[MYUNGZY] As long as I have a chance

SHOTS:Revolution

 

 

 

Sequel of "And I realize.." 

 

 

 


Em luôn cố gắng dặn lòng rằng cuộc sống của mình đã mất đi một phần quan trọng mang tên "Kim Myungsoo". Em luôn cố gắng nhớ rằng, chúng ta, hiện tại, chỉ là những con người không quen biết. 

Em luôn cố gắng để chôn vùi đi quá khứ đã trở nên quá sâu sắc trong em, và đôi khi em cũng chợt quên đi nó. Nhưng để rồi đêm đến mọi cảm xúc lại ùa về trong em như hàng ngàn cơn bão lũ. Thế là em biết mình lại vỡ òa ra ngay tức khắc, lại cố gắng nuốt nước mắt vào trong nhưng em chẳng thể kiểm soát nổi bản thân mình.

Em ít nói hơn, cũng ít cười hơn nữa. Mặc dù lên TV thì em luôn tươi cười, nhưng ai mà hiểu được đằng sau nụ cười ấy là những gì em đang phải chịu đựng. Em nghĩ đây là một hình phạt dành cho em, kể cũng đáng, trong quá khứ em đã phạm quá nhiều sai lầm rồi..

Minyoung unnie bảo là em gầy đi,thỉnh thoảng trông như xác chết ấy. Thế là em lại tọng một đống thức ăn vào bụng, ăn đến mức mà chẳng thể nào chịu được nữa, rồi lại ngồi khóc.. Em nhớ những lần anh đã từng mắng em vì cái thói không bao giờ để ý tới chế độ ăn uống của mình. 

Và bây giờ, em lại làm những trò ngu ngốc ấy, em nhịn ăn rồi lại ăn thật nhiều, cứ thế cứ thế, với hi vọng sẽ tìm lại được gì đó..hoặc thấy được gì đó..sự quan tâm của anh.

Stylist cũng mắng em té tát vì cứ để mắt thâm quầng, có makeup kĩ đến đâu thì vẫn lộ rõ. Em chỉ biết cười trừ mà thôi. Em cũng muốn ngủ sớm lắm chứ, nhưng em sợ khi nhắm mắt lại thì hình ảnh về một người nào đó lại hiện về trong em, rồi lại xa dần..xa dần..

Quản lý của em phải khổ sở với biết bao cuộc gọi điện của ký giả về việc chúng ta chia tay. Điện thoại em bây giờ mỗi ngày nhận được vài trăm cuộc gọi, toàn là những số lạ. Mà em cũng biết thừa lý do của họ chỉ là về chuyện giữa em và anh thôi. 

Thế là em đổi số. Em muốn lưu số anh và nhắn tin cho anh như ngày trước biết bao, nhưng những tin nhắn cũng chỉ kịp soạn rồi lại xóa..

Cứ thế, cứ thế. Em sống trong sự phát điên từng ngày. Em phát điên vì em biết mình đã để mất anh một cách quá ngu ngốc, phát điên vì muốn chạy tới bên anh nhưng hoàn toàn không thể được.

Phát điên vì trong mọi hoàn cảnh nào, em cũng ở trong thế bị động. 

Vì em chẳng làm được gì ra hồn cả. Phát điên vì em quá hận bản thân mình.

Và vì nhớ anh.





Em search trên mạng về vụ của chúng ta. Nhiều fans tỏ thái độ tiếc nuối, cũng có fans lại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tất cả đều chung một câu hỏi: Lý do tại sao mà chúng ta lại chia tay?

Mọi người đều tự cho rằng là vì lịch trình của chúng ta quá bận rộn nên mọi thứ cần được ngừng lại.

Em nghĩ lý do này cũng có phần đúng, vì nó chính là lý do mà em không thể tìm đến anh, hoặc đơn giản chỉ là nói lời xin lỗi.



Em sợ mình sẽ lại gây ra gì đó..sẽ làm gì đó tổn hại đến anh.. Em sợ mình lại hành động sai lầm và ngốc ngếch, sợ suy nghĩ của mình còn quá non dại. Em chưa hiểu nhiều, nhưng em biết cách tốt nhất bây giờ là phải để anh ra đi.





Tình cờ gặp anh ở MBC khi sắp biểu diễn ở Music Core. Chắc anh cũng vừa ghi hình xong nên ra về. Em nhận ra anh không quá 2s, bởi vì em đã quá quen với kiểu kiễng chân tìm anh ở mọi nơi, mọi ngóc ngách, đến mức giờ nó đã trở thành thói quen khó bỏ.

Em không muốn thế này chút nào, nhưng em biết trái tim mình vẫn đập thình thịch khi nhìn thấy anh. Trông anh thật..ổn.

Em nói thật đấy, trong khi em vô cùng thảm hại với cặp mắt sưng vù thì..anh vẫn ổn. Quá ổn so với một người vừa mới chia tay. Tự dưng có cái gì đó cay đắng , lan dần lan dần lên sống mũi và làm mắt em nhòe đi. Nhưng bằng chút lòng tự trọng cuối cùng của một người con gái, em đã không khóc. Em không muốn mình thảm hại, mình đau khổ, mình bị tổn thương..

Còn anh thì vẫn ổn.



Không biết anh có nhận ra em không, nhưng anh đi lướt qua rất nhanh. Em đã rất muốn được bỏ lại mọi thứ để chạy theo anh, xin lỗi anh như những lần trước em làm anh giận. Nhưng lần này, có quá nhiều điều đã ngăn cản em.





Em vẫn chờ đợi anh. Chờ đợi một điều gì đó, có lẽ là vô vọng lắm chăng? Chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi điện, để rồi bật cười nhận ra mình đã đổi số rồi sao mà anh biết. Tuy vậy, em vẫn không thể ngăn mình hi vọng đó là anh mỗi lần nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi nào..

Em chờ đợi trong ngu ngốc, chờ đợi một cách đáng thương. Em biết rằng mọi thứ đã hoàn toàn chấm dứt và bản thân cũng tự nhủ đừng có nghĩ gì về anh nữa.

Nhưng mỗi lần gặp anh( tình cờ hoặc em cố ý lại gần chỗ anh đứng ),em lại không thể ngăn nổi bản thân mình. Em muốn quay về với anh.



Em muốn thời gian quay trở lại chỉ là 10 phút thôi, để em không còn cái thói giận hờn nữa, mà vẫn chạy đến ôm anh như bao cô gái làm với bạn trai của mình..Em muốn được làm lại tất cả, em muốn được bù đắp tất cả.



Em muốn một cơ hội khác.

 

 

 

 

 

 

Bởi vì anh làm em cười ngay cả khi mọi thứ đều u ám..

 

 

 

 


Em phải vào bệnh viện thường xuyên hơn. Không anh ạ, bây giờ thì chẳng còn là những trò đùa nữa đâu. Là thật đấy. Hầu như ngày nào em cũng phải vào bệnh viện truyền nước hoặc tiêm gì đó. Bác sĩ nói tâm trạng của em cũng ảnh hưởng khá nhiều đến sức khỏe, nên cần phải ăn uống đầy đủ và vui lên.

Vui thế nào được bây giờ nhỉ ? Vui ? Nó đã chẳng còn đến với em từ lâu lắm rồi.



Đó cũng là lý do tại sao hôm nay em ngất ở buổi diễn tập cho K-pop Concert. Không phải là ngất đâu, mà chỉ là em mệt mỏi nên muốn ngủ một chút thôi. Chỉ vậy thôi...nên anh cứ không quan tâm cũng được.

Em thực sự hi vọng anh sẽ quan tâm, hoặc ít nhất là nhìn em một lúc. Nhưng anh vẫn không hề để ý gì.

Và em biết anh đã thực sự quên đi em..



- Em có ổn không đấy? - Anh quản lý lo lắng nhìn em khi em tỉnh dậy trên giường bệnh của phòng y tế trong sân vận động.

Ổn? Không. 

Em không ổn một tẹo nào cả. Em buồn, thất vọng và cả bực tức nữa. Em không cố ý để ngất, nhưng em muốn anh chú ý tới em, dù chỉ là trong một giây thôi. 

Rồi em lại nhớ những ngày mà ánh mắt của anh chỉ nhìn theo em biết mấy. Càng đau lòng hơn khi thời gian trôi qua và nỗi đau trong em càng lớn còn tình cảm trong anh càng phai nhạt dần.

Cả người em run lên khi nhận ra cái sự thật phũ phàng là anh đã hoàn toàn coi em như một người lạ. 

Em tuyệt vọng. Em cô độc. Em sợ cái cảm giác này, nó làm mọi thứ quanh em run rẩy như thể chờ chực cơ hội để đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Cuộc sống của em từ khi không có anh bên cạnh đã luôn mỏng manh như thế.



Công ty cho em nghỉ một tuần. Đích thân chủ tịch Park đã đến thăm em và hỏi em chuyện gì đã xảy ra với em trong thời gian gần đây. Em chẳng muốn nhắc tới nhưng không hiểu sao mọi thứ vẫn tuột khỏi tầm níu giữ, như thể chúng được em trói lại chỉ bằng một sợi dây nhỏ nhoi, dễ đứt, chỉ chờ cơ hội để bung ra, để giải tỏa hết nỗi lòng.



"Con đúng là đã phạm phải một sai lầm để đời đấy..." Chủ tịch thở dài.



Em biết. Em biết em đã sai rất nhiều. Và em muốn sửa chữa mọi lỗi lầm ấy.

Em cần một cơ hội khác. Nhưng anh, liệu bây giờ anh có sẵn sàng cho em cơ hội đó hay không ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Kể từ khi quen anh, em nói nhiều hơn một chút, cười nhiều hơn một chút..

 

 

 

 

 

 


Thời gian cứ thế trôi qua, ừm, 1 năm rồi anh ạ. Em đã nghĩ mình cũng quên anh như cách anh quên em. Nhưng không.

Dù em có cố gắng thế nào thì nỗi đau trong em vẫn tràn về liên miên. Em như mắc phải một loại bệnh nào đó. Nó không phải lúc nào cũng đến, nhưng mỗi lần nó đến thì đau đớn khôn cùng. Em biết tình cảm của mình dành cho anh vẫn hoàn toàn vẹn nguyên. Đôi lúc, em nghĩ tại sao mình không nên tìm kiếm một sự khởi đầu mới? Để rồi em lại gạt phăng ý nghĩ đó đi ngay lập tức. Em sợ bản thân mình lại bị tổn thương, tình cảm dành cho anh cũng bị tổn thương mặc dù bây giờ nó đã biến thành thứ tình cảm đơn phương dai dẳng. 

Em vẫn muốn dược quay lại với anh. Vẫn muốn mọi thứ quay trở lại bình thường. 

Nhưng thực sự bây giờ mọi cố gắng cũng sẽ trở thành vô ích.



"Suji...anh, quản lý của Infinite đây." Giọng nói quen thuộc vang lên bên kia đầu dây.

"Chào anh, có gì không ạ?" Em cố tỏ ra lãnh đạm.

"Ừm..anh chỉ muốn cảm ơn vì đã nghe theo lời anh..Anh đã nghĩ thanh niên như mấy đứa sẽ chẳng chịu nghe anh đâu..Nhưng thực sự em đã làm theo lời anh, và anh rất cảm kích."

"Vâng.." Em đau đáu lòng, muốn hỏi tình hình của anh biết bao nhiêu. Nhưng cái tên của anh chỉ kịp dừng lại ở đầu môi, đắng ngắt. 

"Myungsoo.." Như thể đọc được suy nghĩ của em, anh quản lý tiếp tục nói. "...anh không biết nữa. Nó ổn, hoặc nó đang tỏ ra là nó ổn.."

Mắt em nhòa đi, em bấu chặt lấy gấu áo của mình, cố gắng kìm nén cảm xúc. 

Anh vẫn ổn. Điều đó còn tổn thương em hơn bất cứ điều gì. 

Cũng phải..em hoàn toàn xứng đáng nhận tất cả những đau khổ này. Anh..đã vì em mà hi sinh nhiều, làm sao em có thể.....

"Em thì sao, Suji ? Em ổn không ?" 

Câu nói đó đã hoàn toàn đánh gục mọi bức tường em đã tạo dựng nên cho mình. Cái bản mặt bình thường như thể chẳng có gì đã từng xảy ra đã bị vỡ vụn, thay vào đó là một tấm lòng đang bị tổn thương.

Em rất đau, anh ạ, và anh không hiểu..

Tiếng nấc của em qua ống nghe hẳn đã làm anh quản lý giật mình.

"Suji...sao...sao thế ???"

"Em...ổn.." Em đáp lại, với hai hàng nước mắt lăn dài và giọng nói đã hoàn toàn lạc hẳn đi. "....em vẫn ổn...."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hứa với em. Hứa với em anh sẽ không bao giờ bỏ đi..

 

 

 

 

 

 

 


Miss A nhận được một lời mời tham gia buổi tiệc sinh nhật của một diễn viên. Em còn chẳng buồn để tâm xem sinh nhật này là của ai. Mọi người bảo em cần phải ra ngoài vì em đã ở lì trong kí túc xá và công ty quá lâu rồi, không tốt cho sức khỏe( cả công việc nữa ).

Chị stylist chép miệng nhìn gương mặt tái xanh của em. Trông em nhợt nhạt thật, như thể mọi sự sống đều không còn hiện hữu. 

Anh cũng biết lý do tại sao mà. 



Buổi tiệc có rất nhiều nghệ sĩ tham dự. Em đứng trò chuyện với họ một lúc, rồi cũng tìm chỗ để ngồi xuống. Nếu anh còn ở đây, anh sẽ không bao giờ để em một mình.

Nhưng bây giờ mọi thứ em cảm nhận được chỉ là em đang lạc lõng khỏi thế giới. Em đang thu mình khỏi thế giới, thu mình để không phải nhìn thấy anh hoặc suy nghĩ về anh.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Anh vẫn luôn tồn tại trong thế giới của em..

 

 

 

 


Em thấy anh và Jiyeon đi cùng với nhau. Hai người đang nói chuyện thì thầm gì đó, có vẻ rất thân thiết. Em đoán mối quan hệ giữa hai người cũng..khăng khít lắm rồi. Có khi một thời gian nữa lại có người bảo với em rằng anh và cô ấy đang hẹn hò cũng nên.

Một nụ cười buồn xuất hiện trên gương mặt em.

Thôi thì, em bỏ cuộc vậy.

Anh đã tìm được hạnh phúc mới..em không nên nghĩ ngợi gì về anh nữa, đúng không ? 







Em đang đùa với ai cơ chứ? Em lại ghen.

Ghen đến run rẩy cả người. Ghen đến tê dại lòng và nước mắt lại chuẩn bị trào ra. Không...lớp makeup sẽ hỏng...lớp makeup sẽ hỏng..

Em tự trấn an tinh thần mình, hít một hơi dài rồi nhìn đi chỗ khác.

Ít nhất thì em không được khóc trong lúc này. Ít nhất, em vẫn phải chứng minh rằng anh ổn thì em cũng vẫn ổn.

Em không muốn bị thương hại bởi anh, hoặc đau đớn hơn là cho dù em không ổn thì anh vẫn chẳng quan tâm..



Nhưng em vẫn không thể ngăn mình liếc trộm anh vài lần. Bất giác, anh kéo Jiyeon đi đâu đó và một số người ồ lên. Em nhìn trân trối vào bàn tay của anh đang nắm lấy cổ tay của cô ấy.

Em vẫn nhớ...nhưng lúc anh nắm tay em...



Em vẫn nhớ...mọi kỉ niệm....Chúng trào về trong em như điên, như hàng nghìn hàng vạn con thiêu thân đang điên cuồng lao tới ánh sáng.

Chúng đánh gục em..và em khuỵu dần...khuỵu dần.



Em lại khóc lần nữa rồi. 



Em vội chạy ra ngoài hành lang, cúi đầu thật thấp để không ai thấy được đôi mắt đỏ hoe của mình. Trong lúc rối loạn, em đâm sầm vào một ai đó nhưng em chẳng nhìn rõ mặt. Mọi thứ xung quang em đang bị bao phủ bởi một làn nước mờ.

Em chỉ nhớ người đó gọi em.. Nhưng em không quan tâm.



Em ngồi xuống đất và khóc một cách đau đớn. Em đã quá quen với việc khóc, nhưng lần này còn đau gấp bội phần. Em xin lỗi nhưng em không thể chứng kiến cảnh anh yêu một cô gái khác.

Em không thể........



Em không biết mình đã ngồi đó trong bao lâu. 2 tiếng đồng hồ rồi nhỉ? Em mở điện thoại ra. Ừ, đúng bây giờ là 9h56 rồi. Mắt em cũng đã cạn khô , em biết mình đang cực kì thảm hại bởi lớp makeup đã trở nên nhem nhuốc nên đành phải lấy giấy ướt tẩy trang hết đi.

Buông một tiếng thở dài, em không rõ liệu có nên quay lại bữa tiệc hay không? Các unnie và anh quản lý vẫn không gọi điện cho em, hẳn họ vẫn còn đang vui vẻ nói chuyện với mọi người.

Em chỉ sợ nếu tình cờ trong lúc mình quay lại sẽ gặp anh thì sao? Còn tệ hơn nếu gặp cả anh và Jiyeon đấy.

Bởi vậy nên em chỉ biết ngồi đó, co ro trong những cơn gió lạnh của ban đêm. Em chỉ sợ nếu mình đứng lên thì chân em sẽ không chịu được mà khuỵu xuống..

Thực ra, em sợ đối mặt với anh.



Khi mà bây giờ chẳng còn chút cơ hội nào cho em cả.

















Tiếng chuông điện thoại làm em giật mình. Đó là quản lý của anh.

"Suji-ah!! anh đang rất gấp!! Em có thể đến phòng 510 và lấy cho anh hộp quà màu trắng không? Anh lỡ để quên trên đó! Thế nhé, máy anh sắp hết tiền rồi, nhớ giúp anh nhé!!"

Nói rồi anh ấy cúp máy. Em ngơ ngác khoảng 3s mới hiểu những gì anh ấy vừa truyển đạt. Nhưng anh ấy đã nhờ chẳng lẽ lại từ chối? Vậy là em đành đứng dậy, đi tìm phòng 510.



Em mở cánh cửa phòng..chẳng có gì cả. Đây là một phòng để các đồ dùng vệ sinh, hoàn toàn không có gì cả.

Hộp quà nào ở đây??

 

 

 

 


"Em không thấy hộp quà nào cả." Em vội nhắn tin cho anh quản lý của Infinite.



Tít. Tin nhắn mới mau chóng đến.

 

 

"Suji! Anh xin lỗi vì những gì anh đã gây ra cho hai đứa. Nếu anh biết cả hai đều đau khổ thế này thì chẳng thà anh giúp hai đứa quay lại với nhau còn hơn TT. Rất xin lỗi em. Nên anh hi vọng mọi thứ sẽ ổn thỏa sau ngày hôm nay. Mà nói trước là Jiyeon với nó chẳng có gì đâu, hai đứa đấy thân nhau tí chút vì có tham gia chung show mà.

Haha, em không tìm thấy món quà nào là đúng thôi. Nhưng anh sẽ tặng em một món quà khác.

Giờ thì quay lại và nhìn xem ai đang đứng sau lưng em đi."







Em đọc xong tin nhắn. Và mọi thứ quanh em bất giác bừng sáng lên đôi chút.

Bằng một tích tắc ngắn ngủi, em quay đầu lại.

Bằng một tích tắc ngắn ngủi, em nhận ra anh.







Anh đứng đó, dựa lưng vào tường, nhìn em bằng một đôi mắt phức tạp. Em hiện tại chẳng thể nghĩ gì thêm được nữa,chỉ biết trân trân nhìn anh mà thôi. Em không thể đọc được những gì đang diễn ra trong anh.

Nhưng em biết, mình đang có một cơ hội.

 

 

 

 

Em chỉ muốn chạy đến bên anh như ngày xưa...





Anh mở rộng cánh tay của mình, mỉm cười đợi em. Vâng, em biết rằng mình đã, đang và sẽ mãi mãi muốn nhào đến vòng tay của anh nhiều lắm.

Bây giờ có lẽ không cần một lời nói nào nữa. Cũng chẳng cần suy nghĩ gì nữa. 

Bởi vì em đang ở trong vòng tay của anh và đối với em thế đã là quá đủ rồi..

 

 

 

"Anh không thể hứa rằng mình có thể đem lại một tình yêu hoàn hảo. Nhưng những gì anh có thể hứa với em rằng nếu em cố gắng, thì anh sẽ ở lại đến cùng."

 

 

Chỉ cần anh cho em một cơ hội.




















END.










 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
baechimi
#1
Chapter 4: So sweet man!
Chi nhan ra va hoc duoc rat nhieu dieu o nhung truyen em viet.
Cam on em :)
Shot moi di em nhe.
loveel95 #2
ahhh đáng yêu quá au ơi viết tiếp viết tiếp <33333333
Đợi dài cổ mới thấy chap 1 của au, cơ mà cx đág bởi vì nó cute quá cơ <33333
Đợi shot myungzy!! ^.^
baechimi
#3
Ta thích Myungzy, Kaistal và Khunye (Khunnie và Sunye) :))