KNOT 2 - BẤT CẨN CỦA CÁC THẦN TIÊN

Knot This Guy - fanfic by huntress
Please log in to read the full chapter

 

Sandara’s POV


TUYỆT HẢO. Chỉ là rất tuyệt hảo.


Tôi thở gấp gáp khi tim mình đang đập đau đớn trong lồng ngực. Tôi thậm chí không chớp mắt khi cố tìm cách hiểu được cái tình huống này. Cái gì đã xảy ra ở đây chứ?


Một sợi dây màu đỏ đột nhiên xuất hiện từ không trung. Một sợi dây màu đỏ…xuất hiện…từ trong không khí.


Một người phụ nữ hiện ra từ trong không khí. Một người phụ nữ…hiện ra…từ trong không khí.


Từ trong không khí, thưa mọi người.


M-Ma sao?


Tôi đã mất trí rồi sao?


Phải, chắc chắn rồi. Tôi đã hoàn toàn phát điên.


Mẹ ơi.


Cứu con!!!!


“Đừng hoảng, đừng hoảng, đừng hoảng! Hãy đừng hoảng hốt, được chứ? Tôi có thể sửa cái này!”


Ha ha ha. Cô ta đang nói chuyện với chúng tôi. Con ma đang nói chuyện với chúng tôi!


“Ôi không! Nó đáng lẽ không bị cột ở cổ tay! Và nó đáng lẽ không thể bị nhìn thấy! Chuyện gì đang xảy ra chứ?!”, cô ta ré lên.


Đầu gối tôi chùng xuống cho tới khi tôi chính thức ngã gục xuống sàn nhà. Mắt tôi hẳn đang to như cái chén khi tôi nhìn cô ta chằm chằm với vẻ kinh hãi.


“Cô là cái gì..Cái này…làm sao…”, chắc chắn không ai có thể hiểu được mấy lời vô nghĩa đang thoát ra từ miệng tôi. Tôi thậm chí không biết tôi đang nói gì nữa. Đầu óc tôi không thể vận hành bất kì suy nghĩ tử tế nào khi tôi vừa sợ hãi vừa thấy khó tin khi nhìn sợi chỉ màu đỏ trói trên cổ tay tôi và cổ tay một anh chàng không quen.


“Cái thứ quái quỷ này là gì?”, anh chàng đó giận dữ hỏi.


Cảm ơn anh, người lạ. Tôi không thể nói điều gì hay hơn thế. CÁI QUÁI QUỶ NÀY LÀ GÌ CHỨ?!


“Ừhm…ừhmmmm….”, cô ta cắn móng tay trong khi nhìn chúng tôi với vẻ lo lắng. “SEUNGHYUN! LÀM GÌ ĐI!”, cô ta đột nhiên hét lên khi nhìn ra phía sau, nhưng tôi chẳng thấy ai ở sau lưng cô ta cả. Cô ta tóm lấy cánh tay tôi và thử giật sợi dây và mắt cô ta trợn tròn lên.


“Tại sao nó không giãn ra?!”, cô ta thì thầm.


Tôi vẫn đang ngồi sụp trên sàn, chưa thể nhúc nhích, vẫn đang cố tiếp thu cái điều vô lý đang xảy ra trước mắt tôi. Thước đo rối loạn của tôi đang nhảy vọt nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh. Chàng trai kia đang điên tiết tìm cách tháo cái sợi dây khỏi cổ tay anh ta nhưng không có tác dụng, bởi sợi tơ đỏ vẫn tự mình buộc vào cổ tay anh ta một cách nhiệm màu! GAHHHH!


Có lẽ đây là một trò chơi khăm? Có lẽ chúng tôi đang bị quay phim cho show ‘Camera ẩn’? Rồi đột nhiên, ai đó sẽ nhảy ra và hào hứng tuyên bố rằng chúng tôi đang bị lừa!


“SEUNGHYUN!” cô ta nhắc lại. Tôi biết mà! Cái gã Seunghyun nào đó hẳn là một nhân viên ghi hình hay…



“CÁI GÌ?! Đó tất cả là lỗi của cô. Cô tự sửa sai đi!”, một người đàn ông hiện ra từ trong không khí.


…hoặc là một con ma khác.


Và như vậy, tôi làm cái điều mà bất kì người phụ nữ bình thường nào sẽ làm – tôi bắt đầu hoảng loạn. Và không phải chỉ là phản ứng ‘hoảng loạn’ bình thường mà bạn hay nghĩ tới. Oh man, tôi la hét như một mụ điên.



------------------------------------



Để tôi kể cho bạn vài điều về sợi tơ hồng định mệnh… Chúng đáng lẽ không thể bị nhìn thấy, bởi bất kì ai!


Theo truyền thuyết, vị thần xe duyên sẽ buộc sợi tơ hồng lên cặp đôi định mệnh. Hai người bị trói buộc bởi sợi tơ hồng chính là người yêu định mệnh dành cho nhau, bất kể thời gian, không gian và tình thế. Sợi dây ma thuật có thể bị kéo dài, rối lại, nhưng không bao giờ bị cắt đứt.


Một câu chuyện có nhắc tới sợi tơ hồng định mệnh của một chàng trai trẻ. Hôm tối đi về nhà, chàng trai trẻ nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi đứng dưới ánh trăng. Người đàn ông đó nói với chàng trai rằng anh ta đang được gắn kết với người vợ định mệnh của mình bằng một sợi tơ hồng. Người đàn ông đó chỉ cho chàng biết cô gái trẻ mà định mệnh dành cho anh. Là một người trẻ và không có chút hứng thú với việc lấy vợ, chàng trai trẻ nhặt một hòn đá lên và ném về phía cô gái, và bỏ chạy. Nhiều năm sau, khi chàng trai đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, cha mẹ anh đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho anh ta. Vào cái đêm của lễ cưới, vợ anh đang đợi anh ta ở trong phòng ngủ, và theo truyền thống vẫn đeo mạng che mặt. Khi nâng tấm mạng lên, chàng trai thấy mừng rỡ khi biết rằng vợ anh là một trong những cô gái xinh đẹp nhất trong làng. Tuy vậy, cô ấy đeo một thứ trang sức trên lông mày của mình. Anh hỏi tại sao cô ấy lại đeo nó và cô ấy trả lời rằng, khi cô ấy còn trẻ, có một chàng trai đã ném một hòn đá về phía cô và trúng vào đó, để lại một vết sẹo trên lông mày của cô. Cô thấy tự ti về nó nên đã đeo thứ trang sức đó để che đậy nó đi. Người phụ nữ đó, trong thực tế, chính là cô gái trẻ được kết nối với chàng trai bởi sợi tơ hồng mà người đàn ông già đã chỉ cho anh khi anh còn trẻ, cho anh thấy rằng họ vẫn luôn được nối lại bởi sợi tơ hồng định mệnh.


Nó đáng lẽ có thể co giãn và không ai ngoài trừ các thần tiên có thể nhìn thấy chúng. Thêm vào đó, nó đáng lẽ bị cột ở ngón út, chứ không phải cổ tay.


Seunghyun gãi gãi cằm trong khi cân nhắc cẩn thận xem sai sót có thể là gì, trong khi Bom đi đi lại lại trước mặt, tự lẩm bẩm với chính mình. Trong khi đó, các nhân viên khách sạn đang đi về phía họ bởi Dara vẫn đang điên cuồng la hét hết cỡ.


“Ôi, ngậm mồm lại đi!”, Jiyong giật mạnh sợi dây, khiến Dara ngã ra sàn. Dara vội vàng ngồi thẳng dậy một lần nữa trong khi nức nở.


Tiếng la hét đã ngừng lại và yên bình đã quay về với thế giới loài người. Sự yên bình, tuy vậy, chỉ tồn tại được 5 giây đồng hồ. Tiếng ré điên cuồng của cô ấy lại nổi lên và các nhân viên khách sạn lao về phía cô.


“Motherfck-…”, Jiyong thở dài thượt. Anh nhìn cô gái đang ngồi sụp trên sàn và hai ‘con ma’, những người đang cãi cọ trước mặt họ. Đây là một đêm điên rồ đối với anh và phải thấy sợ hai cái giống đó, dù họ có là gì, là cảm giác xa vời nhất mà anh có thể nhận thấy lúc này. Anh đang mệt mỏi và tức tối, và chó chết, anh muốn ra khỏi cái khách sạn này ngay lập tức.


“Hai người là cái gì? Và chuyện gì đang diễn ra?”, Jiyong hỏi, phớt lờ cảnh náo loạn do Dara gây ra.


Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau với vẻ tò mò rồi lại nhìn anh.


“T-thưa anh?”, một trong số họ hỏi trong khi nhìn ra sau lưng anh ta để xem Jiyong có đang nói chuyện với người khác không. Jiyong nhíu mày và anh lườm Seunghyun và Bom, cả hai đang đứng ngay trước mặt hai nhân viên bảo vệ.


“Không ai có thể thấy chúng tôi ngoại trừ hai người. Chúng tôi không phải kẻ đại ngốc tới độ để lộ thân phận trước những người phàm trần khác.” Seunghyun bình thản nói.


Tuyệt. Chỉ là quá sức tuyệt. Đương nhiên, cái trò điên rồ này đã xảy đến với anh ngay khi anh phải đối phó với cha mình.


“Tháo ra cho chúng tôi!”, Dara kêu và giơ tay cô lên, thu được những cái nhìn kinh hãi của các nhân viên xung quanh họ.


“Các người không thấy sợi dây màu đỏ này sao?”, cô hỏi.


Khi không có ai đáp trả, Dara bắt đầu khóc lóc ăn vạ một lần nữa, còn lớn trước hơn lúc trước. Các nhân viên khách sạn đang bối rối khi họ bắt đầu xì xào với nhau. Seunghyun và Bom tiếp tục tranh cãi xem đó là lỗi của anh. Và cửa thang máy mở ra, để lộ ra Joo Won.


“Dara?”


“Joo Won-ah!!”, Dara kêu lên.


“Chuyện gì xảy ra vậy?”


Và cơn điên loạn diễn ra, với việc Joo Won thêm vào đó. Jiyong nhắm chặt mắt lại và lớn tiếng thở ra. Huyết áp của anh đã đạt được mức cao mới và anh có thể cảm nhận được các mạch máu ở thái dương anh đang muốn phát nổ.


“Cậu Kwon?”, vị quản lý lễ tân đã nhận ra anh, khiến anh rủa thầm. Vì khách sạn này thuộc sở hữu của cha anh, việc ai đó nhận ra anh là không thể tránh khỏi.


Sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt và trước sự kinh ngạc của Dara, Jiyong giật mạnh sợ dây đỏ, buộc cô phải đứng dậy. Rồi anh bắt đầu sải bước về phía lối ra trong khi kéo sợi dây, lôi Dara đi cùng anh và để những người khác đang chưng hửng lại phía sau.


Seunghyun và Bom vẫn đứng sững tại chỗ khi họ nhìn theo cặp đôi định mệnh bỏ đi. Rồi, Bom nghe thấy tiếng chuông nhỏ đang reo trong khi Seunghyun nghe thấy một tiếng chiêng. Tiếng chuông nhỏ báo hiệu rằng Hadana Bom đang bị cấp quản lý của cô, Yang Goon, hay vị thần xe duyên triệu tập, trong khi tiếng chiêng báo hiệu rằng Jursa Seunghyun bị quản lý của mình, Jae Sang hay Psy, còn được biết tới là Con Sói Già triệu tập.


Bom và Seunghyun nhìn nhau lo lắng. Họ chết chắc. Họ thậm chí không muốn tưởng tượng ra những hình phạt đang đón chờ họ.


Tình huống đã vượt tầm kiểm soát của họ.


Và cái mông của họ sẽ khó có thể cứu thoát.



------------------------------------



Sandara’s POV


Mọi thứ đều mờ nhạt khi anh chàng đó lôi tôi ra khỏi đó và tất cả những gì tôi có thể làm là, à, loạng choạng.


Rồi anh ta đột ngột dừng trước một chiếc mô tô và lườm tôi như thể anh ta muốn xé cánh ta tôi ra và dùng nó đập tôi tới chết. Vậy nên tôi dừng la hét lại.


Tôi im lặng nhìn anh ta lấy một con dao nhỏ ra từ túi đồ trên xe mô tô. Rồi anh ta nhắm tới sợi dây màu đỏ, nhưng con dao chỉ cắt xuyên qua nó! Như thể anh ta vừa cắt vào không khí! Chúng tôi cùng nhìn nhau với vẻ ‘WTF’ trên mặt mình.


Với cặp lông mày nhíu chặt, chúng tôi cùng chạm vào sợi dây và lạ lùng thay, chúng tôi đều có thể chạm vào nó. Anh ta cố cắt nó một lần nữa, nhưng con dao lại chỉ đi sượt qua sợi dây!


“Oh My God!,” tôi thì thầm.


Chúng tôi không thể cắt nó. Và chúng tôi không thể tháo nó.


“Oh my God!”, tôi kêu lên hơi lớn, khiến những người đi ngang qua giật mình.


Những con ma. Sợi dây màu đỏ. Trói lại với người lạ.


Tôi đang điên hơn nữa sau từng giây đồng hồ, khi tôi xem xét tình huống này. Tôi có thể cảm nhận là vào bất cứ lúc nào, tôi sẽ có một cơn chấn động tâm lý.


Rồi, một người phụ nữ lớn tuổi đi qua giữa hai chúng tôi, và xuyên qua sợi dây như thể nó không có ở đó. Bà ấy chỉ vừa đi xuyên qua nó. Tôi đỡ lấy trán mình, không thể tin nổi và nhìn chàng trai kia để xem anh ta có phản ứng giống tôi không, bạn biết đó, miệng há hốc, mắt như lồi ra khỏi tròng, chuẩn bị hóa điên…nhưng không gì cả. Nada. Anh chàng đó hẳn có dây thần kinh bằng thép. Anh ta chỉ đang day day thái dương và có vẻ như đang suy nghĩ rất sâu.


Tôi nghe thấy anh ta lẩm bẩm một tràng chửi thề trước khi cuối cùng cũng nhìn tôi.


“Chúng ta cần sự giúp đỡ của hai con ma đó,” anh ta nói.


GAH! Tôi không thật sự vui mừng với cái kế hoạch đó.


Rồi đột nhiên, *bùm, con ma nữ hiện ra, bước ra từ một làn khói trắng lấp lánh và con ma nam, bước ra từ một làn khói đen.


Tôi thậm chí không thể hét lên vì kinh hãi được nữa. Tôi chỉ thở dốc một tiếng khi bước lùi ra sau trong khi lắc đầu, cố gắng phủ nhận rằng mọi điều tôi đang nhìn thấy thật sự đang diễn ra. Làm ơn hãy để chuyện này chỉ là một giấc mơ!


Tôi thề, tôi sắp mất kiểm soát và hóa điên rồi. Tôi thề đấy. Tôi đã có thể tưởng tượng ra mình đang ngồi thư giãn cùng một nhóm bạn thân trong nhà thương điên.


“Sandara Park,” người phụ nữ gọi tên tôi rồi quay sang phía chàng trai, “Kwon Jiyong.”


“Chúng tôi đang bị cấp trên của mình triệu tập. Trong lúc đó, hai người có thể đi tới nơi nào đó riêng tư hơn. Chúng tôi sẽ tìm ra hai người. Làm ơn hãy đợi chúng tôi quay lại,” cô ta giải thích.


Đầu tôi đã trống rỗng.


Ừhm, cái gì cơ?!



------------------------------------



“CÁI GÌ?!”, giọng bùng nổ của Yang Goon, vị thần xe duyên, vang khắp thiên đình ở Cõi Trên.


Bom co rúm người và cắn môi. Đầu cô cúi

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
ThaoVy #1
Chapter 28: Thank you very much!!!
Hoangha97
#2
Chapter 29: E khóc hết nước mắt luôn
Thuong99 #3
Chapter 29: fic hay quá.cảm ơn ad đã trans
tutiton #4
Chapter 29: Lão sói già đánh cắp dây tơ hòng ák. Ngạc nhjên ta *suýt quên ko đọc phần kết*. Lại còn dâu tây vs hoàng tử nữa chứ. Dễ thương quá đj
tutiton #5
Chapter 28: Thế là đã kết thúc rồi ạk. Giờ thì còn đâu những ngày hóng chap mới. Nhưng dù gì cũng happy end rùi. Chúc mừng hai ac đã được sống bên nhau *mong ngoài đời cũng thế* *chấm nước mắt*
trucnguyen1602 #6
Chapter 29: Minh cung dag thac mac rot cuoc thi ai la ng buoc soi day to hong do. Thi ra la Lao Soi Gia. Hehe.
trucnguyen1602 #7
Chapter 28: huc huc. Cuoi cung cung HE. Lam minh khoc mun chet o may chap trc. Thank Mich da bo nhieu thoi gian va cong suc de dich cho hoi nha Táo. Thank u so much. Love u & Au nhe.
killer_1808 #8
Chapter 29: yeah... cuối cùng cũng happ ending ...
iu ss bằng 10 thứ tiếng
Lynkdieu
#9
Chapter 28: Vậy là cuối cùng truyện đã kết thúc rồi =))) Cảm ơn ss Mich rất nhiều vì bộ truyện . Nhưng theo em thấy thì cái kết này có vẻ là vội hơn so với bỗ cũ =(( cảm giác vẫn còn lưu luyến aigooo !!! Nhưng dù sao bộ truyện cũng rất hay cảm ơn ss :)) Vũ khí hủy diệt vẫn còn và trinh nữ dê già vẫn xuất hiện thoảng đâu đó trong đây =)) \^o^/ Hơi hụt hẫng nhưng mà cái kết vẫn đẹp :)) HE HE HE \^o^/ \^o^/ Chúc ss Mich ngày càng thành cồn hơn trong cuộc sống và một lần nữa cảm ơn vì bộ truyện dịch này *cúi đầu* Kamsa !!!!! Tạm biệt hubby ~ và cheesball !!!
nhim_appler #10
Chapter 28: Hay quá ss ơi. Hic hic HE rồi.
*tung bông* đi ngủ,ngon được rồi