[MYUNGZY] And I Realize..

SHOTS:Revolution

 

 

Lâu lắm không viết Myungzy hự hự TT mọi người hãy tha lỗi cho mình he he mình xin bù đắp lại bằng câu chuyện lần này.

chẳng hiểu sao nhưng chính mình đọc lại còn..khóc TT__TT 

 

 

 

 

 

 

 

 

Em luôn hiểu rằng đối với anh, tình yêu và công việc là hai điều tách biệt. Anh không thể để công việc chèn ép tình yêu, nhưng cũng không bao giờ để tình yêu lấn át công việc. Em hiểu rằng anh luôn đặt một ranh giới rõ ràng giữa hai điều này.

Và em không thích như thế.

 

Em vẫn nhớ em đến với cuộc sống của anh, cuốn theo một đống phiền toái và rắc rối. Lần đầu tiên anh phải dỗ dành một đứa con gái vốn đã quen được nuông chiều , hì hì , em nhớ mãi cái gương mặt của anh lúc lỡ làm em giận. Vừa mệt mỏi mà lại vừa có lỗi.. Không biết em đã "giận" anh bao nhiêu lần và anh đã phải dỗ dành bao nhiêu lần rồi nhỉ ! Chắc là nhiều nhiều lần lắm rồi, vì cho đến bây giờ anh đã quá quen với việc em thích "giận" anh đến mức nhiều khi anh còn chẳng thèm dỗ dành gì nữa.

Anh biết rằng em sẽ tự động chạy đến bên anh phải không ? :D

 

Em chen chân vào cuộc sống của anh, đảo lộn mọi thứ của anh, cuốn tung hết lên làm anh phải sắp xếp lại cuộc sống của mình. Em chen chân vào giữa công việc và tình yêu của anh chứ chẳng chịu ở yên một bên nào cả. Em chạy lung tung, em bám theo anh như một..con cún.

Em dựa vào anh, em đợi anh mỗi ngày.

 

Anh có nhớ ngày mà mọi người phát hiện ra chuyện chúng ta đang yêu nhau không? Lúc đó anh đã rất lo lắng, em có thể nhìn thấy điều đó qua đôi mắt của anh và bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh đang nắm chặt lấy tay em.

Em lại lấy khăn tay của mình ra lau cho anh như không hề có chuyện gì to lớn xảy ra cả. Vâng, em sống đơn giản thế thôi.

 

Anh đã sợ. Sợ rằng chuyện của chúng ta ảnh hưởng đến công ty và Infinite. Ảnh hưởng đến cả em nữa. Anh gần như đã phát điên và hoàn toàn không biết phải làm gì.

 

Hm..lúc đó em đang làm gì nhỉ ? Hình như là lẵng nhẵng bám theo anh mọi lúc mọi nơi.

 

Thật may mắn vì SayAs và Inspirits ủng hộ chúng ta rất nhiều! Tee-hee, em biết là chúng ta đã được fans "ship" từ trước khi quen nhau cơ mà :D Anh cũng đừng lo lắng cho em nữa, em chẳng sao đâu!

 

Chỉ là đôi lúc em nhận được vài bức thư cảnh cáo..vài bức huyết thư..và những cuộc gọi điện đến tới tấp từ kí giả thôi mà..

 

Nói chung là em vẫn hoàn toàn ổn!

 

Em nhớ những lần chúng ta cãi nhau. Về những bất đồng quan điểm, lịch trình công việc và cả những hiểu lầm không đáng có. Em chỉ biết khóc lóc, giận dỗi và bỏ đi, chứ em chẳng chịu ngoái đầu nhìn lại xem anh đã phải trải qua nhiều mệt mỏi đến nhường nào.

Giá như..em đã bớt trẻ con đi một chút. Giá như em đã quan tâm và nghĩ cho anh nhiều hơn là nghĩ cho bản thân.

 

Lúc nào cũng thế, anh luôn là người xin lỗi trước :) Còn em thì chỉ biết đợi anh mà thôi.

 

Anh ghét em chứ?

 

Những lần em hủy hẹn với anh mà không báo trước, làm anh phải đợi đến mấy tiếng đồng hồ.

Những lần em làm anh phải to tiếng với em ở chỗ đông người, và hậu quả là anh "lãnh đủ" cho dù em có thanh minh với báo giới mấy chục lần đi chăng nữa.

Những lần em giả bộ ốm đau làm anh hủy mọi lịch trình tức tốc đến thăm em. Mấy lần đó anh giận em kinh khủng, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại tha thứ cho em dễ dàng.

 

Em luôn nhắn tin cho anh và anh cũng hay nhắn lại, mặc dù em biết anh bận rộn hơn em nhiều. Mặc dù đôi lúc tin nhắn của em thật ngớ ngẩn, như kiểu:

"Myungsoo-ah~~~~" hoặc "Myungsoo hãy nói với em là anh rất yêu em đi xDxDxD"

 

Em đã nghĩ gì chứ? Anh không phải là một cậu học sinh cấp 3. Anh là một người đàn ông :) Và đôi lúc em cảm thấy sự trẻ con của mình thật không xứng. 

 

Đi với nhau ở các sự kiện, lúc nào anh cũng ở bên cạnh em. Lúc nào cũng ngồi cạnh em và im lặng nghe em bô lô ba la về tỉ thứ trên đời. Mọi người khen anh là một người bạn trai tốt, em tự hào lắm :D Myungsoo của em mà ~

 

Em luôn nhớ tất cả những ngày kỉ niệm của chúng ta, nhưng anh thì không. Có lẽ anh biết, nhưng vô tình vào những hôm đó anh quên.

Vậy là em lại nổi cơn tam bành lên, khóc lóc, đòi chia tay và rất nhiều...rất nhiều điều làm anh mệt mỏi.

 

Đó là lúc anh sắp chuẩn bị cho comeback và đã quên mất kỉ niệm 1 năm của chúng ta. Anh tắt máy vì không muốn mất tập trung. Anh có thể đã quên mất em, tất cả là vì công việc( cũng là ước mơ của anh nữa ).

 

Vậy tại sao em lại không hiểu cho anh nhỉ ? 

 

Tại sao em lại lạnh lùng đòi chấm dứt hoàn toàn với anh ? Tại sao em không để ý anh đã gầy đi và đôi mắt anh đã thâm quầng vì mệt mỏi đến mức nào? Tại sao em lại chỉ nghĩ cho em ? 

 

Em..đúng là đáng ghét, anh nhỉ :D

 

"Tùy em." Em còn nhớ rõ anh đã đáp lại như vậy và quay lưng bỏ đi. 

Tấm lưng đó mờ dần, mờ dần rồi biến mất. Anh đi rồi.

Có cái gì đó..có điều gì đó đã đem cả một phần linh hồn em đi mất. 

 

 

Em biết là em sai. Nhưng cái tôi của em quá cao, và sự trẻ con của em lúc ấy cũng quá lớn. Em biết mình sai nhưng không chịu xin lỗi, chỉ vì suy nghĩ thơ ngây " Rồi anh ấy sẽ lại xin lỗi mình cho mà xem "

 

Em đã chờ đợi. 

 

Chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi. Hoặc một dấu hiệu nào đó. Từ anh.

 

Chờ đợi một tiếng chuông cửa để em vội vàng ra mở, rồi lại hụt hẫng nhận ra rằng đó không phải anh.

 

Phải 3 tháng sau khi chúng ta chấm dứt, em mới sực hiểu ra rằng em đã mất anh. Em không thể khóc được nữa, và hoàn toàn rối loạn.

Em nhận ra những điều độc ác mà mình đã và đang làm với anh. 

 

Em nhìn lại quá khứ để rồi ghê tởm chính bản thân mình. Em đòi hỏi ở anh quá nhiều nhưng anh luôn luôn đáp ứng. Em phụ thuộc vào anh và dai dẳng bám theo anh như một loài kí sinh trùng nào đó, như một loại bệnh nào đó, làm anh mệt mỏi.

Nhưng anh chưa bao giờ để em đi. 

 

Báo giới rộ lên tin chúng ta chia tay. Cũng phải, ở buổi công chiếu " Iris II " chúng ta không đi cùng nhau mặc dù cả hai đều được mời. Em thấy anh ngồi ở đó không xa, cùng với vài nghệ sĩ khác.

 

Và em nhận ra ánh mắt của anh sắc lạnh đến mức độ nào. 

 

 

- Myungsoo-ah! - Jiyeon lại gần anh và anh nói chuyện với cô ấy.

Trông hai người có vẻ thân thiết. Quả thật, trong 3 tháng vừa rồi em đâu biết anh đã ở đâu và làm những gì. Chúng ta hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Có thể anh thì không muốn, còn em thì cứ chờ.. Hoặc cả hai chúng ta cùng chờ đợi. 

Cùng thử thách nhau. Nhưng rồi anh đã chọn cách từ bỏ.

 

Phim bắt đầu chiếu, anh với Jiyeon ngồi cùng nhau. Có thể nói là ngồi SÁT nhau. Hoặc do em tưởng tượng, nhưng đầu Jiyeon..cứ ngả sang vai anh. 

Có thể Jiyeon thích anh, thật đấy. Có lần trước khi chúng ta quen nhau cô ấy đã khen anh khi ngồi cạnh em ở phòng chờ. 

 

Em hoàn toàn quý Jiyeon, nhưng em không thích cái cảnh anh và Jiyeon đang....ừm.....ở rất gần nhau !!! Mắt em nóng bừng và tay em run lên trong sự tức giận ( hoặc cái lạnh từ điều hòa lol ).

 

Rồi em nhận ra, mình đang làm cái gì thế này ? Em đang ghen.

Ghen với một cô gái xinh đẹp và tốt hơn em gấp tỉ lần.

Ghen vì cô gái ấy đang ở bên người mà đã không còn là của em nữa rồi.

 

Ghen khi mà bản thân mình không xứng đáng.

 

 

Em bỏ ra ngoài sớm. Mắt em vẫn nóng, nhưng không phải vì tức giận mà là vì em sắp khóc. Em đã bảo là em rất dễ khóc, nhưng mà sao khóc ở đây được, lại gây ra tin đồn vớ vẩn thôi. Vì thế nên em lên xe đi về trước. Anh quản lý nhìn em ái ngại. Chắc phần nào anh ấy cũng biết lý do em khóc là anh nên anh ấy không hỏi.

 

Em khóc suốt cả quãng đường đi về. Khóc như một đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi. Khóc như lúc ông em mất. 

Những giọt nước mắt khi mà em thực sự đánh mất thứ gì đó quan trọng. Và em biết mình không thể lấy lại.

 

 

 

Anh quản lý của Infinite chợt gọi điện cho em. Anh ấy nói chuyện với em rất là lâu và chẳng biết anh ấy đã tốn bao nhiêu tiền nhỉ?

Nhưng cụ thể là anh ấy khuyên em nên chấm dứt hẳn với anh. Anh ấy nói rằng anh cũng rất đau khổ trong suốt thời gian qua và đang dần dần ổn định lại mọi thứ. Anh ấy hi vọng em đừng làm anh phải suy nghĩ nhiều thêm, vì lịch trình của anh sắp tới sẽ rất bận rộn.

Quản lý của anh có nói rằng anh rất yêu em. Anh luôn là một người nghiêm túc, nhưng lại mềm lòng một cách "đáng thương" ( nguyên văn lời anh quản lý ) khi đối diện với em. Anh có thể vì em mà hi sinh rất nhiều. Có thể vì em mà liều lĩnh.

Em đã lặng lẽ khóc khi nghe những điều đó. Về những gì anh đã hi sinh thầm lặng vì em. Về tình yêu của anh dành cho em.

Về mọi phần đau khổ mà đáng lẽ cả hai cùng phải gánh chịu, nhưng anh nhận lấy hết cho riêng mình.

 

Anh quản lý kể rằng một thời gian dài khi chúng ta chính thức tuyên bố đang hẹn hò, lúc nào anh cũng đến khu chung cư em ở ( mà không nói cho em biết ) để nhận lấy hết tất cả những bức thư hăm dọa độc ác mà antifans gửi cho em. 

Vì em cũng phải dậy sớm nên anh còn phải dậy sớm hơn em nhiều để có thể làm những việc này. Có những hôm anh xong công việc là đến luôn. 

 

Em khóc còn nhiều hơn. Mặc dù cố gắng nén nhịn nhưng những tiếng nấc vẫn vang lên. 

 

Em muốn gặp anh, rất muốn. Muốn xin lỗi anh và bù đắp tất cả những gì em đã gây ra.

 

Muốn cảm ơn anh vì đã cho em quá nhiều thứ mà lẽ ra em không xứng đáng để có, nhưng vì yêu em nên anh sẵn sàng làm mọi điều tốt đẹp cho em.

 

Em muốn đánh bản thân mình thậm tệ vì đã quá ích kỉ, đã quá trẻ con, đã quá ngu ngốc và phiền phức. 

 

Em giận mình và thương anh nhiều hơn. Em ghét bản thân em ( tại sao anh lại có thể yêu em cơ chứ ??????? )

 

- Ừm. Thôi, anh kể thế chứ em đừng có làm gì dại dột nữa nhé. Myungsoo chịu khổ nhiều lắm rồi. Cho thằng bé được yên tĩnh đi em, cô bé ạ. Em xáo trộn cuộc sống của nó nhiều lắm rồi đấy. - Giọng anh quản lý vang lên từ bên kia đầu dây. 

Một lời khuyên chân thành và đúng đắn.

- Em biết. - Em đáp lại, cố gắng nói bằng giọng bình thường nhất có thể.

- À, còn cái này nữa. Có lần anh đã hỏi nó tại sao nó yêu em , em biết nó trả lời thế nào không ? Haha, thằng bé coi vậy mà sến dữ nha..

-...- Em im lặng chờ đợi, tim đập thình thịch. Em đã từng hỏi anh câu đó rất nhiều và anh chỉ đáp là " Anh không biết."

 

 

- Nó bảo vì em là lý do để nó làm việc, để nó sống và gì gì đó nữa. Cái gì mà để mai này nó lấy em làm vợ, haha...Nói chung là nó đã gần như coi em là cả cuộc đời của nó đấy.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Em nhận ra rất nhiều điều từ sau hôm đó.

 

Rằng đúng là anh đã vì em để làm mọi thứ. Em nhớ những lời hứa của anh, về một tương lai tốt đẹp cho chúng ta và cả những đứa con của chúng ta, haha, không biết anh có nhớ không nhỉ ? 

 

Em nhớ cả những lần anh bất chợt đến thăm em, rồi cả những lần em thực sự ốm. Anh đã chăm sóc cho em. 

 

Những lần anh nhìn em rồi cười ( em để ý hết đấy xOx ).

 

Những lần anh chỉ đơn giản là nắm tay em rất chặt, hoặc ôm eo hoặc khoác vai. Chỉ là những cử chỉ rất nhỏ nhưng bây giờ em chỉ khao khát được cảm nhận chúng một lần nữa.

 

Những lần anh phát ghen một cách đáng yêu. Những lần anh rủ em về nhà gặp bố mẹ của anh, anh bảo anh rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm với em mà. 

 

Em nhận ra tình yêu mà anh dành cho em thật lớn, thật quá lớn. 

 

Vì em, anh đã trở thành một người khác. Vì em mà ánh mắt của anh dịu dàng hơn, thái độ của anh với mọi người cũng khác.

 

Vì em mà anh biết suy nghĩ hơn, trưởng thành hơn, có trách nhiệm hơn.

 

Vì em mà anh chấp nhận mọi thứ để em được hạnh phúc.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Và em nhận ra tình yêu của mình thật nhỏ bé.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
baechimi
#1
Chapter 4: So sweet man!
Chi nhan ra va hoc duoc rat nhieu dieu o nhung truyen em viet.
Cam on em :)
Shot moi di em nhe.
loveel95 #2
ahhh đáng yêu quá au ơi viết tiếp viết tiếp <33333333
Đợi dài cổ mới thấy chap 1 của au, cơ mà cx đág bởi vì nó cute quá cơ <33333
Đợi shot myungzy!! ^.^
baechimi
#3
Ta thích Myungzy, Kaistal và Khunye (Khunnie và Sunye) :))