Suji's Little Story Part 1

Suji's Little Story

 

http://www.youtube.com/watch?v=4oYlR8WRLqk Làm ơn khi đọc hãy nghe bài này ^^ sẽ có nhiều cảm xúc hơn.

 

-------------------------------------------------------------------------

 

- Umma , umma chuẩn bị đi đâu sao ? - Junhong ( lol ) ngước mắt nhìn tôi khi tôi sắp ra khỏi nhà.

- Ừm , umma sẽ đi ra ngoài cả ngày hôm nay. Vì thế nên con phải ở nhà , ngoan ngoãn chơi với bố , hiểu chưa ? - Tôi xoa đầu thằng bé.

- Daehyun appa chỉ ngủ thôi , không chơi với con đâu ~ - Junhong xị mặt.

- Vậy thì con ra ngoài chơi với các bạn đi , umma sẽ nói với appa. - Tôi mỉm cười.

- Thật sao ??? - Junhong mở to mắt - YAY !!! CẢM ƠN UMMA !!!

Nói rồi thằng bé chạy ngay ra khỏi nhà , tôi đoán chắc là nó lại đến công viên và sẽ bày trò nghịch ngợm ở đấy. Nhưng không sao , trẻ con là trẻ con và trẻ con thì phải nghịch ngợm.

- Em..ừm..sắp đi à ? - Daehyun , chồng của tôi , đi ra từ phòng khách.

- Vâng. - Tôi mỉm cười.

- Cho anh gửi lời chào tới anh ấy..- Daehyun nhìn thẳng vào tôi.

Tôi gật đầu rồi đi ra khỏi nhà.

Hôm nay..

..là ngày 13 tháng 3.

 

....

 

Tôi bước lên xe bus. Tôi định lái xe , nhưng khó mà tìm được chỗ đỗ ở đó và chắc hẳn cũng phải đi bộ một đoạn dài nên xe bus là hơn. Bây giờ cũng không phải giờ cao điểm nên xe bus khá là vắng. Tuy vậy nhưng tất cả các chỗ ngồi đều đã có người , vì thế tôi buộc phải đứng.

- Chị ơi. - Một ai đó gõ vào vai tôi.

Tôi quay lại và nhận ra đó là một cậu bé , có lẽ cũng chỉ đang học trung học , nhìn khá là ưa nhìn. Tôi mỉm cười , chờ đợi.

- Chị có thể ngồi ở chỗ của em ạ. - Cậu bé mỉm cười.

- Không , chị không sao. Em cứ ngồi đi , chị có phải người già đâu. - Tôi đùa một chút.

- Nhưng chị đang đi giày cao gót , nếu xe bus dừng lại bất thình lình thì chị sẽ ngã đấy. - Cậu bé chỉ vào chân của tôi.

- Chị...- Tôi đang định từ chối thì chợt im bặt , và cúi đầu. - Cảm ơn em.

Cậu bé vui vẻ nhường ghế cho tôi và tôi ngồi lên đó.

 

- Ngồi đi. - Anh ta chỉ vào ghế của mình.

- Không sao đâu ạ , tôi cũng đâu phải người già. - Tôi mỉm cười. - Cảm ơn anh.

- Cô đang đi giày cao gót , nếu bị ngã thì tự chịu trách nhiệm đấy nhé. - Anh ta nhìn tôi.

- Tôi tin rằng mình tự lo cho mình được. - Tôi mỉm cười , một nụ cười hiện rõ vẻ bướng bỉnh.

Người con trai chỉ biết thở hắt ra rồi nhìn ra phía cửa sổ.

" KÍT !!!! " Xe bus bất chợt phanh gấp. Hầu hết mọi người đều mất đà , ngã chúi dụi về phía trước. Tôi còn thê thảm hơn , đang đi giày cao gót nên dĩ nhiên là phải chấp nhận cảnh ngã xuống đất. Nhưng không , tôi không ngã , bởi vì đã có một bàn tay đỡ lấy tôi.

- Bây giờ thì ngồi được chưa ? - Anh ta nhướn mày.

Một cách lưỡng lự , tôi đành phải ngồi xuống chiếc ghế.

 

- Chị đang đi đâu thế ạ ? - Cậu bé nhường ghế cho tôi ngồi xuống bên cạnh tôi , vì người ngồi ở đó vừa xuống bến.

- Ừm..- Tôi hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đột ngột.

- Chị trông giống như một người phụ nữ bận rộn , vậy thì tại sao chị lại đi về phía ngoại thành ? - Cậu bé tiếp tục hỏi.

- Ừm...chị đến gặp một người bạn..- Tôi đáp.

- Ồ...- Cậu bé gật gù ra vẻ đã hiểu , rồi hỏi tiếp. - Chắc người đó rất quan trọng với chị ?

- Ừm...anh ấy vô cùng quan trọng.. - Tôi mỉm cười.

- Vậy thì cho em gửi lời chào tới anh ấy nhé. - Cậu bé vui vẻ.

- Chị .. không nghĩ anh ấy sẽ biết..

- Tại sao ạ ? - Cậu bé ngơ ngác.

- Tại vì anh ấy đang bị một căn bệnh rất nặng... - Tôi mím chặt môi mình.

- Ồ...em rất tiếc... - Cậu bé tỏ vẻ bối rối.

- Không sao , chị sẽ nói với anh ấy , em đừng lo. - Tôi mỉm cười nhẹ rồi chuyển chủ đề. - Vậy tại sao em lại đi về phía ngoại thành ?

- Em chụp ảnh cho cuộc thi ạ. - Cậu bé cười toe toét. - Tại vì vùng ngoại thành có nhiều cảnh đẹp hơn là nội thành.

Tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu.

- Bạn bè của em đã đến nơi trước rồi nhưng em quên..máy ảnh nên phải về nhà lấy T__T

Tôi bật cười trước câu nói của cậu bé. Cậu ấy cũng hay quên như tôi vậy.

 

- Thôi chết tôi rồi !!! - Tôi bất chợt kêu lên làm Myungsoo chú ý. Đúng vậy , Myungsoo chính là người nhường ghế cho tôi hôm ấy. Sau lần đó , bọn tôi đã cho nhau số điện thoại và thật bất ngờ khi cả hai cùng học một trường cấp 3. Có lẽ vì tôi mới lên lớp 10 nên cũng chẳng có thời gian để ý đến ai cả. Nhưng cũng từ đó mà bọn tôi trở nên thân nhau hơn.

- Sao thế ? - Myungsoo hỏi.

- Em quên mất sách Toán ở lớp rồi mà ngày mai thầy Lee lại yêu cầu kiểm tra bài tập về nhà !!! - Tôi ôm đầu.

- Đúng là... - Myungsoo chép miệng.

- Myungsoo oppa ~~ - Tôi kéo áo Myungsoo.

- Đừng nghĩ đến chuyện đó. - Myungsoo hất tay tôi ra khỏi áo anh ấy.

- Làm ơn cùng em quay lại trường lấy đi mà ~~~~ - Tôi bắt đầu năn nỉ.

- Mơ đi. - Myungsoo khịt mũi.

Tôi xị mặt và lè lưỡi :

- Em không cần nữa , hừ !

Nói rồi tôi quay phắt lại và hướng về phía trường. Và trời thì bắt đầu tối dần....

- Lúc nào đi lên cầu thang thì để ý xem có đúng là 50 bậc không nhé.

- Im đi !!! - Tôi gào lên.

- Hoặc để ý xem khi bật điện thì ánh đèn màu đỏ hay màu trắng nhé !! =)

- KHÔNG NGHE KHÔNG NGHE LALALALA ~~~~

- Đếm xem có đúng là 3 bác bảo vệ không nhé !!! Bởi vì trường mình có 2 bác bảo vệ thôi !! =))

- LALALALALALALALA ~~~~~

Tôi bịt chặt tai và chạy một mạch.

 

- Em xuống bến này rồi , chào chị. Rất vui được gặp chị , hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau. - Cậu bé đứng dậy , cúi đầu chào tôi một cách rất lịch sự. Hẳn cậu bé này được nuôi dạy rất tốt. Hi vọng mai này Junhong của tôi cũng sẽ ngoan ngoãn như thế.

- Chào em. - Tôi vẫy tay và nhìn cậu bé bước xuống bến rồi chạy về phía một nhóm các em học sinh khác , có lẽ là bạn của cậu ấy. Tôi nghe được giọng cậu bé kia gào lên rằng " ĐI CÓ NỬA TIẾNG CHỨ MẤY !!!" với hội bạn.

"Tuổi trẻ giống như một cơn mưa , cho dù bị cảm nhưng vẫn muốn ướt mưa thêm một lần nữa."

Tuổi trẻ của em và anh...Ừ , quả thật giống như một cơn mưa rồi ngay sau đó lại xuất hiện nắng rực rỡ. Biết rằng sẽ bị cảm nhưng em cũng ước được trở về khoảng thời gian ấy biết bao...

Để đưa tay đón lấy những giọt mưa mát lành và tận hưởng ánh nắng vỗ về trên gương mặt.

 

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Tôi hét lên hết cỡ khi có ai đó bất thình lình vỗ vào vai tôi khi tôi đang bước lên cầu thang.

- Hahahahahahaah... - Người đó cười sằng sặc và không cần nhìn mặt tôi cũng biết là anh ấy - Kim Myungsoo.

Tôi quay người đi và tiếp tục hướng về phía lớp học để lấy sách Toán. Tôi đang cáu anh ấy , tất nhiên rồi.

- Yah Suji !!! - Myungsoo đuổi theo tôi. Tôi không thèm đáp.

- Suji !!!

- ....

- Yah Bae Suji !! Em đang cáu đấy à ? - Myungsoo chặn tôi lại.

- Hức hức....

Myungsoo có vẻ hoảng loạn thật sự khi thấy tôi khóc. Anh ấy hẳn không nghĩ rằng tôi lại phản ứng như thế này.

- Suji-ah...anh không...anh chỉ đùa em thôi mà....

- Hức hức...

- Anh xin lỗi...Yah Suji.. đừng có làm anh sợ... T__T

- Hức hức..

- Này...anh không biết là em lại sợ đến mức đấy.... Suji-ah ...- Mặt Myungsoo hiện rõ vẻ hối hận.

- HAHAHAHAHAHAHA !!!!  - Tôi phá ra cười.

 

 

Tôi mua một bó hoa hồng trắng. Cô bán hoa đưa cho tôi bó hoa và mỉm cười. Lần nào tôi cũng mua hoa ở cửa hàng cô ấy , vì thế nên cô ấy cũng quen rồi.

Ngày hôm nay là một ngày mùa xuân đẹp trời. Gió mát lạnh và nắng thì nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất với sự dịu dàng. nâng niu. Tôi đi ngược nắng nên phải nheo mắt lại vì chói , nhưng không , tôi không cảm thấy phiền.

 

- Anh bị điên à ?? - Tôi giật mạnh tay mình ra khỏi tay Myungsoo và xoa xoa chỗ anh ấy vừa nắm , nó đã đỏ lên đôi chút vì anh ấy nắm quá chặt.

- Tránh xa cái thằng đó ra. - Myungsoo gằn giọng. Ok , nhìn anh ấy lúc này rất đáng sợ.

- Nhưng em và Jongin đang TẬP KỊCH , Myungsoo !! Và trong kịch bản có cảnh gì thì bọn em phải làm thôi ! - Tôi nhăn nhó.

- Vậy thì hủy đi , bỏ đi , không đóng kịch nữa !!! - Myungsoo gào lên. - Anh không thích nhìn cái thằng đó lởn vởn cạnh em một chút nào hết !!!!!

- EM LÀM GÌ LÀ VIỆC CỦA EM !!!!!!

- KHÔNG THÍCH THẾ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Tại sao anh phải quan tâm đến việc này chứ ? Dù sao thì sau này em cũng phải có một người bạn trai cơ mà , em đâu thể 'cô đơn' mãi được. - Tôi quay đi chỗ khác.

- Em muốn có bạn trai đến vậy sao?

- Anh nói cái gì đấy ???? - Tôi nhíu mày.

- Nếu em muốn có bạn trai.. - Myungsoo nhìn thẳng vào tôi. - Anh có thể làm bạn trai của em. Sao em có thể đần độn đến mức không thể nhận ra một sự thật là anh rất thích em ?

 

Con đường mới được lát lại thì phải. Nó có vẻ mới hơn và sạch sẽ hơn. Cỏ được tỉa rất cẩn thận , nhờ những người quản lí. Hoa cũng bắt đầu được trồng nhiều hơn , cả cây xanh nữa. So với lần trước tôi đến thì bây giờ nơi này đẹp hơn rất nhiều. Tôi tháo giày cao gót và cầm trên tay , cho phép bản thân mình đi chân trần một lát. Ừm , cảm giác đi chân trần trên cỏ non là một cảm giác tuyệt vời.

Mắt tôi hướng về cây hoa anh đào. Ahh , hoa anh đào thật đẹp. ( không biết tháng 3 có hoa anh đào không , nhưng mà...lol )

Mọi thứ....quả thật là vô cùng tươi đẹp.

 

- WOAH !!! - Tôi kêu lên thích thú khi thấy cây hoa anh đào vô cùng lớn đang nở hoa.

- Đẹp nhỉ ? - Myungsoo nhìn lên cây và nói với một nụ cười.

- Em không biết là sư cụ lại trồng hoa anh đào trong chùa cơ đấy...- Tôi bước gần đến cây hoa anh đào.

Và một cách bất ngờ , Myungsoo nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ đằng sau. Không hẳn là ôm , mà chỉ là anh ấy đứng sau tôi và đặt hai tay lên hai vai tôi mà thôi. Nhưng cảm giác đó tuyệt hơn ôm rất nhiều. Nó gợi cho tôi ý nghĩ được Myungsoo bảo vệ.

- Em ngắm hoa anh đào và anh cũng thế , chết em rồi nhé. - Myungsoo cười.

- Gì cơ ??? - Tôi nhíu mày.

- Em và anh cùng ngắm hoa rồi nên mai này em phải là vợ anh.

- A-ai bảo anh thế ???? - Tôi lắp bắp.

- Người ta đồn thế ở chùa này đấy..- Myungsoo mỉm cười , bước lên trước để đối diện với tôi. - Aigoo , không ngờ em lại có cơ hội để làm vợ anh , em may mắn thật.

Tôi véo má anh ấy thật mạnh và chạy đi.

 

- Aigoo...tôi đau đầu quá... Về nhà nghỉ chút đi.. - Hai vợ chồng lớn tuổi nói chuyện với nhau khi đi qua tôi.

- Có đau lắm không ạ ? - Tôi bất chợt hỏi lớn.

Họ quay lại , không nghĩ là tôi đang nói chuyện với họ.

- Bác..- Tôi bước đến gần bác gái. - Có đau lắm không ạ ?

- Cũng bình thường thôi cháu ạ...- Bác gái mỉm cười lịch sự. - Nhưng tại sao...

- BÁC HÃY ĐI KHÁM ĐI Ạ !!! CHÁU CẦU XIN BÁC , LÀM ƠN HÃY ĐI KHÁM !!!  - Tôi nắm lấy tay bác gái và kêu lên. Tôi biết mình đang cư xử ngớ ngẩn , nhưng nếu không nói thì mãi mãi đó sẽ là một sự hối tiếc.

- Ừ...- Bác gái cười. -  Bác sẽ đi khám...

- Cảm ơn bác. - Tôi cúi đầu.

- Chúc cháu một ngày tốt lành. - Cả hai bác đều nói khi tạm biệt tôi.

Tôi nhìn theo cho đến khi họ khuất hẳn.

 

- Myungsoo !! Trông anh xanh xao quá !! - Tôi kêu lên.

- Ừ...anh đang đau đầu...- Myungsoo nhíu mày.

- Về thôi , chứ cứ thế này thì anh ốm mất.. - Tôi chép miệng.

- Xin lỗi vì..đã...phá hỏng cuộc hẹn của chúng ta...- Myungsoo cúi xuống và hôn má tôi.

Một nụ hôn rất vội.

 

 

 

 

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
TTMS118 #1
Chapter 2: đọc fic này suýt khóc vì nó luôn.
Buồn quá, tình yêu đẹp nhưng kết thúc buồn. :(
baechimi
#2
I'm crying... Really!!
Adorable story!!!!! :") good job, dongseng-ah~
baechimi
#3
So so so so CUTE!!!!!!!!!!! *speechless*
baechimi
#4
Chapter dau tien nhanh nhanh e oi :")
E post fic nay len missalways.net di :") cho mn doc voi :)
Site nay it nguoi Viet lam :((((((