#2
Chapter 3: ke hoach cua appa bat dau tu luc nao??? E doc fic au den muc ko nhan ra nhieu thu the sao ="""=
hannief
#3
Chapter 3: e van dang suy nghi ve 2 cai so sanh cau vong sau con mua voi mua tren sa mac. Vi sao lai the nho??? :3
hannief
#4
Chapter 3: appa lam ke hoach kieu gi ma de umma nguy hiem the co chu??? ="""=
hannief
#5
Chapter 3: umma viet cai gi trong to ghi chu de lai??? Dung noi la umma bao thich appa nen doan cuoi appa moi tra loi the chu??? =))))
hannief
#6
Chapter 3: lan dau e thay ss tan nhan voi nhan vat the day =)))))
nhung du sao voi Kemaru thi ket thuc the cx hop ly roi :3
hannief
#7
Chapter 3: thanh anh sang trang roi ah ss?? :))
hannief
#8
Kemaru ma Kevin dang trong tay Kibum, the Kiseop sot sang di cuu the lam gi =))))))))
hannief
#9
Chapter 2: umma dang yeu qua ah!!! :3
hannief
#10
Chapter 2: me oi, lai shinshin!!!! Kinh qua!!!!! Lai bo do ngu nhau nhi mau xanh :v