HỦ VÀ CÁCH PHẦN CÒN LẠI CỦA THẾ GIỚI NHÌN CHÚNG TA

Xin chào! Lại là một bài viết tự phát và không nằm trong kế hoạch đây. Dạo này tôi bức xúc nhiều chuyện quá nên phải viết mấy cái này cho khuây khỏa và giải tỏa tâm trạng, đến nỗi một chị còn hỏi tôi định học khoa báo chí à. Định viết vui vui thỏa mãn cái tâm trạng đang bùng cháy trong người thôi chứ có báo chí gì gì đâu mà…

Cảnh báo là bài viết này mang tính cá nhân cao. Đọc không ưa thì đừng có mà để lại bình luận không hay.

Chỉ đang nói về hủ đọc !

Mấy bạn lạ thật ấy! Đồng ý luôn, mình là hủ nữ, là fan girl, nhưng mình vẫn là con gái. Mình có thể đọc truyện gay, xem phim gay, viết truyện gay, vẽ gay, dịch truyện gay hay làm mọi thứ có liên quan đến gay khác, nhưng không phải lúc nào mình cũng đem mấy thứ đó đi share với những người không thích nhé! Mình không gay, cũng không les, mình có thể bị cuồng thần tượng, ộp pa. Điều đó không có nghĩa là mình chia sẽ toàn link gay đồi bại nhé! Mình chia sẽ cho ai cái gì cũng đều suy tính kĩ lưỡng rồi mới gửi link nhé không phải cái gì cũng gay đâu.

Làm ơn đi, cho dù mình có thích gay đến mức nào thì mình cũng không phải một con bệnh hoạn biến thái đến nỗi share link truyện gay cho thằng con trai mà mình thích và muốn thân, okay?

Ta bắt đầu từ cái status tôi viết cách đây một tháng (hay gì đó) nào. Mọi người thấy đấy, chỉ muốn share cái link truyện Marvel’s Giant Size cho nó thôi mà nó (nhảy đong đỏng lên) bảo lại gay đấy hả! Thiệt ức chế hết chỗ nói mà!!!

Để kể các bạn nghe vài chuyện. Là như vầy, tôi có học chung lớp một (vài) bạn. Bạn này có vẻ ghét đồng tính, tôi không chắc ghét đến mức kì thị hay không vì bạn ấy không thể hiện rõ, nhưng dám cá 100% là bạn ấy cũng có định kiến với người đồng tính. Và bạn ấy cũng có định kiến với cả hủ nữ nữa. Các bạn biết đấy, tôi cũng là hủ nữ, hơn nữa lại là tổ trưởng của bạn ấy (hè rồi nên chức này xem như không còn đi). Ngày Mỹ hợp thức hóa hôn nhân đồng tính trên toàn đất Mỹ, có rất nhiều người để ảnh đại diện lục sắc trên facebook, trong đó có cả tôi nữa. Tôi để được hết ngày hôm đó, ngày hôm sau, bạn ấy chủ động inbox tôi bảo tôi tháo ảnh đại diện lục sắc xuống đi, ngày kỉ niệm đã qua rồi. Cách bạn ấy nói vài lời rất khó nghe về chuyện Mỹ hợp thức hóa hôn nhân đồng tính, kiểu “giờ thì gay everywhere”. Tôi đã thắc mắc sao cậu ta cứ nhắc đến gay thế nhỉ, trong khi đồng tính còn có cả les cơ mà. Và tôi trả lời cậu ấy rằng bạn đâu biết tôi có phải đồng tính hay không mà nói như vậy, lỡ đâu người ngồi cách bạn một cái màn hình đây là một người đồng tính thì sẽ thế nào. Rồi bạn ấy xin lỗi tôi.

Cũng lại là bạn ấy, bảo hủ nữ chúng ta chính là đã hỏng cả một thế hệ. Tôi kể bạn ấy nghe về chuyện khiến tôi phải viết ra bài “Sáng kiến” độc đáo cho ngành “fanfiction học” Việt Nam, rồi bạn ấy bảo tôi thâm thúy quá. Chúng tôi nói với nhau về chuyện có một bé 2002 còn hiểu chuyện hơn một bà 1993. Bạn ấy ngạc nhiên vì mới là 2002 mà đã trở thành hủ, rồi bắt đầu bảo “hỏng hết, hỏng hết rồi”. Xin lỗi bạn chứ tôi đây bắt đầu là hủ nữ từ năm lớp sáu này, con bé 2002 đó năm nay cũng đã lên lớp tám rồi đấy bạn ạ. Sau đây xin trích lại inbox một đoạn:

Bạn đó: Hỏng hết. Hỏng hết rồi.

Tôi: Người khác nhìn vào thấy hỏng, nhưng chúng tôi không hỏng =”=

Bạn đó: Lúc nhỏ chưa thấy đâu. Chín chắn trưởng thành hơn sẽ nhận ra

Tôi: Hủ nữ bộ đứa nào cũng sẽ hỏng sao =”=

Bạn đó: Ờ

Tôi: Xin thưa là đéo phải vậy đâu nhé

Bạn đó: Ý kiến người ngoài mà. Nóng thế bồ.

(đã lược bỏ những phần không liên quan và viết đầy đủ các từ)

Đáng lẽ tôi không nên tỉ tê với một thằng con trai về vấn đề mà tôi đang thấy nhức nhối nhất trong giới văn học fanfiction bây giờ các bạn ạ!

Tất cả những chuyện kể trên để bắt đầu cho bài viết này, về hủ và về cách thế giới xung quanh đang nhìn nhận về chúng ta ra sao. Tôi là một hủ nữ, hơn nữa còn là một shipper, một fangirl. Xung quanh tôi cũng có những người giống như tôi, nhưng không phải ai cũng vậy. Có người ghét cay ghét đắng cộng đồng hủ, có người thậm chí còn kì thị chúng ta, nhưng tôi chẳng thể nào chịu nổi cái cách họ đối xử với chúng ta như những đứa quái dị chỉ biết tôn thờ tình yêu đồng giới giữa những đứa con trai. Cho nên tôi mới viết bài này để phân tích đúng sai một chút (mà tôi cũng biết là có thể các bạn sẽ chẳng đọc đến).

Cắt nghĩa một chút nào! Hủ? Họ là ai vậy? Hủ có hai loại, hủ nữ dành cho nữ giới và hủ nam dành cho nam giới. Nhưng thường thì mọi người lại biết đến hủ nữ nhiều hơn là hủ nam vì nữ giới thường sẽ thích tình yêu giữa con trai với con trai nhiều hơn nam giới. Hủ nữ, gọi đầy đủ là “Hủ nữ tử” là từ dùng cho các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản, và các nhân vật này lại thích BL (boy’s love), tình yêu giữa các chàng trai. Đây là một từ Nhật gốc Hán (Kanji) với từ “hủ” có nghĩa là vô phương, bó tay. Đây được xem là một cách nói vui khi nhắc về các cô gái thích các mối tình giữa nam và nam. Đối với những người không phải hủ nữ thì lại mang ý nghĩa hạ thấp, miệt thị. Tương tự thì hủ nam cũng được cắt nghĩa như vậy, chỉ là khác ở giới tính của họ.

Nghĩa ở trên được tôi tìm ra từ nhiều nguồn rồi đem về cắt nghĩa. Có thể nghĩa của từ này hơi xấu một chút, nhưng không có nghĩa là nó đáng bị hạ thấp hay khinh rẻ. Hủ nữ hay hủ nam gì thì cũng đều là người giống như những người khác, vậy mà hủ nữ thì bị gọi là biến thái hư hỏng, còn hủ nam thì lại bị gọi là gay? Tôi thật sự rất muốn ném kẻ nào phát ngôn ra mấy lời như vậy từ trên tầng cao nhất của tòa nhà Bitexco xuống quá đi mất!

Không những bị xem thường bằng nhiều hình thức, những người ngoài nhìn vào chúng tôi chỉ biết lắc đầu bảo chúng tôi chính là hư hỏng, chính là làm đục cả một nền văn hóa trong sáng. Vậy tôi chỉ thắc mắc một chuyện thôi, nếu trên đời không có hủ nữ, hủ nam, không có , đam mỹ thì có phải sẽ được truyền bá rộng rãi trong giới trẻ như một hiện tượng đáng để tôn thờ, như một nền văn hóa trong sáng đáng được xem trọng? Tôi mong câu trả lời là không, nhỉ?

Tôi xin dành ít dòng để bàn về một vài vấn đề . Các bạn có thể bỏ qua phần này.

Các bạn này, các bạn xem , cũng giống như hủ xem , hủ (yuri-er) xem yuri vậy thôi. Thế sao chẳng có ai nói gì về việc các bạn xem nhiều như chúng tôi xem ? Đó là bởi vì họ nghĩ chúng tôi khác người. Các bạn xem , tức là các bạn đang xem quan hệ tình dục giữa nam và nữ. Các bạn không biết nhưng có nhiều bộ nó thô tục lắm, phụ nữ bị chà đạp, bị làm nhục, bị cưỡng hiếp ở chốn đông người mà tác giả còn vẽ kiểu những người phụ nữ đó thích lắm. Nhưng , lại chính là theo một kiểu quan hệ bình thường trong tự nhiên, giữa người nam và người nữ. Còn hủ chúng tôi, chúng tôi xem , tức là xem kiểu quan hệ tình dục giữa nam giới và nam giới (đương nhiên là cũng có cảnh cưỡng hiếp, giống như ). Lý do mà thường con gái lại xem nhiều hơn con trai ấy, là vì trong quan hệ giữa hai người con trai, thường sẽ không có người nữ xen vào. Vì thế mà chúng tôi thấy bản thân mình an toàn và không cảm thấy bị đe dọa. Mà thường bị xem là trái với thuần phong mỹ tục, trái với đạo đức văn hóa cả phương Đông lẫn phương Tây.

Vì sao ư? Vì tất cả các người chính là không chấp nhận vấn đề đồng tính!

Tôi có thử đi phỏng vấn bốn người cả nam lẫn nữ ở mọi độ tuổi khác nhau. Họ đều là hủ, là fangirl/fanboy, là shipper như tôi. Với câu hỏi là: “Đặt trường hợp có người nói, hủ tụi mình khi chín chắn trưởng thành hơn sẽ nhận ra việc làm trong quá khứ của chúng ta (chuyện ship các cặp namxnam, viết và đọc truyện gay) là hỏng, là sai trái. Thì bạn nghĩ thế nào?”

1. Tui nghĩ lúc trưởng thành thì hủ tụi mình chắc chắn sẽ có những suy nghĩ chín chắn hơn, và việc nhìn lại việc làm trong quá khứ là điều không thề tránh khỏi. Nhưng để coi đó là sai trái thì hoàn toàn không phải vì chưa chắc là hủ thì sẽ không nhận thức được tính đúng sai của sở thích bản thân. Đơn giản thì chỉ thấy khi ấy những hành vi hơi bồng bột và thiếu suy nghĩ một tí. Nhưng dù gì cũng là một phần cho màu hường của cuộc sống bản thân mình nên mình vẫn sẽ vậy thôi. Còn đối với người đó, nếu đơn giản là ghét hủ thì người đó xem lại liệu bản thân mình có chắc chắn chưa làm 1 hành vi gì mà thiếu suy nghĩ để rồi giờ nhớ lại thì thấy hơi xấu hổ không? Còn nếu ghét hủ và kì thị đồng tính thì tui không muốn nói đến.

2. […] Nếu về cá nhân, tớ chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận về những việc tớ đã làm để ủng hộ LBGT cũng như là những gì tớ đã làm, đã viết cho các couple tớ ship. Lớn lên tớ vẫn sẽ không hối hận, còn về ship thì chắc lớn sẽ không còn như giờ rồi. Nhưng mà nó sẽ là những kỉ niệm hay đấy chứ. Tớ với cậu, và phần lớn các bạn hủ nữa, chúng mình đâu có làm gì “sai trái” hay “hỏng”, đúng không ? Không vi phạm pháp luật hay đạo đức gì hết, vì nó chỉ là vấn đề tình cảm thôi. yêu ai, ghét ai, ship ai… sau này sẽ đều là kỉ niệm đẹp hết, dạng như thanh xuân hoặc mối tình đầu ý. Tớ nghĩ thế đấy.

3. Việc làm trong quá khứ ư ? Nó có hai mặt. Thứ nhất là những chuyện như chuyển ver, đạo nhái tác phẩm, tung hô tình yêu nam nam như chân lý của cuộc sống thì sẽ là sai trái, là hỏng. (Việc chúng ta tôn thờ tình yêu giữa nam giới) đó là cuồng, chị có tham gia một nhóm chuyên share danmei và , nhìn chung rất bình thường nhưng đôi lúc hay share ảnh nóng, ảnh hai người con trai làm tình với nhau và tung hô họ như đúng rồi. Cái đó sẽ là một que diêm châm ngòi cho sự kỳ thị hủ nữ. Chị đã bảo mọi chuyện đều có hai mặt. Hủ nữ ủng hộ tình yêu đồng tính, có gì sai ? Em nhớ vụ Mỹ thông qua đạo luật cho phép kết hôn đồng tính không? Phần đông mọi người ủng hộ, vì sao? Vì trong phần đông đó có hủ nữ. Nhưng người ta chỉ nghĩ đến cái sai trước tiên. Hủ nữ cuồng. Đúng. Họ ghét, quyền của họ, nhưng ta cũng có quyền yêu thương những con người xứng đáng được yêu thương. Những người đồng tính sinh ra cha mẹ cho họ cơ thể nhưng không cho họ tính cách và nhận thức. Họ cũng là con người, cũng có quyền như bao con người khác, nhưng họ lại bị xa lánh […]. Vậy em thử nghĩ xem, ai đang phải hối hận vì quá khứ ? Mọi thứ đều có giới hạn, không có sự tuyệt đối, khi bạn vượt qua giới hạn được đặt ra, lúc đó sẽ là thảm họa. Hủ nữ cũng nằm trong số ấy. Khi em nằm trong giới hạn được đặt ra, em biết mình đang làm gì, cần gì, muốn gì và KHÔNG hối hận sau này, có khi còn tự hào. Nhưng khi em tự ý đi khỏi ‘nơi an toàn’ em sẽ phải trả giá. Rất nặng. Chị từng đọc một confession, đại khái là bạn này là hủ nữ có anh trai quen một anh khác nhưng không thích, thích anh mình cặp với người khác hơn. Thế là bạn khủng bố người ta còn hơn IS. Đó là quá giới hạn… Tạm thời là thế đó!

4. Để xem họ chỉ ra hỏng ở đâu, sai trái chỗ nào đã. Hỏng thì có nhiều kiểu hỏng, sai trái thì chung chung thế. Định kiến thì sao hả em, chị có định kiến với thịt bò thì có cấm cả thế giới ăn nó được không, có khiến cho sau này những kẻ ăn thịt bò cảm thấy hối hận không? Như này, phản đối hay đồng tình cái gì thì cũng phải đưa ra lí luận, ví dụ,… Thế thì người ta mới suy nghĩ đc chứ, bây giờ họ chửi chị là nếu làm bánh sẽ hối hận cả đời nhưng không chỉ ra được nếu không làm bánh thì chị còn có thể làm nghề gì nữa thì thôi, kệ mẹ họ. Đứa nào nói thế với mày, chả cần cãi lại làm đ gì, chỉ cần đặt ra câu hỏi cho nó trả lời, thế thôi, tự bản thân nó sẽ trả lời, hoặc trả lời sai với suy nghĩ của nó, nhưng cũng là nó đã nghĩ đến những điều ấy và cân nhắc lại rồi, khỏi ép buộc. […] Kệ đi. Mình phải đối xử với người ta theo cách người ta muốn em ạ. Nếu họ không thích Gay hoặc hủ thì không có nghĩa là mình cũng phải không thích, mà là đối xử với nhau thế nào để họ thấy là mình có ý kiến riêng của mình, nhưng mình vẫn tôn trọng ý kiến của người ta. Còn không tôn trọng được nhau thì cũng chẳng nói với nhau câu thứ 2 đâu.

(Có 4 câu trả lời thôi mà nó dài vầy nè ;;)

Hủ chúng tôi cũng có cái tốt, đó chính là chúng tôi không kì thị đồng tính như nhiều người trong các bạn. Chúng tôi không phân biệt ai là nam, ai là nữ, ai là đồng tính, ai là lưỡng tính, ai là chuyển giới. Chúng tôi nhìn nhau như những con người, cho dù bạn có thuộc giới tính nào trong xã hội, chúng tôi đều sẽ đối xử với bạn như con người với nhau, chỉ cần bạn không phải dạng không-nên-đụng-đến. Chúng tôi là hủ, chúng tôi cũng là người nhưng chúng tôi không giống như người thường các bạn, chúng tôi không chà đạp bách, không chà đạp cộng động LGBT, không chà đạp lẫn nhau. Các bạn coi khinh hủ, nói rằng những đứa là hủ sẽ chẳng bao giờ có thể dựng vợ gả chồng, hủ nữ thì toàn là les còn hủ nam thì toàn là gay. Sai nhé! Chúng tôi vẫn có thể có gia đình như bao người khác, cho dù chúng tôi có lấy ai, thì đó không phải chuyện mà các bạn – những người ngồi ngoài không biết gì – nên phán xét. Hủ nữ vẫn có thể hẹn hò với một người con trai bình thường, hủ nam cũng vẫn có thể tán gái. Tất cả chúng tôi đều bình đẳng và tự do như các bạn, đều được pháp luật bảo hộ và có quyền công dân. Chúng tôi chỉ khác những người thường các bạn ở chỗ chúng tôi yêu ai, thích cái gì thôi. Mà sở thích, thì không có ai giống với ai cả.

Chỉ cần là hủ chúng tôi không đi quá giới hạn, không làm náo loạn cuộc sống của nhiều người, thì các bạn không có quyền vơ đũa cả nắm mà phán xét chúng tôi. Còn với những hủ đã đi quá giới hạn, tôi không có ý kiến.

Như đã viết ở trên thì tôi là hủ nữ, là fangirl và shipper. Để chứng minh cho các bạn thấy là người như tôi cũng có thể có một mối quan hệ trai gái và ra ngoài hẹn hò như bình thường thì cần phải có dẫn chứng. Nhưng khổ nỗi tôi không đọc Hủ nữ GAGA hay mấy tác phẩm liên quan đến hủ nữ khác, cũng không tìm ra dẫn chứng nào thỏa đáng nên đành phải tự dẫn chứng bản thân mình vậy (haha). Tôi vẫn có thể hẹn hò, vẫn có thể thích một đứa con trai bình thường vậy? Dẫn chứng này chủ quan quá, mà thôi kệ bài viết của tôi thì tôi có quyền.

Còn về mặt xấu, hủ chúng tôi trong mắt người khác chắc chắn có thừa. Tôi đang tự giễu bản thân mình và nghĩ xem làm sao mà chúng tôi lại bị người ta nhắc đến nhiều như thế. Lý do thì nhiều, nhưng có thể gói gọn lại thành những ý ngắn sau đây. Thứ nhất: chúng tôi hâm mộ thứ mà những đứa con trai thấy kinh tởm nhất. Thứ hai: chúng tôi hâm mộ thứ mà một vài đứa con gái ghét nhất. Thứ ba: chúng tôi (có thể hơi) cuồng, quá khích. Thứ tư: cả đam mỹ cũng được xuất bản như ngôn tình. Thứ năm: chúng tôi thích cái không hợp với văn hóa, thuần phong mỹ tục. Thứ sáu: Trong chúng tôi hẳn có người đã từng bẻ cong một người con trai khác… Và còn rất rất nhiều lý do khác nữa. Kể tới mai cũng không hết nhưng đó chính là những cái tôi nghĩ hủ lại bị ghét nhiều như vậy.

Nhưng người đời, cứ thấy ai khác họ, thì liền lập tức chỉ vào mặt người ta mà nói rằng “Mày trông thật quái dị!”, tiếp sau đó là những người khác cũng đến góp thêm chút lửa vào. Người bệnh HIV bị xa lánh, LGBT bị cho là bệnh hoạn và bị coi thường, mồ côi bị chê cười, nhà nghèo thì bị nhà giàu chà đạp, mắc dị tật bẩm sinh thì bị chế nhạo, lập dị hay sở thích kì quái một chút cũng bị kì thị,… Con người hết cơ mà, sao lại phân biệt thế? Những người khác người, chưa chắc đạo đức và nhân phẩm họ khác người. Thậm chí có nhiều người còn rất tốt và chăm chỉ. Vậy thử nhìn lại những-người-bình-thường như các bạn, có dám đảm bảo 100% sẽ không một lần mắc sai lầm hay là một con người hoàn hảo? Chẳng ai hoàn hảo cả đâu các bạn ạ. Mà các bạn có chắc, hủ chúng tôi học không giỏi bằng các bạn, làm con không hiếu thuận cha mẹ bằng các bạn, làm bạn không tốt bụng bằng các bạn, đối với xã hội thì không có ích và khiêm tốn bằng các bạn?

Dài dòng văn tự thế, thật ra là chỉ muốn chửi đời sao lại đi phân biệt hủ bọn tôi với những người bình thường. Vụ chuyển ver còn chưa xong đâu vào đâu nên viết bài này tới đây thôi, nhìn lại chỉ thấy nó được cái dài chứ chẳng đâu vào đâu cả.

Thôi tôi dừng nhé! Viết dài quá cũng không có ai có thời gian để mà đọc.

Thân.

Rainy – chủ quán.

p.s tại cũng là hủ với nhau nên tôi phân biệt phần cái tốt với cái xấu đó =)))))

Comments

You must be logged in to comment
thomlee #1
B ơi thay ảnh đại diện trên fan.... Như thế nào vậy
KanB_Buffalo #2
Thâm thuý wá B/
klear--
#3
Omg i speak viet too