1/1

[Oneshot][Stucky][K+] Những ngày tháng năm rực rỡ

Bucky giật mình thoát khỏi cơn ác mộng. Đầu cậu trống rỗng và đôi mắt thì trân trân nhìn vào một nơi vô định trước mặt. Mồ hôi ướt đẫm lưng, tóc dính bết cả lại. Steve chạy vào và với tay mở công tắc đèn, anh vội vã ôm lấy Bucky.

“Đừng sợ Buck… đừng sợ… Có tớ ở đây.” – anh trèo lên giường, cố ổn định nhịp thở của cậu bằng những cái vuốt lưng dịu dàng. Steve dùng chăn bọc lấy cơ thể lạnh toát của Bucky, vỗ về mọi thứ bằng cách dụi mũi mình lên mái đầu đen tuyền ấy. Anh không hỏi cậu đã mơ thấy gì, vì đơn giản là anh hiểu những gì cậu đã trải qua. Nó giống như một cơn ác mộng, đau đớn, đáng sợ và dai dẳng. Và vì khi nào Bucky muốn kể với Steve, cậu ấy sẽ tự kể.

“Tớ nhìn thấy rất nhiều xác chết. Rất nhiều. Họ mặc quân phục của quân đội Hoa Kì. Và xung quanh là pháo đạn, khói lửa vẫn cứ mù mịt. Rồi tớ thấy mình rơi khỏi đoàn tàu, cờ Mỹ cũng rơi, còn cậu cố gắng chụp lấy tay tớ… Mọi thứ… mọi thứ rõ đến nỗi tớ đã tưởng mình lại lần nữa rơi khỏi đoàn tàu.” – Bucky cứng đờ trong vòng tay Steve. Từ khi cậu nhớ dần ra một vài chuyện, những lần giết người và quá khứ đau buồn cứ đeo theo cậu dai dẳng. Chúng bám lấy giấc ngủ của Bucky, như những cái rễ cây ngày càng đâm sâu vào não cậu. Ác mộng cứ thế vấy đầy máu vào giấc ngủ của cậu. Máu. Mọi thứ. Khắp nơi. Chỉ có máu. Và Steve.

“Bucky! Nhìn tớ đi! Nhìn thẳng vào tớ.” – Steve áp tay mình lên má Bucky, ép cậu phải nhìn anh. Đôi mắt màu xanh ngọc bích dịu dàng hòa với ánh trăng xanh mát lạnh bên ngoài cửa sổ xoáy sâu vào đôi mắt mỏi mệt của cậu. Chúng khiến cậu cảm thấy an tâm hơn. Và Steve hỏi – “Trả lời xem. Tớ là ai?”

“Steven Rogers. Thủ lĩnh Hoa Kỳ.” – Bucky trả lời như một cái máy được lập trình. Vì cậu đã quen gọi tên anh như thế kể từ khi HYDRA biến cậu thành cổ máy giết người hàng loạt.

“Phải. Tớ là Thủ lĩnh Hoa Kỳ. 70 năm trước tớ là người đã đánh bại HYDRA chỉ với một cái khiên kim loại. 70 năm sau tớ vẫn là người đã đánh bại HYDRA cũng chỉ với một cái khiên kim loại. Tớ đã bảo vệ cả nước Mỹ nhiều lần thoát khỏi mối nguy hiểm mang tên HYDRA. Vì thế cậu, James Buchanan Barnes, không được mất lòng tin ở Steven Rogers này. Bởi vì tớ là người Mỹ, cứu cả nước Mỹ. Và cậu cũng là người Mỹ, nên tớ cũng sẽ cứu cậu.” – anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu, nói chắc như đinh đóng cột. Steve đã hai lần mất Bucky, anh sẽ không để mất cậu lần nữa.

“Nhưng cái khiên kim loại ấy chính là vibranium – thứ kim loại cứng nhất hành tinh đấy ngài Thủ lĩnh ạ.” – Bucky cười khùng khục. Tiếng cậu khản đục đi vì, có lẽ, cậu đã phải hét thật to tên Steve trong giấc mơ. Để anh có thể nhìn thấy cậu. Để anh có thể đưa tay ra nắm lấy tay cậu.

“Còn tớ chính là siêu chiến binh duy nhất của quân đội Hoa Kì mà.”

Và Steve cũng cười, như điên.

 

Steve xin nghỉ ở S.H.I.E.L.D một tuần để cùng Bucky khám phá lại New York. Thời gian này hoạt động của tội phạm không có gì đáng lo ngại nên sếp Fury đã duyệt cho anh còn hào phóng định nhờ Tony cho anh mượn máy bay riêng để đi du lịch. Nhưng Steve từ chối, anh bảo anh chỉ ở xung quanh New York, anh sẽ bắt đầu lại từ Brooklyn, nên sếp có thể gọi anh khi cần.

Khi anh về nhà, Bucky đã ngồi trên sofa chờ sẵn. Cậu dùng bút đánh dấu gì đó lên bản đồ, rồi nhăn trán, rồi lại viết gì đó lên bản đồ New York. Anh ngồi xuống ghế sofa, chỗ ngay cạnh cậu. Và Steve bật cười, trông tấm bản đồ thành phố giống như tấm bản đồ chiến lược giấy vàng hoe mà hồi đó anh hay dùng để vạch kế hoạch cho trận đánh.

“Nó chỉ khác là tớ vừa mua nó cho cậu hôm qua thôi Buck ạ.”

“Và nó có màu đẹp hơn.” – Bucky hùa theo trò đùa.

“Tớ có cái này cho cậu.” – Steve lấy trong túi ra một cái điện thoại di động mà anh vừa ghé qua chỗ của Tony lấy về. Đây là hàng anh đặt gã từ hai tháng trước, nó có thiết kế riêng cùng tất cả những thứ Steve cần để đảm bảo là Bucky vẫn ở đâu đó trong tầm ngắm của anh và an toàn.

“Trông cái này thật buồn cười.” – cậu săm soi cái móc điện thoại hình khiên Captain America gắn ở đuôi di động, cười thích thú.

“Tớ cũng có nè. Đồ đặt làm riêng hết nhé!” – Steve lôi trong túi ra cái điện thoại thứ hai giống hệt cái anh đã đưa cho Bucky. Móc điện thoại của anh cũng có hình cái khiên giống của cậu, chỉ khác là cái khiên đó có màu đen và xám, ở giữa là một ngôi sao màu đỏ.

“Cái này là điện thoại cặp à?” – cậu bán tín bán nghi nhìn hai cái điện thoại. Chúng giống hệt nhau, chỉ khác móc điện thoại. Của cậu là khiên Captain America còn của anh là khiên Winter Soldier.

“Đẹp không? Và quan trọng hơn chúng ta không sợ lạc nhau.” – Steve ấn vào ngôi sao trên móc điện thoại của Bucky, ngay lập tức điện thoại anh hiện thông báo khẩn cấp – “Chỉ có tớ và cậu mới ấn được thôi.”

Cậu mỉm cười nhìn chiếc điện thoại.

Tháng năm trời hạ oi bức hơn những tháng khác.

.

“Bucky, chúng ta đi nào!” – Steve xốc ba lô lên vai, anh xỏ giầy vào chân, không quên ngoái lại gọi cậu. Hai người họ đã quyết định sẽ bắt đầu khám phá lại Brooklyn, khắp mọi ngóc ngách.

“Chờ tớ một xíu nữa.” – cậu vẫn đang ở trong phòng lục lọi cái gì đó.

“Cậu tìm cái gì thế?” – anh hỏi.

“Bức ảnh.” – Bucky đáp, qua những tiếng ồn ào phát ra từ phòng ngủ.

Bức ảnh. Bức ảnh mà Peggy đã đưa cho Steve vài ngày trước. Bức ảnh có Bucky và Steve trong cùng một khung hình, ngay trước ngày cả hai cùng nhau nhảy lên chuyến tàu định mệnh.

“A nó đây rồi.” – cậu cảm thán đầy vui sướng. Bucky chỉ toàn cất nó ở những nơi cậu không bao giờ nhớ đến.

“Lần sau tớ sẽ giữ hộ cậu. Giờ thì nhanh lên không chúng ta muộn tàu đấy.”

Bucky vội vã chạy ra cửa. Cậu xỏ giầy vào và nhanh chóng đeo ba lô lại một cách ngay ngắn. Steve mỉm cười khóa cửa lại. Cách đây hai ngày anh vừa giúp cậu cắt tóc vì cậu bảo cậu thích được anh cắt hơn. Anh cắt vụng lắm, tại cũng lâu rồi không cắt tóc cho ai, và bàn tay to lớn bây giờ của anh cũng khó mà điều khiển cây kéo bé tẹo uyển chuyển được. Nhưng Bucky đã rất thích kiểu tóc mới anh cắt cho. Nói thật ra cũng không phải mới mẻ gì, có điều nó chính là kiểu mà cậu hay để hồi những năm 30 hay 40 gì đó nên cậu cũng không càm ràm rằng nó quá lỗi mốt so với mấy kiểu cậu thấy trên tạp chí.

“Trông cậu gọn gàng hơn rồi đấy.” – Steve nửa đùa nửa thật lúc cả hai đã ngồi đàng hoàng trên tàu điện ngầm. Có mấy cô gái cứ nhìn họ chằm chằm và ra vẻ quyến rũ suốt.

“Tớ sẽ xem đây là một lời khen.” – Bucky cười, vẫy tay với mấy cô gái kia.

Và Steve đã nghĩ, cho dù bây giờ cậu không phải là hạ sĩ James của ngày xưa nữa, thì cậu vẫn quyến rũ như vậy. Cứ nhìn những cô gái kia mà xem, điều đó chứng tỏ cho phong độ của Bucky vẫn không thay đổi. Cậu vẫn luôn là cậu, như thế, chẳng phải rất tuyệt sao?

“Hồi đấy cũng không có những phương tiện như thế này nhỉ?” – anh nói bâng quơ.

“Vì chiến tranh cả đấy.” – cậu nói, ý hơi đùa. Nhưng thực tâm, cậu chính là đang sợ những ngày chiến tranh hồi đó.

Cả anh, cả cậu, cả những người từng trải qua thế chiến thứ hai vẫn đang sống và cho dù là những người không còn nữa, họ cũng đều sẽ hiểu. Giai đoạn ấy bom đạn rơi ở khắp nơi. Còn xác người thì cùng khắp. Thanh niên vừa đến tuổi đều nộp đơn đi nghĩa vụ với mong muốn phục vụ tổ quốc, giết được vài thằng phát xít để rồi, hoặc trở về trong chiến thắng, hoặc chết trong quên lãng. Và cho dù chiến tranh đã tàn phá bao nhiêu đất nước, thì ngày đại thắng vẫn thật vinh quang và đáng chúc tụng. Nhưng Steve đã không ở đó. Cả anh, cả Bucky, cả những người đã ngã xuống. Tất cả đều không được ở cùng những người yêu thương nhất để ăn mừng chiến thắng. Anh ngã xuống biển băng, cậu ngã xuống vực thẳm. Còn có nhiều người khác, họ ngã xuống tại nơi mà họ đang đứng. Chiến tranh đã làm cho người ta mất mát, từ nhà cửa, ruộng đất, gia đình, bạn bè, người thân, mất cả tay cả chân, mất cả linh hồn và sự sống. Cho dù như thế, thì chiến tranh vẫn xảy ra. Quá khứ, hiện tại hay tương lai, chiến tranh vẫn sẽ tàn phá mọi thứ nó đi qua. Bởi vì chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Còn hòa bình sau những gì đã xa, mới là thứ đáng lưu tâm hơn tất thảy. Cũng bởi vì chiến tranh là để thỏa mãn cơn cuồng nộ của những người lãnh đạo, và hòa bình lặp lại trên những quốc gia gần như chết kia dành cho những người dân vô tội, cho những người đã bỏ mạng vô ích.

Có thể suy nghĩ này của Steve sẽ sai, nhưng nó vẫn luôn đúng, cho đến ngày anh ngã xuống, chiến tranh sẽ vẫn là thứ hiển nhiên phải có. Vì anh là một người lính Mỹ. Việc này không phải để nói rằng Steve muốn chiến tranh xảy ra, chỉ là anh biết một ngày nào đó chiến tranh sẽ lại đến. Song tuyệt đối không phải những ngày anh còn Bucky ở cạnh.

“Kia có phải là con hẻm chỗ cậu hay bị đánh không nhỉ?” – Bucky khịt mũi chỉ cho Steve. Bây giờ chỗ đó vẫn là một con hẻm, chỉ khác là hai bên của nó đã trở thành những căn nhà cao tầng.

“Mình qua đó xem.” – cả hai, như những đứa trẻ đang trong cuộc hành trình của riêng chúng, cho dù đã là 100 tuổi rồi thì vẫn là những đứa trẻ.

“Cậu sẽ ngạc nhiên nếu tớ tìm thấy cái này.” – cậu mở tờ giấy vàng nhàu nát vừa được lôi ra từ đống đá gần 80 năm vẫn không thay đổi vị trí. Có thể vì lý do nào đó mà không ai dời đi, cho dù họ có xây lên bao nhiêu tòa cao ốc đi chăng nữa.

Tờ giấy vàng cũ kĩ đó là đơn xin gia nhập quân đội của Steve lần cuối cùng trước khi anh trở thành siêu chiến binh duy nhất của nước Mỹ.

“Steve đến từ Ohio.” – Bucky khúc khích, cậu vừa nhớ ra lần anh bị đánh bầm dập vì dám mắng một thằng to con trong rạp phim. Cậu đã đến và đấm cho thằng đó một phát rồi đưa anh ra khỏi mớ hỗn độn do anh tạo nên. Hôm đó là ngày cuối cùng cậu còn đứng trên đất Mỹ trước khi lên đường sang Anh.

“Và cậu đã không bao giờ trở lại nước Mỹ nữa, sau ngày hôm đó.”

Steve thì thào, anh chạm khẽ lên bàn tay kim loại của cậu, nắm lấy nó. Anh dồn cậu vào chân tường. Thật chậm, anh chạm nụ hôn mình lên những giọt nước mắt của Bucky. Cậu khóc, vì cậu vừa nhớ ra họ đã từng yêu nhau nhiều chừng nào. Cậu khóc, vì cậu vừa nhớ ra chiến tranh đã từng tàn khốc đến chừng nào.

“Nhưng giờ ổn rồi, vì tớ đã ở đây.” – cậu đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Steve, cố nặn ra một nụ cười tuy méo mó. Vì anh cũng đang khóc. Họ lặng lẽ lau đi những giọt mặn chát của nhau trong con hẻm nhỏ, nơi vừa giúp họ nhận ra mình đã từng là ai, đã từng như thế nào.

“Phải, mọi chuyện giờ ổn rồi.” – anh mỉm cười, cũng méo mó.

Thế giới ngoài kia, tháng năm đang độ rực rỡ.

 

Anh đưa cậu đến những nơi họ đã từng ở cùng nhau. Như chỗ căn hộ cũ của anh, giờ nó đã biến thành một công ty tư vấn du lịch. Như chỗ căn hộ cũ của cậu, giờ nó đã biến thành một trường tiểu học. Như cái rạp hát ngoài trời cũ, giờ nó cũng được sửa chữa để trở thành một nhà hát lớn. Như bãi đất trống được tận dụng làm sân bóng đá của lũ trẻ, giờ nó cũng trở thành sân bóng đá tư nhân. Như…

“Mọi thứ đều thay đổi. Tớ có một cánh tay kim loại. Còn cậu có thêm cơ bắp và cũng không còn là người đàn ông bé nhỏ nhất Brooklyn.” – Bucky nói như vẻ hiển nhiên. Cậu nhìn xung quanh cái công viên mà ngày xưa từng là một bãi tập bắn của quân đội. Hoa và cây được trồng để thay thế cho những cái bia, đài phun nước được xây để lấp đầy những chỗ đất trống. Đã gần 80 năm trôi qua và cậu thấy mình sao mà già quá đỗi.

“Phải. Cậu nói y như một ông già.” – Steve lấy hai lon Coke ra khỏi thùng bán nước tự động. Anh đưa cho cậu một lon. Đã 80 năm và hẳn nhiên người ta không còn bán loại soda Bucky thích nữa.

“Chẳng phải sao? Chúng ta đều đã gần trăm tuổi rồi còn gì.” – cậu đón lấy lon Coke, khui nó ra – “Cũng không tệ. Chắc tớ sẽ chuyển sang thích loại này sau cái loại soda của 80 năm trước.”

“Nhưng cậu vẫn thích loại soda đó nhất chứ?” – Steve ngồi xuống cạnh cậu.

“Đương nhiên. Tớ đã thích nó cả cuộc đời của tớ rồi còn gì.” – cậu vỗ vai anh, uống thêm một ngụm nước ngọt nữa.

“Có phải giống như việc tớ đã yêu cậu cả cuộc đời của tớ không, Buck?”

Cả hai im lặng ngắm nhìn nắng tháng năm rực rỡ nhảy nhót trên đài phun nước. Cậu tựa đầu lên vai anh, tay hai người đan quyện vào nhau, vừa khít hoàn hảo. Đã 80 năm rồi mà cảm giác của cái nắm tay vẫn cứ như là lần đầu tiên. Bucky cảm thấy như có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng, nó chặn đứng mọi từ ngữ của cậu, nó khiến cậu khó thở hơn. Giống như mọi sức lực đều đã cạn, cậu cảm thấy tay mình mềm nhũn trong tay anh. Cuối cùng, cậu cũng tìm được lời để đáp trả, sau hàng giây đồng hồ trì hoãn.

“Thích khác với yêu, Steve ạ.”

 

Những ngày sau đó, Steve và Bucky đã không đến Manhattan, Queens, The Bronx hay đảo Staten như đã dự định. Họ đơn giản chỉ dạo quanh Brooklyn. Buổi sáng dậy sẽ cùng chạy bộ trêu chọc Sam. Buổi trưa sẽ trốn trong nhà, Steve thì vẽ, còn Bucky đọc sách. Buổi tối sẽ cùng nhau vào bếp nấu ăn. Anh dùng sáu ngày nghỉ còn lại để ở cạnh cậu, yêu thương cậu. Anh vẽ cậu mọi lúc có thể. Khi cậu ngủ quên trên sofa, khi cậu vẫn còn ngái ngủ, khi cậu nấu ăn, khi cậu phơi quần áo, khi cậu xem tivi, khi cậu đọc sách,… Anh vẽ cậu thật nhiều.

“Cậu không chán sao?” – Bucky ôm cổ anh. Steve đang xem lại hôm nay mình vẽ những gì. Chỉ toàn là cậu.

“Nếu như tớ chán, tớ đã không thể yêu cậu cả cuộc đời của tớ.” – anh kéo tay cậu, đặt cậu trong lòng mình.

“Cậu già thật rồi Steve…” – cậu tựa trán mình lên trán anh, mọi thứ tưởng như đã xa vời quá đỗi. Nhưng giờ cậu ở đây, anh cũng ở đây. Trán tựa trán, hơi thở lẫn vào nhau. Bucky nhìn thật lâu vào đôi mắt màu xanh ấy, cậu như chìm vào những ngày tháng họ ở cùng nhau.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Steve tự hỏi mình khi vòng tay ôm Bucky thật chặt. Họ ôm nhau.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Cậu cũng tự hỏi mình khi áp môi lên môi anh. Họ hôn nhau.

Và cậu biết không Bucky, đã 80 năm trôi qua rồi mà tớ vẫn yêu cậu.

 

Natasha và Sam ghé thăm căn hộ của Steve vào giữa tuần. Cả bốn ăn tối cùng nhau trong gian bếp nhỏ của anh. Natasha kể cho những người còn lại nghe về những chuyện cô nghe được dạo gần đây. Clint đã xin thôi việc và trở về nhà. Bruce và cô định chuyển về Ohio – nơi Hulk được sinh ra. Anh chàng Thần sấm Thor vừa chào đón đứa con đầu lòng. Còn Tony thì dự định đưa gia đình đi du lịch vũ trụ.

“Tony định hái sao cho mấy đứa nhỏ chắc?” – Steve bật cười.

“Nhưng vụ đó phải hoãn lại thôi. Vì Thor vừa mời chúng ta đến Asgard để ăn mừng tiệc chào đời của Modi. Cuối tuần này.” – Sam xòe hai tấm thiệp mời cho Steve và Bucky.

“Tôi cũng được mời sao?” – cậu ngạc nhiên, ngại ngùng nhận lấy tấm thiệp.

“Sao lại không? Cậu đã cứu Jane một lần mà.” – Natasha cho một mẩu bánh mì vào miệng.

“Mọi người ở S.H.I.E.L.D  ai cũng đều được mời đấy, cả gia đình của họ nữa. Rồi ai mà biết anh ta còn mời ai nữa. Chắc sảnh cung điện phải lớn lắm.” – Sam gật gù.

“Thì anh ta là vua của Asgard mà.” – Natasha nhún vai.

“Tôi thắc mắc là chúng ta sẽ phải mặc gì đến đó đây.” – Steve chọc chọc cái muỗng vào bát súp. Anh có vẻ không thích cà rốt lắm. Và Bucky đập vào tay anh cảnh cáo.

“Anh ta bảo mặc cái gì cũng được, miễn đừng phải đồng phục công sở hay áo giáp chiến đấu. Mà trông hai người cứ như là vợ chồng mới cưới ấy. Anh thấy sao hả Sam?” – Natasha châm chọc khi thấy Bucky lườm đội trưởng không thích cà rốt.

“Ừ phải. Giống lắm chứ chẳng đùa đâu.” – Sam hùa theo.

“Chúng tôi có sao?” – Bucky bật cười, mặt hơi hơi ửng đỏ nhưng do ánh đèn vàng vọt của gian bếp, chẳng ai nhìn thấy.

Không ai bảo gì nhưng dường như tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa Thủ lĩnh Hoa Kỳ với cậu bạn Chiến binh mùa đông của anh ta là không bình thường.

Natasha và Sam rời nhà Steve lúc tối muộn, sau khi đã chàng Falcon đã say khướt và nàng nhện phải đưa anh về. Steve tiễn họ đến tận cổng chung cư. Sau đó anh lên nhà và thấy Bucky đang rửa chén.

“Mai rồi làm. Giờ muộn lắm rồi.” – anh vờ ngái ngủ ôm lấy cậu từ phía sau, phả hơi thở hơi mùi bia rượu lên gáy cậu. Một vị thủ lĩnh gần như say bét nhè.

“Cũng sắp xong rồi. Cậu đi tắm đi rồi mới được đi ngủ nha.” – cậu mỉm cười, vòng cái tay ướt nhẹp ra sau vỗ vỗ vào lưng anh.

“Là đang quyến rũ cậu đấy!” – cậu nghe tiếng anh cười, vòng tay siết quanh eo cậu càng chặt thêm.

Bucky lau tay vào cái khăn treo trên tường gần bồn rửa. Cậu mở vòng tay của Steve ra để có thể quay lại dễ dàng. Anh say rồi, cả hơi thở cũng say, ánh mắt cũng say, giọng nói cũng say. Và cậu nghĩ mình cũng đang say, lây từ anh qua. Mắt cậu hơi nheo lại rồi cậu tựa vào lòng anh. Steve cao lớn vạm vỡ hơn lúc trước rất nhiều, hơn cả cậu hồi đó.

“Chúng ta đi ngủ thôi. Nhưng cậu vẫn cần phải tắm.” – Bucky khịt mũi.

 

Trời sáng rồi mà mặt trời vẫn chưa ló dạng. Bucky nghĩ, có thể do nơi nào cũng có nhà cao tầng nên cậu không thể thấy được mặt trời mọc buổi sáng nữa. Cậu ra ngoài phòng khách, và cậu phát hiện ra mặt trời của riêng cậu đang nằm dài trên sofa. Mặt trời của thế giới vẫn chưa dậy, mặt trời của cậu cũng đang ngủ. Anh ngủ ngoan và yên tĩnh. Anh vẫn là Steve của ngày nào.

Cậu ngồi xuống cạnh sofa, xếp lại những bức vẽ vương vãi trên sàn nhà. Lẫn giữa những bức tranh anh vẽ cậu có một bức anh vẽ mẹ anh đang trồng hoa trong vườn, và một bức tranh nữa anh vẽ Peggy bên bàn làm việc. Bucky biết Steve vẫn nợ cô một điệu nhảy cho ngày trở về. Nhưng anh đã không trở về đúng hẹn. Anh trở về vào một ngày của 70 năm sau, khi cô đã già và nằm trên giường bệnh.

“Peggy thật đẹp Steve nhỉ?” – Bucky vuốt dọc khung hàm của cô trên bức vẽ, cậu cảm nhận được tay anh vuốt những lọn tóc của mình.

“Cậu có muốn đến thăm cô ấy không?”

Và Steve đưa cậu đến gặp Peggy thật. Cô, dù đang nằm trên giường bệnh với vài cái máy xung quanh, vẫn mỉm cười vẫy tay chào họ. Bucky nhận ra Peggy già đi thật thật nhiều, nhưng cô vẫn xinh đẹp như hồi lúc cậu còn đang ở sư đoàn 107 và anh thì ở sư đoàn 108. Theo một cách thần kì nào đó, cô vẫn nhận ra cậu.

“Thêm một người nữa vẫn còn trẻ trung sao?” – Peggy giọng yếu ớt.

“Thôi nào. Cho dù bọn anh có còn trẻ trung thì chúng ta cũng đã ở những tuổi gần trăm rồi chẳng phải sao?” – Steve hóm hỉnh đáp trả. Anh vuốt tóc của Peggy, giúp cô chỉnh lại góc chăn.

Có cái gì đó chèn lên trái tim Bucky khi cậu nhìn thấy bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhăn nheo của cô. Hơn ai hết, Bucky hiểu, Steve đã yêu Peggy nhiều đến độ nào.

Tháng năm, không khí đè nặng lòng ngực.

Nhưng cậu biết không Bucky, người tớ đã yêu cả cuộc đời này, không phải Peggy, cũng không phải Sharon, mà chính là cậu.

 

Steve đã sắp hết kỳ nghỉ phép. Cuối tuần, Thor cử thuộc hạ đến đón S.H.I.E.L.D, nhóm Avengers và nhóm New Avengers. Họ đi qua cây cầu Bifrost xinh đẹp rồi đặt chân lên vùng đất Asgard. Nhiều người trầm trồ lên bởi vẻ tráng lệ của cung điện sừng sững trước mắt, mấy đứa trẻ con cứ thi nhau hỏi người lớn hết cái này đến cái kia. Steve siết chặt lấy tay Bucky, sợ cậu lạc mất. Tất cả họ đều mặc những bộ quần áo đẹp nhất để đến dự buổi tiệc ra đời của Modi, ai cũng hồi hộp chờ xem mặt của vị hoàng tử nhỏ.

Mấy người lính hướng dẫn họ vào phòng dành cho khách. Phòng khiêu vũ lớn hơn những gì mà Steve đã nghĩ. Nó phải to bằng cả cái sân vận động to nhất nước Mỹ. Giờ thì anh đã hiểu vì sao Thor lại mời nhiều người như vậy rồi. Bất chợt, anh cảm nhận được bàn tay còn lại của Bucky cũng đang tìm đến tay anh, anh biết cậu sợ lạc.

“Đừng sợ, nếu cậu lạc, tớ sẽ lên kia và nhìn xuống để tìm ra cậu.” – anh chỉ tay lên chỗ hành lang có lính xếp hàng dài đứng canh trên đầu họ.

“Nếu em lạc, anh có tìm em không, Bruce?” – Steve nghe tiếng Natasha nhại nhại phía sau mình.

“Có chứ, anh sẽ lên kia để nhìn xuống và tìm ra em.” – Bruce hiểu được ý vợ, đằng hắng.

Steve chỉ muốn quay lại và lườm hai người đó mỗi người một phát, trong khi Bucky thì nén cười. Nhưng ý định của anh đã bị dẹp sang một bên khi trống kèn bắt đầu nổi lên ồn ã. Vị vua của Asgard – Thor, cùng vợ mình là hoàng hậu Jane Foster bước ra. Hai người họ mặc trang phục lộng lẫy của những bậc vua chúa thường thấy. Jane bế Modi trên tay đầy trìu mến, theo sau họ là đoàn tì nữ và lính canh. Loki cũng có mặt trong bữa tiệc. Sau khi hòa giải với Thor và Odin, Loki trở về xứ Jotunheim kế vị Laufey. Hiệp ước hòa bình được kí kết với sự chứng giám của đại diện từ Chín Vương Quốc. Rồi chẳng ai còn nhắc đến mối thù cũ giữa hai anh em nữa.

“Cảm ơn mọi người vì đã đến dự buổi tiệc chúc mừng cho sự ra đời của Modi, con trai ta. Tối nay mọi người hãy vui vẻ hết mình nhé.”  – Thor học được vài điều của người Trái Đất sau một vài thời gian ở cùng nhóm Avengers.

Trống kèn lại nổi lên báo hiệu sự bắt đầu của một buổi tiệc lớn. Mọi người cùng nhau khiêu vũ, ăn uống. Thor ngồi ở bàn dành cho vua, ngài nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu con trai đang được hoàng hậu ẵm. Một hình hài xinh đẹp.

“Trông thằng bé thật là đáng yêu.” – Natasha đến nâng rượu chúc mừng đôi vợ chồng. Và cô có thể thề là cô đã nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của Loki khi cô lia mắt tìm Bruce.

 

“Tớ mời cậu một điệu nhảy được không Buck?” – Steve chìa tay ra mời Bucky. Anh vừa đến góp vui với Thor và Jane. Cậu không quen họ lắm nên chỉ đến uống ly rượu lấy lệ rồi tìm một chỗ đứng chờ anh.

“Có được không?” – cậu ngại ngùng đặt tay mình lên tay anh. Hai người họ ra chỗ sàn khiêu vũ.

“Chỉ một đoạn thôi. Vì tớ nhảy không giỏi.” – anh cười dịu dàng.

Đúng là Steve không nhảy giỏi. Có điều cũng không đến nỗi tệ như hồi đó. Hồi đó mấy cô được cậu giới thiệu cho toàn bảo anh cứ dậm lên chân họ suốt. Nhưng giờ thì anh nhảy khá hơn rồi. Có vài cô gái nhìn họ, nhưng Steve vẫn cứ ôm lấy eo Bucky và chuyển động theo những nốt nhạc.

“Cậu khá lên rồi đấy.” – cậu thì thầm vào tai anh khi anh kéo cậu vào lòng mình theo điệu nhảy.

“Còn cậu vẫn nhảy giỏi như vậy.” – Steve thích thú.

Bucky nhìn sâu vào đôi mắt anh, đưa tay vuốt dọc gò má anh. Thỉnh thoảng Steve có sơ ý dậm phải chân cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa lý gì khi cả hai đều đã say mê người còn lại. Anh tựa trán mình lên trán cậu, họ di chuyển thật chậm theo những nhịp cuối của bài hát như muốn kéo dài điệu nhảy này ra mãi mãi.

“Cậu biết không Steve, cậu có thể mời tớ thêm một điệu nữa nếu cậu muốn. Tớ sẽ không…” – Bucky chậm rãi.

“Không sao.” – anh cắt ngang cậu bằng một nụ hôn. Ở môi. Không phải ở mắt, ở trán, ở sóng mũi, ở má như anh vẫn hôn. Mà là ở môi.

Một nụ hôn ở môi sau gần 80 năm.

“Cảm ơn cậu.” – Steve kéo dài nụ hôn lên vành tai Bucky rồi dừng lại ở đó. Nhạc cũng vừa dứt.

“Cũng may bọn trẻ có phòng dành riêng cho chúng.” – Clint uống cạn ly rượu. Anh nói với Laura.

Ở Asgard, đêm tháng năm thoáng gió. Và rực rỡ. Giống như đêm tháng năm ở Brooklyn.

Và cậu biết không Steve, tớ cũng đã yêu cậu cả cuộc đời mình.

End.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet