KNOT 3 - CẶP ĐÔI ĐỊNH MỆNH

Knot This Guy - fanfic by huntress
Please log in to read the full chapter
 


Seunghyun’s POV


Ở mỗi làng quê, luôn có một thằng ngốc. Và với giới thần tiên cũng vậy.


Tôi đang nhìn kẻ ngốc đó ngay lúc này.


Tôi im lặng nhìn Hadana Bom nhảy nhót lên xuống, kêu quàng quạc như gà trong khi giải thích tình huống bất ngờ này với cặp đôi định mệnh. Cô ta đang lảm nhảm không ngừng về những chi tiết không cần thiết bằng cái giọng chói lói mà khiến bạn muốn tự xé rách tai mình. Tôi không chắc là cô ta đang nói gì nữa, tôi chỉ muốn cái thứ tiếng ồn khó chịu từ miệng cô ta dừng lại.


Một mặt khác, Sandara Park đang đón nhận mọi việc không tốt lắm trong khi Kwon Jiyong chỉ ngồi trên ghế sofa, vẫn giữ nguyên có vẻ mặt lạnh lùng đối với toàn bộ sự việc.


“Nói gọn lại thì…,” cuối cùng tôi cũng xen vào, “cái tình huống trớ trêu này là kết quả của quả cầu hợp sức mạnh của hai chúng tôi.”


“Quả cầu gì?”, Sandara Park hỏi.


“Quả cầu sức mạnh. Sức mạnh của chúng tôi,” tôi trả lời và hình thành một quả cầu khí đen trong tay mình, cho họ xem. Cặp đôi định mệnh trợn trừng mắt và tò mò nhìn đó.


“Bởi vì hai người đã làm vậy, thì hai người có thể gỡ bỏ nó!,” Sandara Park nói khi nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi. Tôi thở dài nặng nhọc và liếc Bom, người nhăn nhó và cắn móng tay. Đây là lúc mọi việc trở nên tồi tệ.


VvvvvvÀ, điều này là quá rắc rối để tôi có thể xử lý.


“Không, chúng tôi không thể gỡ nó được. Bye!”, tôi bước lui một bước và biến vô hình. Rồi tôi dùng sức mạnh của mình để Bom không thể lôi tôi quay lại thế giới loài người. May mắn là, cô ta không thể dùng sức mạnh thần tiên của mình vì đã bị trừng phạt, vậy nên cô ta không thể khống chế pháp thuật của tôi hay nướng đít tôi lên.


“JURSA SEUNGHYUN!”, cô ta gào lên.


Cặp đôi định mệnh nhìn Bom với vẻ dò xét.


“Anh ta nói các người không thể gỡ bỏ là sao?”, Jiyong hỏi với cái giọng lạnh băng.


Cô ta cúi thấp đầu và vần vò mấy ngón tay. “À-àh, chúng tôi chỉ không thể,” cô ta nói và đang định lui một bước để hòa vào làn khói trắng, thứ Hadana dùng để chuyển dịch nhưng không nhờ, Sandara Park đã có đôi tay nhanh nhẹn của một ninja và tóm cô ta lại.


“Ồ, cô sẽ không đi đâu hết,” cô ta nghiến răng nói. Với cái cách cô ta lườm Bom, như là cô ta có thể sẽ lao về phía Bom và nuốt trọn bất cứ lúc nào.


Không may mắn cho cô nàng Hadana này, cô ta chỉ có thể làm được vài phép thuật đơn giản như là dịch chuyển tức thời và khiến mình vô hình, chỉ vừa đủ để cô ta có thể luẩn quẩn quanh cặp đôi định mệnh. Ngoài những việc đó, cô ta hoàn toàn vô dụng. Không thể thực thi phép thuật đối với các thần tiên cũng như cắt đi cánh tay phải vậy. Tôi mỉm cười với chính mình khi nhìn vụ hỗn loạn nổ ra.


“Cô không thể chỉ để hai chúng tôi bị trói lại với nhau được. Nếu cô không thể gỡ bỏ được, cô phải biết cách nào đó để sửa việc này,” Jiyong cứng rắn nói và đứng dậy, cố gắng đè nén cơn bão tố tức giận trong người.


Đương nhiên, chúng tôi không thể nói cho họ biết cách sửa chữa việc này là gì. Chúng tôi thậm chí không thể cho biết họ được dành cho nhau. Chúng tôi cũng không thể nói rằng sợi dây đang cột họ lại chính là ‘tơ hồng định mệnh’. Tiết lộ những bí mật đó như là một cách để chúng tôi bị đá đít sang dải thiên hà khác.


Bom thở dài và chùng vai bất lực. “Đúng vậy, có một cách để chữa việc này,” cô ta nói và liếc về phía tôi. Tôi nhún vai với cô ta và nhếch mép cười, ra hiệu một tin nhắn không lời là cô ta sẽ phải tự mình giải thích cái đám hỗn loạn này.


“Nói cho chúng tôi biết!”, Sandara Park rú lên.


Bom cắn môi và nhìn tôi với vẻ van nài. Tôi đã có thể nghe thấy tiếng máy móc trong đầu cô ta đang chạy điên cuồng để tìm một sáng kiến cho tình huống này.


“Hey, hãy nhìn vào mặt tốt đẹp đi! Nhờ tình huống này, hai người đã biết rằng các thần tiên có tồn tại!”, cô ta chắp tay lại với nhau và mỉm cười toe toét với hai người họ, những người rõ ràng không chút hứng thú với câu đùa ngớ ngẩn của cô ta. Nếu Bom không phải một thần tiên, hai người hẳn đã ném cô ta vào một xó xỉnh nào đó rồi.


Cặp đôi định mệnh đang khoanh tay trước ngực trong khi Bom liên tục lải nhải mấy rác rưởi, điều muốn tôi muốn lăn ra sàn để cười. Cô ta đang rất gần với huy chương vàng trong việc khiến mọi việc thêm khó chịu.


“Cô có thể làm ơn nói cho chúng tôi biết làm cách nào để sửa việc này không?”, Kwon Jiyong, người cuối cùng đã mất kiên nhất, lầm bầm.


“Ừhmmm…”


Và rồi, mắt cô ta sáng rỡ lên như thể một sáng kiến tuyệt hảo vừa đến với cô ta. Bom đột nhiên đứng thẳng dậy, liếc nhìn tôi một thoáng trước khi nhìn hai người họ, “Việc sửa chữa thực chất phụ thuộc vào người các bạn.”


Uh-oh. UH-OH! Cô ta đang định nói cho họ sự thật sao? ARGH! Người phụ nữ điên rồ này!


Tôi điên cuồng khua tay múa chân để cô ta chú ý tới, cố gắng ngăn cô ta làm cái điều cô ngu ngốc mà cô ta đang định làm. Cô ta không biết đến việc trừng phạt sẽ nặng nề như thế nào nếu cô ta tiết lộ những bí mật của giới thần tiên với cặp đôi định mệnh sao? Tôi thậm chí không muốn tưởng tượng tới những hình thức tra tấn đang chờ chúng tôi.


“Điều đó phụ thuộc vào chúng tôi?”, Sandara Park tò mò hỏi.


“Đúng thế.”


Hadana Bom! CÂM MỒM LẠI!


“Hai người nên…”, tôi vội vàng băng qua thế giới đó một lần nữa, hoàn toàn phớt lờ tiếng ré hoảng hốt của Sandara Park, để tôi có thể bịt cái mồm tai họa của Bom lại nhưng cô ta đột nhiên dịch chuyển tức thời lên nóc tủ. Cô ta ngồi trên đó trong khi đong đưa chân một cách tinh nghịch.


“Hai người sẽ phải tìm ra những từ ma thuật để điều chỉnh được sợi dây đó,” cô ta nói với hai người đó trước khi nháy mắt với tôi.


Eh?


“Những lời ma thuật? Cô đang nói cái gì vậy?”, Kwon Jiyong kinh ngạc hỏi.


Đúng thế, Bom, cô đang nói cái gì vậy?


“Những lời ma thuật đó là một dạng thần chú hai người cần để sửa lại sợi dây màu đỏ.”


“Chuyện đó là lố bịch! Là không thể để tìm ra nó giữa trăm nghìn từ ngữ!”, Sandara Park sắp mất trí một lần nữa.


“Hai người sẽ tìm ra thôi. Những từ đó sẽ đến với cả hai người vào thời điểm thích hợp. Bắt đầu bằng cách làm quen nhau đi.”


Rồi, tôi cuối cùng cũng hiểu được điều đó. Hadana Bom đang lừa cho hai người họ thân thiết hơn mà không phá vỡ những quy tắc của giới thần tiên. Tôi mỉm cười trong lòng khi tôi nhớ tới câu chuyện thiếu nhi của loài người, Rumpelstilskin. Không giống bản gốc lắm, nhưng nó dùng được với mục đích của chúng tôi.


“Hãy cố gắng làm quen với nhau. Những lời đó sẽ tự đến với cả hai người.”


Tôi nhìn cặp đôi định mệnh và bắt tay sau lưng, trong khi cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, dù tôi muốn cười phá lên vì cái bản mặt ngờ nghệch của họ ngay lúc này.


“Nhưng chuyện này sẽ không dễ dàng đâu. Nó sẽ tốn thời gian và cũng có rất nhiều thử thách,” tôi nói thêm và liếc Bom.


“Bởi vì tất cả đám rắc rối này là lỗi của hai người, hai người nên nói cho chúng tôi biết thần chú là gì để chúng tôi đọc chúng lên!”, Kwon Jiyong phản đối.


“Chúng tôi không biết chính xác những từ ma thuật là gì. Chúng tôi chỉ biết rằng câu trả lời phụ thuộc vào hai người các bạn,” tôi nói với kì bí (hi vọng vậy *phì cười*) và lui bước trước khi biến mất khỏi tầm nhìn của họ. Bom cũng làm theo và biến vô hình, để lại cặp đôi định mệnh tức tối gào thét đòi chúng tôi quay lại.


Mọi việc bắt đầu chuyển sang hướng rất thú vị. Và Bom cùng tôi đang ở giữa tất cả những điều điên rồ này.


Sức mạnh rắc rối nhân đôi!



----------------------------------------------------------
 


Jiyong mệt mỏi nhìn Dara khi anh ngồi xuống ghế sofa. Anh thậm chí không chắc cô gái này có đủ tuổi để đi lại một mình vào giờ tối muộn như thế này không.


Một lúc trước, cô ta hoàn toàn phát điên đến độ anh nghĩ rằng cô ta sẽ đột nhiên co giật rồi trút hơi thở cuối cùng trước khi ngã vật ra sàn và để lại mỗi cái xác của mình.


Anh thở dài mệt mỏi và nhìn ra nơi khác, lấy tay xoa xoa mặt.


“HEY! MA QUỶ! THẦN TIÊN! PHÙ THỦY! QUAY LẠI ĐÂYYYYYY!!!!”, cô ré lên, rồi cô quay sang anh.


“Chúng ta sẽ làm gì đây?! BÂY GIỜ CHÚNG TA PHẢI LÀM GÌIIIII???!!!!”


Cô lại đang có một cơn điên rồ khác. Thêm một lần như thế này nữa và anh sẽ mất trí mất thôi!


“Bình tĩnh lại và ngồi xuống,” anh ra lệnh và vỗ tay lên ghế.


Dara há hốc mồm và trố mắt nhìn anh, não cô sắp nổ tung rồi. Cô sắp sửa bắn khẩu bazooka miệng một lần nữa nhưng Jiyong lườm cô, khiến cô ngậm mồm lại ngay lập tức. Cô thả huỵch người xuống ghế và thở phì phò, khoanh tay lại trước ngực.


“Okay, tôi bình tĩnh rồi và tôi đang ngồi,” cô nói.


Kwon Jiyong chống khuỷu tay lên đầu gối và chắp tay lại chống trước cằm trong khi suy xét mọi việc.


“Chuyện này rõ ràng không thể giải quyết ngay tối nay và tôi đã thấy mệt vì những trò lố bịch lúc nãy. Hãy quyết định xem chúng ta nên ngủ lại đâu trước đã,” cuối cùng anh nói. Dara quay ngoắt đầu về phía anh và nhìn anh với vẻ kinh hãi.


“Chúng ta không có lựa chọn nào khác, phải không?”, anh giơ tay phải lên và cho cô thấy sợi dây màu đỏ đang buộc ở cổ tay. Dara bực bội rũ người xuống và vùi mặt vào lòng bàn tay.


“Tôi sống trong kí túc xá trường học vậy nên chúng ta không thể ở đó được. Việc chúng ta sẽ ngủ qua đêm ở đâu là điều cuối cùng tôi lo lắng lúc này, vậy nên tôi để cho anh tự quyết định. Chỉ cần cho tôi qua lấy quần áo và chút đồ trong kí túc xá đã,” cô yếu ớt nói.


Jiyong nhìn vẻ ủ rũ của Dara. Họ chìm trong im lặng một lúc trước khi anh đứng dậy, sải vài bước chân nhưng Dara vẫn ngồi im đó. Anh liếc về phía cô trong khi đứng yên tại chỗ, đút tay vào túi quần.


“Kwon Jiyong,” anh nói.


“Huh?”


“Tên tôi là Kwon Jiyong. Cứ tôi là Jiyong,” anh nhắc lại. Dara ngước mắt lên và chạm phải ánh mắt của anh.


“Đi lấy đồ của cô thôi,” anh giật sợi dây màu đỏ nối cổ tay họ, ra hiệu cho cô đứng dậy.



----------------------------------------------------------



Tất cả những lo lắng khác của cô đã tan biến vào không khí và bị thế bằng một rắc rối mông-bự khi họ tới kí túc xá. Việc mang một chàng trai vào kí túc xá là điều cấm nhưng bởi đã rất trễ rồi, Dara khá chắc rằng người quản lý đã ngủ rồi. Không, người quản lý không phải là vấn đề. Những người ở chung kí túc cũng vậy. Rắc rối lớn nhất của cô ở ngay thời khắc này không ai khác chính là bạn cùng phòng của cô.


CL đôi khi có thể rất độc ác. À, hầu hết mọi khi. Cô ấy là một cô nàng có cái lưỡi sắc sảo và Dara vẫn hay bị lấn át bởi cô ấy dù cho họ đã sống với nhau được gần 2 năm rồi. Cô thậm chí không biết CL có coi cô là bạn không hay cô chỉ là một người sống chung phiền toái đối với cô ấy. Lễ tốt nghiệp của họ chỉ còn cách vài tháng nữa và Dara chỉ có thể hi vọng rằng CL sẽ vẫn liên lạc với cô khi đến lúc họ phải dọn khỏi kí túc xá.


Một điều khác về CL là cô ấy rất ngăn nắp. Vị trí của từng món đồ của họ đều trong rađa kiểm soát của cô ấy. Chỉ cần một cái kẹp tóc để sai vị trí cũng sẽ khiến chuông báo động của cô ấy rú vang và CL sẽ đi tìm cái vật chết tiệt đó và đặt nó về chỗ nó phải ở. Cô ấy cũng hỏi rất nhiều. RẤT NHIỀU. Trong phòng họ, không có chi tiết nhỏ nhặt nào có thể che giấu khỏi cô ấy. CL có thể đánh hơi được sự sợ hãi và tội lỗi và một khi cô ấy ngửi thấy, chúa biết rằng cô ấy đủ khả năng moi ra sự thật từ người đó.


Dara liếc Kwon Jiyong và rùng mình với cái suy nghĩ CL sẽ tra hỏi cả hai người họ. Làm thế quái nào cô có thể giải thích được tại sao chàng trai này đang dính lấy cô chứ? Bên cạnh đó, cô cũng không tin tưởng chính mình khi phải nói dối, đặc biệt là nói dối bạn cùng phòng của mình. Những lời nói dối của họ sẽ bị lật tẩy một mili giây ngay khi cô mở miệng ra.


Với suy nghĩ đó trong đầu, cô đột ngột dừng lại và giật giật sợi dây. Jiyong liếc cô và nhăn nhó, “Sao vậy?”


“Hãy thảo luận trước về lý do chúng ta sẽ nó
Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
ThaoVy #1
Chapter 28: Thank you very much!!!
Hoangha97
#2
Chapter 29: E khóc hết nước mắt luôn
Thuong99 #3
Chapter 29: fic hay quá.cảm ơn ad đã trans
tutiton #4
Chapter 29: Lão sói già đánh cắp dây tơ hòng ák. Ngạc nhjên ta *suýt quên ko đọc phần kết*. Lại còn dâu tây vs hoàng tử nữa chứ. Dễ thương quá đj
tutiton #5
Chapter 28: Thế là đã kết thúc rồi ạk. Giờ thì còn đâu những ngày hóng chap mới. Nhưng dù gì cũng happy end rùi. Chúc mừng hai ac đã được sống bên nhau *mong ngoài đời cũng thế* *chấm nước mắt*
trucnguyen1602 #6
Chapter 29: Minh cung dag thac mac rot cuoc thi ai la ng buoc soi day to hong do. Thi ra la Lao Soi Gia. Hehe.
trucnguyen1602 #7
Chapter 28: huc huc. Cuoi cung cung HE. Lam minh khoc mun chet o may chap trc. Thank Mich da bo nhieu thoi gian va cong suc de dich cho hoi nha Táo. Thank u so much. Love u & Au nhe.
killer_1808 #8
Chapter 29: yeah... cuối cùng cũng happ ending ...
iu ss bằng 10 thứ tiếng
Lynkdieu
#9
Chapter 28: Vậy là cuối cùng truyện đã kết thúc rồi =))) Cảm ơn ss Mich rất nhiều vì bộ truyện . Nhưng theo em thấy thì cái kết này có vẻ là vội hơn so với bỗ cũ =(( cảm giác vẫn còn lưu luyến aigooo !!! Nhưng dù sao bộ truyện cũng rất hay cảm ơn ss :)) Vũ khí hủy diệt vẫn còn và trinh nữ dê già vẫn xuất hiện thoảng đâu đó trong đây =)) \^o^/ Hơi hụt hẫng nhưng mà cái kết vẫn đẹp :)) HE HE HE \^o^/ \^o^/ Chúc ss Mich ngày càng thành cồn hơn trong cuộc sống và một lần nữa cảm ơn vì bộ truyện dịch này *cúi đầu* Kamsa !!!!! Tạm biệt hubby ~ và cheesball !!!
nhim_appler #10
Chapter 28: Hay quá ss ơi. Hic hic HE rồi.
*tung bông* đi ngủ,ngon được rồi