Suji's Little Story Part 2

Suji's Little Story

 

Có người đã nói số phận là một cuộc truy đuổi , và ta không thể chạy trốn được khỏi những gì số phận đã mang đến cho ta..

 

- Myungsoo oppa...- Tôi lo lắng nhìn Myungsoo , người đang xanh xao và nằm trên giường. - Anh có chắc là mình chỉ bị ốm thôi không ? Anh đã đi khám chưa ?

- Aishh.. - Myungsoo cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ , nhưng tôi biết anh ấy đang mệt và đau đầu đến mức nào. - Đã bảo là anh không sao cơ mà !! 

Tôi thở dài , ngồi xuống bên cạnh và gọt táo cho anh ấy ăn.

- Suji.. - Myungsoo ngồi thẳng dậy , đối diện với tôi. Mặt anh ấy có vẻ nghiêm trọng.

- Hm ?- Mắt tôi vẫn không rời khỏi quả táo.

- Anh yêu em.

Tôi mở to mắt và ngước nhìn anh ấy. T-tại sao a-anh ấy lại...??

- Wae ? Nghe sến quá à ? - Myungsoo bật cười và xoa đầu tôi. - Chỉ là anh muốn em nghe điều đó thôi mà..

- Vậy thì em cũng yêu anh. - Tôi mỉm cười.

- Đồ bắt chước.

Tôi đứng dậy và định đi ra khỏi phòng thì Myungsoo đã kéo tay tôi lại.

- Hahahaha đừng giận anh mà.. Anh chỉ đùa thôi , anh thề !

 

 

Em yêu anh ngay cả khi lúc nào anh cũng tìm cách để trêu chọc và làm em nổi cáu. Bạn bè em đôi lần nói anh không xứng với em , nhưng em không quan tâm.

Chỉ cần anh cũng yêu em nhiều như em luôn luôn yêu anh thì mọi thứ sẽ chẳng là gì cả.

 

 

Thời gian dần trôi...

 

 

- Cháu là người nhà của cậu ấy ? - Bác sĩ bước ra từ phòng bệnh của Myungsoo. Hôm nay anh ấy đã ngất khi đang học thể dục ở trường và tôi phải đưa anh ấy tới bệnh viện trong sự lo lắng không sao tả hết.

- Cháu là bạn của anh ấy ạ.. - Suji mím môi. - anh ấy có..sao không ạ ?

- Cậu ấy có một khối u trong não. - Giọng bác sĩ trầm xuống. - Tôi sẽ xác minh lại xem đó là khối u ác tính hay khối u lành tính..

 

Tôi nghe những lời bác sĩ nói mà như sét đánh ngang tai. Myungsoo của tôi có một khối u trong não ?????

Bác sĩ , làm ơn đừng đùa cháu !!!!! Nước mắt tôi bắt đầu rơi , rơi nhiều..thật nhiều như mưa..

Myungsoo...Myungsoo......

 

...........

 

 

Tôi bước vào phòng bệnh của Myungsoo. Cứ đến giờ tan học là tôi lại đến thăm anh ấy. Myungsoo đã không thể đi học do những cơn đau đầu luôn luôn hành hạ anh. Mỗi lần nhìn mặt anh tái dại đi vì đau là trái tim tôi thắt lại.

Khi yêu một ai đó thật nhiều thì nỗi đau của người đó cũng là nỗi đau của ta..

Myungsoo nhận ra tôi bước vào thì giật mình và vội cất tờ giấy trên tay anh ấy vào sau gối. Nhưng hành động đó không thể qua được mắt tôi.

- Đưa cho em tờ giấy đó. - Tôi ra lệnh.

- Không. - Myungsoo ngang bướng.

- Đừng bắt em phải dùng bạo lực. - Tôi gằn giọng.

- Anh yêu em , Suji. Vì thế hãy để anh sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình. - Myungsoo bật cười.

Tôi biết anh ấy đang nói đùa , nhưng...

Trong một tích tắc anh ấy không để ý , tôi cướp lấy tờ giấy đằng sau gối và dán mắt vào đọc.

- SUJI !!!! - Myungsoo kêu lên nhưng quá muộn.

 

Kết luận : Khối u ác tính.

 

- Myungsoo....- Mắt tôi đờ dại đi khi nhìn thấy dòng chữ đó. Nước mắt tôi bắt đầu rơi.

- ĐỪNG CÓ KHÓC !!! - Myungsoo quát lên. Anh ấy không thể chịu đựng được cảnh tôi khóc. -  ANH SẼ CHỮA BỆNH VÀ KHỎI BỆNH , ARASSO ????

Tôi bật khóc dữ dội hơn.

- N-này....anh không cố ý quát em....- Myungsoo vội vàng lau nước mắt cho tôi bằng tay áo của anh ấy.

Anh ấy nâng mặt tôi lên , để cho ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Tôi giật mình nhận ra anh ấy đã gầy đi cỡ nào.

Nhưng dù anh có thay đổi thì anh vẫn mãi mãi là Myungsoo ..

- Anh sẽ khỏi bệnh nên đừng có khóc. - Myungsoo mỉm cười. - Và dù thế nào thì cũng phải cười lên , hiểu chưa.

 

 

Tôi bước đến một bãi cỏ lớn. Cỏ ở đây xanh , xanh và đẹp hơn rất nhiều so với đằng kia. Có một cây cổ thụ lớn , với tán lá xanh rì rào như thể đang cất lên một khúc hát.

Bên dưới cây cổ thụ..là một ngôi mộ. Có một vài bông hoa dại mọc quanh mộ , nhưng chúng làm cho ngôi mộ trông yên bình hơn.

Tôi chạm tay lên tấm bia có khắc chữ.

KIM MYUNG SOO

19 tuổi.

 

Tôi chạm tay lên tấm ảnh của anh. Gương mặt này..Mái tóc..rồi ánh mắt...

Mọi thứ hiện lên thật rõ ràng trước mắt tôi. Là anh..Là Myungsoo.. Là anh đang ở gần tôi , rất rất gần , nhưng chẳng thể nào với tới nhau được nữa.

 

 

- Đừng có khóc...- Myungsoo khó nhọc nói với tôi. - Em không làm tình hình khả quan hơn được đâu.

Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh ấy và lau nước mắt.

Myungsoo của tôi... Anh ấy rụng hết tóc rồi..do chữa bệnh bằng xạ trị.. Bởi vậy nên anh ấy phải đội một cái mũ len cho dù bây giờ đang là mùa hè.

- Trời đang mưa hay đang nắng ? - Myungsoo bất chợt hỏi.

Khối u ở não đã làm giảm thị lực của anh ấy đến mức anh ấy không thể nhìn rõ bên ngoài.

- Đang nắng..- Tôi cố gắng hết sức để không khóc.

- Tốt , vậy thì ngày anh chết là một ngày đẹp trời ha... - Myungsoo bật cười. - Hôm nay còn là sinh nhật anh nữa...

- MYUNGSOO !!! ANH SẼ KHÔNG CHẾT !!! - Tôi kêu lên.

- Anh sẽ nhớ những lần em hét vào mặt anh như thế này lắm. - Myungsoo không để ý đến tôi.

- Myungsoo , em yêu cầu anh im lặng ngay bây giờ !!

- Cả những lần em khóc..rồi em lại cười.. Aigoo.. Em rất đáng yêu đó Suji. Anh đã không nói với em khi anh còn khỏe , nhưng em rất xinh. Em đáng yêu , em trẻ con nhưng đôi lúc lại cư xử như một bà cụ.. Aish , anh sẽ nhớ em rất nhiều đấy..

- MYUNGSOO !!!

- Ahhhh , còn những lần bọn mình đi chơi.. Hahahha , em nhớ lần chúng ta đi tàu lượn và em đã nôn thốc tháo khi xuống không ?...Aigoo , cô bé à , phải lớn đi thôi..

- Myungsoo , em xin anh , em xin anh..- Tôi van nài.

- Thật tốt vì khi anh chết , em vẫn ở bên cạnh anh.. Anh không biết mình đã nói với em chưa , và đã nói với em bao nhiêu lần , nhưng em là người con gái đầu tiên và cuối cùng của anh mà anh yêu..

- Myungsoo...- Tôi gọi tên anh trong đau đớn. Tôi không muốn anh nói những lời này , vì có nghĩa rằng anh sắp sửa ra đi..

- Aaaaaa...đau đầu quá....- Myungsoo nhíu mày trong đau đớn. - Anh sắp chết rồi đấy.

- MYUNGSOO !!!!! EM KHÔNG MUỐN NGHE !!!! - Tôi gào lên và bật khóc.

- Cô bé à...anh đi rồi thì ai bắt em không khóc đây... Hay là em sẽ ở nhà và khóc một mình hả... - Myungsoo tiếp tục nói , một giọt nước mắt cũng bắt đầu lăn dài.

- Anh đừng nói nữa , em đi gọi bác sĩ đây. - Tôi định đứng dậy.

- Ở lại với anh đi. - Myungsoo nhìn tôi với đôi mắt nửa van nài , nửa ra lệnh. - Anh muốn nhìn thấy em cho tới lúc anh chết..Aigooo sao lúc gần chết mình lại sến như thế này ??

- Vậy thì anh phải ngừng nói. - Tôi ngồi xuống chỗ của mình , và nắm tay Myungsoo. Bàn tay đã gầy đi rất nhiều và lạnh ngắt.

- Cả anh và em đều biết mà...Anh không sống được bao lâu nữa đâu.. Bởi thế nên em mới là người im lặng và nghe anh nói mới đúng. - Myungsoo nheo mắt.

Tôi im lặng và ngoan ngoãn ngồi nghe.

- Anh biết sau khi anh chết thì kiểu gì em cũng khóc hết nước mắt.. Nhưng đừng có khóc một mình trong phòng nhé.. Khóc thì phải ra ngoài trời đấy.

- Waeyo? - Tôi ngơ ngác.

- Bởi vì anh sẽ biến thành nắng và gió để lau nước mắt cho em chứ sao.. Aigoo anh thật sến -___-

Tôi mỉm cười , và một giọt nước mắt khác bắt đầu rơi.

- Suji..nghe này.. em đặc biệt với anh. Em bướng bỉnh , khó chiều , hay khóc và cư xử như một đứa trẻ.. Nhưng khi anh ở bên em anh sẽ bảo vệ cho em.. Anh yêu em vì anh biết mình có thể bảo vệ cho em.. Anh trêu chọc em bởi vì bất kì thằng con trai nào cũng làm vậy với người con gái mình yêu. Tức là muốn em chú ý đến anh đấy mà.. - Myungsoo cố gắng hít một hơi dài để nói tiếp. - Anh không biết khi anh chết thì liệu em có đủ dũng cảm để quên đi anh và bắt đầu một cuộc sống mới hay không..nhưng hãy sống vì anh. Tiếp tục vì anh. Hãy tìm một thằng khác xứng đáng với em , và cất anh ở một góc nào đó trong tim em , anh chỉ cần thế thôi. Khi nào em khóc , khi nào em buồn..nhớ rằng anh luôn ở bên em.. Khi em gặp rắc rối..nhớ rằng anh luôn đứng về phía em..

- Myungsoo...- Tôi bắt đầu khóc.

- Anh đã từng ước được nắm tay em đi trên thánh đường và cưới em biết bao.. Nhưng vinh dự đó bây giờ phải nhường cho thằng khác , chết tiệt.

- Myungsoo...

- Hãy đảm bảo rằng trông em phải thật xinh đẹp và lộng lẫy trong ngày cưới , để ở trên thiên đường anh sẽ tự hào về em. Mạnh mẽ và luôn hướng về phía trước em nhé... Ừm...và điều quan trọng nhất..

- Myungsoo..

- Đừng bao giờ quên rằng anh LUÔN LUÔN yêu em..

- Em không nghĩ mình có thể quên điều đó..- Tôi cố gắng lau nước mắt , nhưng không thể , chúng tiếp tục rơi một cách không thể kiểm soát.

- Tốt rồi. - Myungsoo hài lòng thì thào và từ từ nhắm mắt.

- Myungsoo....- Tôi bàng hoàng.

-.....

- MYUNGSOO !!!!! - Tôi lay lay anh ấy.

-.....

- YAH KIM MYUNGSOO !!!!! - Tôi hoảng loạn. - Bác sĩ !!! Bác sĩ !!!! Làm ơn giúp anh ấy !!!!

 

Một bác sĩ và hai cô y tá đi vào. Họ có vẻ lo lắng. Bác sĩ kiểm tra , khám xét Myungsoo một hồi rồi quay sang tôi:

- Cô gái...ta...rất tiếc.

- LÀM ƠN CỨU ANH ẤY ĐI MÀ !!!!! - Tôi gào lên.

-..... - Bác sĩ im lặng , trong khi cô y tá trùm tấm khăn trắng qua đầu anh ấy.

- Anh ơi...- Tôi bước lại gần Myungsoo và giật phắt tấm khăn trắng ra. - Myungsoo à...tỉnh dậy đi anh.... Đừng đùa em nữa...Quay lại với em đi...

- Đi báo cho người nhà của cậu ấy đi. - Bác sĩ nói với một cô y tá.

 

Tôi gục đầu xuống bên cạnh Myungsoo. Anh ấy đi rồi...

Anh ấy....Myungsoo......

 

 

- Em đã cố gắng để không khóc. - Tôi quỳ xuống trước mộ và đặt bó hoa xuống. - Nhưng chúng ta đều biết....em không thể..

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống má tôi.

- Anh sao rồi ? - Tôi mỉm cười. - Dạo này em vẫn ổn...Junhong có hơi hiếu động và em rất mệt mỏi khi phải trông thằng bé..Nhưng không sao đâu...

Nhiều giọt nước mắt khác cũng bắt đầu rơi.

- Daehyun rất tốt với em.... Ah , anh ấy gửi lời chào đến anh...

Đáp trả lại tôi là sự yên lặng. Chỉ có tiếng gió thổi , tiếng cây rì rào.

- Chúc mừng...sinh nhật anh...

Đến lúc này thì tôi chẳng thể kiềm chế được nữa. Nước mắt tôi rơi đến mức dù tôi có cố gắng lau đi thì chúng vẫn tiếp tục rơi. Tôi khóc như một đứa trẻ , khóc nhiều như ngày anh mất..

Đừng khóc.

Tôi giật mình. Có phải tôi vừa nghe giọng nói của Myungsoo không ?

Anh bảo em đừng khóc cơ mà !

- Myungsoo....- Tôi thì thào. Nắng..nắng bao bọc lấy tôi...

Em thành một người phụ nữ rồi nhỉ. Ôi Junhong , tại sao em không mang thằng bé đến đây ? Anh chưa nhìn thấy nó bao giờ cả. Daehyun nữa , anh cũng chưa nhìn bao giờ. Aish , em phải đi cùng họ chứ !

- Myungsoo à....Anh ở đâu vậy ? - Tôi thì thào.

Anh ở đâu à ? Anh ở bên cạnh em.

Tôi giật mình và quay sang hai bên.

Cái con bé này !! Anh đang nói theo nghĩa ẩn dụ !!

- Ồ...- Tôi bật cười.

Một sự im lặng kéo dài. Tôi không biết liệu có đúng là Myungsoo đang 'nói chuyện' với tôi hay tôi đang tưởng tượng nữa.

Có lẽ là cả hai.

Anh nhớ em.

- Em cũng vậy.

Anh yêu em.

- Em cũ-

Em phải yêu Daehyun. Không được phép yêu anh. Daehyun là chồng em còn anh là bạn trai của em thôi , hiểu chưa ?

" Nhưng anh là người đến đầu tiên..." Tôi thầm nghĩ.

Cảm ơn em , Suji..

- Waeyo ?

Vì đã sống vì anh. Đã tiếp tục vì anh.

Tôi mỉm cười.

 

 

Dù chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn yêu em và ở bên em.. Cảm ơn vì đã không quên anh.. Cảm ơn vì năm nào cũng khóc vì anh , cũng đến đây với anh..

 

Mắt tôi lại bắt đầu nhòa đi.

 

Em về nhà đi. Năm nào em cũng ngồi ở đây một mình và khóc cả ngày , không chán sao ? Junhong kiểu gì cũng lo cho em lắm. Còn Daehyun nữa...

 

- Em biết rồi. - Tôi mỉm cười. - Em ngồi một lát đã.

 

Gió không ngừng thổi , luồn vào mái tóc tôi và nắng vẫn bao bọc lấy tôi thật dịu dàng.

 

Và điều đó nhắc nhở tôi rằng Myungsoo luôn ở đây. Bên cạnh tôi. Vì tôi.

 

 

 

Em ngược đường , ngược nắng để yêu anh..

Ngược phố tan tầm , ngược chiều gió thổi..

Ngược với lòng mình để đánh đổi yêu thương...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
TTMS118 #1
Chapter 2: đọc fic này suýt khóc vì nó luôn.
Buồn quá, tình yêu đẹp nhưng kết thúc buồn. :(
baechimi
#2
I'm crying... Really!!
Adorable story!!!!! :") good job, dongseng-ah~
baechimi
#3
So so so so CUTE!!!!!!!!!!! *speechless*
baechimi
#4
Chapter dau tien nhanh nhanh e oi :")
E post fic nay len missalways.net di :") cho mn doc voi :)
Site nay it nguoi Viet lam :((((((