Come back

[Junchan] Home town

I am so sorry but i am Vietnamese. Đây là 1 web tiếng anh mà mk dùng tiếng việt, xàm thật. Trong khi các câu truyện của mk 100% từ ngữ sinh động thì vốn tiếng anh của mk quá ngu, k đủ dùng nên thay vì cho ra quá nhiều sai sót, mk sẽ dùng tiếng việt. Chỉ là mk cho rằng người Việt có nhiều junchan shipper hơn mk nghĩ nhưng fic thì quá ít nên ms tìm tất cả các trang có thể viết truyện và đây là nơi thứ 2. Nơi thứ nhất là wattpad đó <3. Cho mk xin lỗi nếu không đọc đc nha. Gọi mk là Mèo nhé.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rời khỏi ga tàu với chiếc vali trên tay, anh dạo quanh khu công viên thân thuộc mà khi còn chưa tự lập anh luôn chọn nó làm nơi chữa lành tâm hồn.

Hít thở bầu không khí đã rời xa 4 năm, anh tự cảm thấy có gì đó thay đổi rồi. Trước khi tới Busan, anh luôn nhút nhát mà bây giờ, anh nghĩ rằng chẳng có ai có thể điên rồ hơn mình nữa. Đại học quả thật như giam lỏng anh trong việc học nên khi vượt qua nó, quê nhà của mình là thứ đầu tiên anh nghĩ tới. Tìm kiếm căn nhà thân thuộc chứa đầy tuổi thơ của mình, anh phải tự cười mỉm vì nhận ra Seoul đẹp và hiện đại hơn xưa rồi. 

Xung quanh đều là những con người bận rộn, các cửa hàng và tòa nhà mọc lên kín nhau nhưng các công viên và nụ cười mỗi người vẫn còn đó.

Lần theo địa chỉ trên tờ giấy nhỏ, anh dừng lại trước một căn nhà chuẩn phong cách Hàn Quốc to lớn. Nhấn một cái và tiếng chuông êm tai vang lên. Từ bên trong có một người đàn ông ngoài 50 vội vã chạy ra mở cửa. Cách cổng bật mở, anh mỉm cười với người trước mặt.

-Con về rồi đây.

Người mà anh gọi là bố mừng rỡ kéo anh vào nhà gặp mẹ rồi trò chuyện một cách thân mật. Sau bữa tối, cả 3 vẫn nán lại hỏi han nhau một chút mới vừa ý rồi lên phòng

Cả một buổi chiều với gia đình thân yêu làm anh quá mãn nguyện. Sau khi tắm xong, anh định hạnh phúc mà đi ngủ nhưng buổi đêm là lúc một chuỗi hoạt động lặp lại của anh bắt đầu.

Rũ bỏ cơn buồn ngủ, đặt một quyển sổ lên bàn, phát một bản nhạc và những lời văn sâu sắc tuôn ra. Chiếc bút cứ di chuyển theo giai điệu, trái tim anh được chữa lành. 

Cứ như vậy đến lúc nào cũng không rõ, chỉ biết rằng đó là lúc mắt anh sụp xuống đến nơi, anh ngả lưng và để giấc ngủ kéo mình đi.

-----------------------------------------------------------------------------------

Những tia nắng chiếu xuống cơ thể săn chắc của anh làm anh cựa mình tỉnh giấc. Anh nhớ ra rằng hôm nay anh sẽ đến chỗ ở mới. Đương nhiên là chỉ nhận phòng thôi rồi anh sẽ về lại nơi này thêm 3 ngày nữa rồi mới chuyển hẳn.

Vội vã thay đồ, anh chạy xuống tầng, chào bố mẹ một tiếng rồi bắt taxi, phi đi.

Nơi ở mới của anh ở một nơi hơi xa trung tâm thành phố một chút nên cảm giác yên lặng mà anh thích xuất hiện nhiều hơn vạn lần. Đó cũng chỉ là một tòa chung cư, mỗi phòng đủ rộng cho 3 người sinh sống và người dân xung quanh thì thân thiện. Nhận lấy chiếc chìa khóa nhỏ từ tay bà chủ, anh vui vẻ chạy đến phòng mình. Khác với những tầng khác, tầng 2 chỉ có 2 phòng với 2 cánh cửa đặt cạnh nhau thay vì 3 cái nên nơi này rộng hơn phần nào. Mở cửa và bước vào, mùi bụi còn phảng phất trên nền nhà lâu chưa lau, nắng hắt vào từ ô cửa sổ nhỏ ngay trên đầu anh tạo cảm giác yên bình. Anh thật sự sáng suốt khi chọn nơi này.

Đi quanh nhà ngắm nghía 1 vòng, anh hạnh phúc khi nghĩ rằng mình sẽ trang trí nơi này thế nào? Cuộc sống của anh sẽ tự do thoải mái hơn chăng? Nhìn quanh thì bên trong vẫn chưa có gì cả, chắc anh sẽ phải mời ai đó đến thiết kế đồ đạc giúp thôi vì mắt thẩm mĩ của anh chỉ phát huy trong thời trang.

Sau khoảng thời gian ở đó, anh nuối tiếc rời đi. Bước xuống chiếc cầu thang bộ, vì khoảng cách quá nhỏ nên anh va phải một người đi ngược chiều làm chiếc cặp nhỏ rơi xuống và vung vãi các thứ đồ cá nhân của anh.

Nhìn một lần nữa thì đó là một cậu nhóc sinh viên. Anh đoán thế vì anh đã quá rõ chiếc thẻ cậu ấy đeo ở cổ là để làm gì. Cậu ấy vội vàng xin lỗi rồi nhanh chóng thu gom đồ lại giúp anh. Anh chỉ cười nhẹ cho qua rồi đùa cậu ấy một câu lần sau cẩn thận nhé, cậu ấy đỏ mặt và biểu cảm hối lỗi lộ ra. Tuy không thể thấy hết toàn bộ khuôn mặt vì chiếc mũ của cậu ấy nhưng dễ thương là điều anh có thể chắc chắn. Nhìn theo hướng cậu ấy đi thì cậu ấy ở ngay bên cạnh phòng anh. Nếu gần đến vậy thì sẽ gặp lại thôi. Anh nghĩ vậy.

Quay trở lại căn nhà, anh vui vẻ kể cho họ nghe về nơi đó nhưng khựng lại ở 2 câu hỏi.

Có người yêu chưa?

Về rồi định làm ở đâu?

Của mẹ và bố. Đây là 2 việc duy nhất anh không lên kế hoạch khi trở về đây. Ngày mai anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chúng.

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!
Nri2006
Sorry English reader, i'm 13 years old and stupid at English. Just a short messenger but, did I write right?

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet