GET EVEN

GET MINE. GET YOURS - Vietnamese translation
Please Subscribe to read the full chapter

 

“Ồ, phải, Sandara Park, con gái của bạn gái cũ của cậu…” Taeyang nhìn anh với vẻ thích thú, quá sức thích thú. “Dam Ji. Cậu đừng có dây với cô ta.”

 

Jiyong lườm anh ta trước khi nốc hết chai bia trong một hơi, hơi quá mạnh tay khi đập chai bia xuống bàn. Quai hàm anh siết chặt và nghiến răng. Bạn anh cười khẽ và lắc đầu. Cậu bạn thân nhất của anh lại nghĩ chuyện này rất thú vị, gì chứ, với Taeyang thì chuyện gì cũng thú vị hết.

 

2 tuần… Đã 2 tuần lễ chó chết từ khi Sandara Park bất ngờ bước vào cuộc đời anh với một mục đích có sẵn…để hủy hoại anh, và rồi, sau khi thành công phá hủy cả thế giới ngay trước mắt anh, con b!tch từ địa ngục trồi lên đó còn tự hào đánh hông bỏ đi, với một nụ cười nhếch mép trên cặp môi căng mọng đó.

 

“Chưa từng ai dám qua mặt cô ta mà có thể mỉm cười bỏ đi cả. Công chúng tin rằng cô ta là thiên thần ngọt ngào, nhưng những lời đồn thổi trong giới về cô ta thì khá là thú vị và nguy hiểm.”

 

“Thật sao?”                                                                

 

“Yep. Những lời đồn lan đi như lửa cháy, nhưng hầu hết đều phớt lờ, coi nó như là đồn lố bịch và cái cớ để hạ bệ Sandara Park và gia đình cô ta. Cô ta là dạng phụ nữ toàn A, có nghĩa là một con b!tch đầy thù hận.” Taeyang cười toe toét, “Cô ta không phải một con nhóc được chiều tới hư. Cô ta chỉ đơn giản là biết rõ điều mình muốn, làm sao có được nó và cô ta đảm bảo là sẽ có được. Cô ta đã chứng minh điều đó quá nhiều lần rồi.”

 

Ánh mắt sắc sảo của Jiyong quay sang anh ta, nhíu chặt đầy nguy hiểm. “Làm thế quái nào cậu biết được những điều này? Cậu biết cô ta sao?”

 

Taeyang mỉm cười lắc đầu. “Nhưng em họ cậu thì biết. Cô ta là chị khóa trên của Seungri và là bạn của nhau hồi đại học. Biết rõ em họ cậu là 1 thằng as$hole, một thằng nhóc láo xược được sinh ra chỉ để phát tán những điều xấu xa trên thế giới này, tôi phải nói là cậu ta đã chơi với đúng loại người.”

 

Bảo sao. Seungri đột nhiên mất tích ngay cái đêm mà bức ảnh của Kwon –Gdragon-Jiyong có hành động thân mật với hai người phụ nữ khác nhau ở hai thời điểm khác nhau phát tán rộng rãi toàn quốc. Người phụ nữ nào sao? Sandara Park và mẹ cô ta, hôn thê cũ của anh, Park Sunmi. Jiyong quyết định anh sẽ giết Seungri một ngày nào đó. Anh sẽ đảm bảo là con chuột nhắt đó sẽ đổ máu tới chết.

 

“Con Sandara B!tch Park đó đã hủy hoại cuộc đời tôi.”

 

“Cậu đã hủy hoại gia đình cô ta.” Taeyang chỉ ra và thản nhiên nhún vai khi Jiyong lườm anh, “Cơ bản thì cậu đã ngoại tình cũng mẹ cô ta. Dù cho cậu biết rất rõ sự thật là bà ta đã kết hôn và chồng bà ta là đối thủ lớn nhất của gia đình cậu trong giới doanh nhân, cậu vẫn theo đuổi bà ta.”

 

Vẻ mặt Jiyong tối sầm, “Phải, tôi đã làm vậy, nhưng tôi yêu Sunmi và cô ấy cũng yêu tôi. Điều đó cũng không có nghĩa con b!tch đó có thể hủy hoại cả cuộc đời tôi, cướp đi mọi thứ của tôi. Gia đình tôi đã từ tôi và khiến ông tôi nằm trong bệnh viện suốt kì Giáng Sinh và Năm mới, trong phòng hồi sức tích cực.”

 

“Cô ta đã gửi những bức ảnh đó cho báo chí, phải không?” Youngbae ngả người ra và cười khẽ. “Là cô ta đúng không? Sandara Park đã gửi ảnh của hai người đêm hôm đó, rồi một loạt ảnh của cậu và mẹ cô ta thân mật với nhau đến báo giới.”

 

Chó chết, cô ta đã làm, và cô ta đã có thể thoát khỏi không chút thương tích, cười thầm vào mặt anh. Diễn một vai nạn nhân bởi một gã khốn nạn giàu có lăng nhăng, buộc tội anh chơi đùa với hai người phụ nữ, tệ hơn nữa là mẹ và con gái. Sự đồng cảm đều hướng về phía gia đình cô ta, đặc biệt là cha cô ta và cô ta. Trong khi những cái nhìn phán xét, những lời bình phẩm ác ý ném về phía Sunmi mẹ cô ta, anh và gia đình anh. Sandara Park đích thực là vô tâm và độc ác, một kẻ nói dối, tay sai của quỷ Satan trốn mình trong vỏ bọc thánh thiện.

 

Cô ta nói trong buổi phỏng vấn rằng cô ta không biết mẹ cô ta và anh có mối quan hệ lún lút, nhưng sau khi xuất hiện tại buổi tiệc độc thân của anh, fck anh đến ngất lịm, bỏ thuốc ngủ cho anh rồi bí mật chụp các bức ảnh của họ cùng với nhau rồi gửi chúng cho mẹ cô ta ngày hôm sau; xuất hiện tại căn hộ của anh cùng cha cô ta và mẹ cô ta đang ở đó để chất vấn anh. Anh đã thấy mắt cô ta ánh lên vẻ ác độc và cái nhếch mép được giấu kín khi cô ta liếc anh lần cuối. Mọi việc đều rõ ràng như ban ngày, cô ta biết hết mọi việc và cô ta đã lên kế hoạch tất cả.

 

Cô ta thậm chí còn ăn cắp vài bức ảnh cá nhân của anh và Sunmi trong điện thoại của anh, và cùng với những bức ảnh của họ, cô ta đã gửi cho báo giới và trưng ra vẻ mặt tổn thương. Và cô ta giữ nguyên vở kịch rằng cô ta và anh đang hẹn hò dù cho anh chỉ mới gặp cô ta trong cái đêm tội lỗi đó.

 

Fck cô ta, và nếu cô ta có bạn bè giống như vậy, thì fck cả chúng luôn. Bao gồm cả Seungri.

 

“Tôi sẽ bắt cô ta phải trả giá.”

 

Taeyang cười lớn và lắc đầu. “Không có ai khiến Sandara Park phải trả giá cho bất cứ điều gì cả.”

 

Đến lượt Jiyong nhếch mép cười đầy đen tối. “Cậu quên mất cậu đang nói chuyện với ai rồi, bạn tôi.”

                                                                                                                                                                           

 

Đáng nhục nhã. Không gì có thể đáng nhục nhã hơn khi thấy mẹ cô đứng trước mặt cô, đầy nước mắt và cố gắng hết sức diễn vẻ người mẹ đau đớn với cô. Sandara coi việc gặp gỡ này là phí thời gian, không hơn. Cô vẫn còn một buổi hẹn với bác sĩ.

 

Nhưng cái vẻ của mẹ cô khiến cô nhận ra mình đã thừa hưởng từ ai, không chỉ riêng vẻ ngoài.

 

Mẹ cô vẫn còn thút thít, “Sandara, honay, mẹ đang rất khó hiểu… Jiyong không hề nói là anh ta quen con vậy nên mẹ không biết là con-…”

 

“Ôi thôi đi.” Sandara trợn mắt lên và gắt gỏng, “Thôi cái trò diễn xuất nhảm nhí đó đi. Chỉ có bà và tôi ở đây.”

 

Vẻ mặt đẫm nước mắt của Park Sunmi thay đổi, bà ta đứng thẳng dậy, bà ta và con gái gần như bằng nhau. Bà ta nhìn Sandara, gò mó cao, làn da tái, chiếc mũi cao nói rằng cô sẽ có được mọi điều cô muốn, bờ môi nhỏ nhắn căng mọng được thừa hưởng từ cha cô. Họ gần giống như chị em chứ không phải mẹ và con gái, gần như. Rồi cặp mắt sâu sắc lạnh đó là điều duy nhất cô thừa hưởng từ bà ta, là điều khiến Sandara là người hoàn toàn khác biệt.

 

Sunmi gạt nước mắt đi, “Cô đúng là đứa xấu xa, Sandara. Cô không tôn trọng cả mẹ mình.”

 

Và nụ cười đó hiện ra, Sandara cười thành tiếng, “Bà chưa từng là người mẹ đối với chúng tôi.”

 

Sunmi liếc, “Darling, tôi vẫn là mẹ cô dù chuyện gì xảy ra. Cô vẫn phải thấy biết ơn vì tôi đã để cô sống.” Bà ta nhếch mép cười, “Đừng nhầm lẫn sự tử tế nhỏ nhoi tôi có là điểm yếu… Tôi có thể để cô gục khóc trong một góc mà tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.”

 

Mắt Sandara nhíu chặt đầy nguy hiểm nhưng Sunmi vẫn nói tiếp.

 

“Một khi cha cô kí tên vào đơn li dị, tôi sẽ đảm bảo có được quyền nuôi Sanghyun và Hayi cũng sẽ có được tiền trợ cấp, và tất cả những khoản đó là tách biệt. Đáng tiếc là cô đã đủ lớn rồi và vẫn vô dụng với tôi.” Bà ta thở dài, “Dù sao thì, tôi yêu Jiyong và tôi chẳng quan tâm nếu anh ta fck cô. Tôi có được con tim của anh ta và tôi sẽ có anh ta trở lại thôi.”

 

“Bà quá đáng tởm.” Sandara thản nhiên hất mái tóc vàng hoe của mình. “Tôi không quan tâm đế cái vật thể xinh đẹp mà bà gọi là Jiyong…nhưng nếu anh ta dám cản đường tôi, thì tôi không còn cách nào khác mà hủy hoại anh ta hơn nữa. Bà có xem thời sự không? Đọc báo? Bà và anh ta là những cái tên tạo hit đấy, một thằng khốn giàu có ngoại tình cùng một người phụ nữ có chồng và ngủ với con gái của bà ta.”

 

Và cô không buồn chỉ ra rằng Hayi là con của mẹ cô với người làm vườn cũ, chứ không phải cha cô.

 

“Sandara Park, con nhãi…!” Sunmi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, bà ta mở mắt ra để lườm con gái mình, “Tôi không nghĩ cô lại lớn lên như thế này, đầy vẻ tự ti. Nếu tôi biết vậy tôi hẳn đã cố hoặc ít nhất là giả vờ rằng tôi yêu cô, bởi nếu không có tôi thì cô không là gì cả, không là ai cả. Chỉ là một con nhãi bình thường, cố gắng chứng tỏ cái giá trị vốn vô gia trị với thế giới bên ngoài. Giờ thì tôi hối hận vì đã gửi cô đến sống ở Mỹ để lớn lên mà cư xử hỗn láo thế này, đúng là lãng phí tiền của.”

 

Sandara nhíu mắt và tiến 1 bước gần hơn tới mẹ mình.

 

“Tôi có rất nhiều kinh nghiệm làm một con b!tch, và thật đáng ghét khi một con b!tch kênh kiệu như bà lại nghĩ rằng bà có thể đe dọa tôi.” Cô cười lớn, “Dù bà có làm gì…tôi vẫn luôn đi trước 4 bước. Và chỉ khi bà nghĩ rằng bà đã đuổi kịp, đó là lúc tôi đang ở ngay sau lưng bà. Và chỉ trong thoáng chốc, bà sẽ ở chính cái nơi mà tôi muốn bà ở đó.”

 

 

 

 

Jiyong tựa người trên chiếc phân khối lớn của anh đậu đối diện một chung cư cao cấp ở Seoul. Anh rút điện thoại ra và bấm một số quá quen thuộc, thở dài, anh áp điện thoại lên tai và nghe nó đổ chuông, tim anh đập dồn dập và hi vọng người bên kia sớm trả lời. Anh nhắm mắt khi cuộc gọi bị chuyển thẳng vào hộp thư thoại.

 

"Sunmi.."

 

Một chiecs Lamborghini đỏ đỗ lại trước cửa tòa nhà và Jiyong nghiến răng, anh đút điện thoại vào trong túi. Quai hàm siết chặt và vẻ mặt tối sầm khi anh nhìn người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ xe, Sandara. Tức giận, Jiyong nhanh chóng đi theo sau cô, cô chào người giữ xe, bảo vệ tòa nhà, cô chào cả nhân viên lễ tân với nụ cười tỏa sáng, thứ diễn viên giả tạo. Jiyong đút tay vào trong túi và đi theo sau cô một khoảng cách vừa đủ cho tới khi cô vào trong thang máy, bận rộn với điện thoại.

 

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Jiyong lách vào trong và nhếch mép khi chỉ có hai người họ. Anh liếc xuống cô, vẫn đang bận nhắn tin hay làm gì đó, anh cóc thèm quan tâm.

 

“Tầng mấy?”

 

Cô ngước lên, nếu Jiyong nghĩ cô sẽ bất ngờ thì anh đã đúng. Mắt cô mở lớn và môi hơi hé ra, nhưng chỉ là trong thoáng chốc bởi đột nhiên một nụ cười tinh quái đến ngay sau đó. Cô thậm chí không giật mình.

 

“Chào buổi tối luôn. Phiền ấn hộ tấng 27, làm sao anh biết tôi sống ở đây?”

 

Anh nhún vai.

 

Dù cô có đang làm gì với điện thoại thì nó đã nhanh chóng bị lãng quên khi cô chỉ nhìn anh chăm chú với cái nụ cười đáng ghét. Lạy Chúa, bất cứ điều gì về người phụ nữ này cũng đẩy anh tới bờ vực mất trí; anh ghét cô ta không lời nào tả xiết, nhưng cùng lúc đó, anh lại muốn cô ta, nhưng anh sẽ không để cậu nhỏ điều khiển suy nghĩ của mình. Không phải lúc này.

 

“Cô thấy thích thú khi hủy hoại cuộc đời tôi hả?” Anh hỏi khi ấn nút thang máy rồi đứng bên cạnh cô, mắt nhìn cánh cửa.

 

“Phải. 2 tuần lễ với khuôn mặt anh xuất hiện trên mọi tờ báo lá cải, những mục tin đồn, thời sự, và thậm chí nghe thấy tên anh trên radio với những người ghét bỏ, lăng mạ và mỉa mai anh khiến tôi thấy vô cùng hạnh phúc.” Cô liếc anh và mỉm cười, “Rất đáng giá.”

 

Jiyong mím chặt môi nhưng vẫn không nhìn cô. Mắt anh nhíu chặt giận dữ và anh có thể cảm nhận được nụ cười và ánh mắt của cô, mùi hương của cô cũng đang lấp đầy cả nơi này, không giúp ích cho anh chút nào. Chó chết.

 

 

Sandara mở cửa và bước tránh sang một bên, “Mời vào.”

 

Jiyong muốn tóm lấy tóc cô và lôi cô vào phòng tắm rồi dí mặt cô xuống bồn cầu cho tới khi chết ngạt, cùng lúc đó anh lại chỉ muốn fck cô đến mệt nhoài. Hoặc fck cô cho tới khi một trong hai người họ chết.

 

Lườm nguýt, Jiyong tiến vào; anh nhìn quanh khi cô bật đèn lên. Anh được đón chào bởi một phòng khách quá sức ấm cúng và thanh l

Please Subscribe to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
HoaPark #1
Chapter 2: Yêu má Dara quá. Trả thù rất táo bạo. cũng ko quên chúc mừng sinh nhật chị Thỏ nhà chúng ta.hi #goddessDARAday.
HoaPark #2
Chapter 1: Chị nhà quá nham hiểm.haha. rất tốt!
tutiton #3
Chapter 2: hơi.........ko hiểu lắm
nhigyul #4
Đừng cut mà :((
tutiton #5
tks mich nhiều.đặt gạch hóng ạk
Ann_Dau #6
Cảm ơn chị Mich rất là nhiều luôn :* love u love u ❤️❤️❤️❤️❤️❤️
senalybom #7
Khỏi cắt khỏi cắt [mặt nham nhở]
HoaPark #8
Rất hóng ạ.hihi. Mich cố lên nhé!