[Kyung-BlockB x Fictional Character] 7 billion person

SHOTS:Revolution

 

 

 

 

There are 7 billion person in this world...

 

"Kyung." 

 

"Sao?"

 

"..."

 

"Hyunjung-ah, em có ở đó không?"

 

"Kyung-ah..."

 

"Em làm sao thế? Mà anh đang  bận nên cúp máy đây. Bye.Anh sẽ gọi lại cho em."

 

Tít...tít...tít...

Hyunjung thở dài, ném chiếc điện thoại xuống giường. Cô gục đầu lên mặt bàn. 

How to do it...I become exited for no reason...Do you want it...If you like I do....Baby I.....

Bài "11:30" được replay suốt từ lúc đó...cho tới tận đêm khuya.

 

Điện thoại bất chợt rung, Hyunjung vội vàng chộp lấy nghe như thể sợ rằng người đó sẽ tắt mất.

"Kyung.." Hyunjung mỉm cười.

"Em vẫn chưa ngủ sao?" Giọng Kyung có vẻ ngạc nhiên ở đầu dây bên kia.

"Kyung-ah..."

"Ừ anh đây."

"..."

 

"Hyunjung?" 

 

"..."

 

"Hyunjung-ah!!!" Giọng Kyung bắt đầu lộ rõ vẻ lo lắng.

 

"Em yêu anh.." Hyunjung thì thào...cảm thấy hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

"Er...anh cũng yêu em mà..." Kyung đáp lại.

 

Những giọt nước khác lại càng rơi dài trên gương mặt xinh xắn ấy...Nóng như thể đốt chảy trái tim cô...

 

"Anh có thể đến nhà em một lúc không?" Hyunjung khẽ nói.

"Hyunjung-ah, hôm nay là thứ 4 mà. Jiho với anh còn nhiều việc lắm." Kyung tỏ vẻ áy náy.

 

"..."

 

"Hyunjung??"

 

"Em...đợi anh ở cửa nhé." Hyunjung nhanh chóng cúp máy rồi tắt nguồn ngay tức khắc.

 

Cô bấu chặt lấy cánh tay mình như thể ngừng những giọt nước mắt lại. Nhưng..chúng chẳng chịu ngừng rơi..

 

Lấy một chiếc áo khoác, Hyunjung bước ra ngoài. Cô phải đợi Kyung..

 

 

-----------------------

 

 

3h sáng. Kyung vẫn chưa đến. Hyunjung kiên nhẫn đợi, mặc cho gió lạnh buổi đêm có táp vào mặt cô như thế nào.

 

4h sáng...

 

Hyunjung cảm thấy hơi buồn ngủ..cô dựa lưng vào tường , và mắt cô dần dần nhắm lại.

Cho tới khi cô cảm thấy mình sắp ngã đến nơi thì..có một ai đó đã ôm chầm đỡ lấy Hyunjung.

 

 

"Kyung..." Hyunjung mỉm cười khi mùi của Kyung nhẹ nhàng bao bọc lấy cô.

 

"TẠI SAO EM LẠI ĐỢI ANH ??? ANH ĐÃ BẢO ANH BẬN MÀ !!!!!" Kyung quát lớn với vẻ giận dữ. Anh đã cố gắng xong việc để đến nhà cô ngay tức khắc, vì anh thừa hiểu cái tính bướng bỉnh của bạn gái mình.

Và, cô ấy sẽ chẳng thể hiểu trái tim anh vỡ vụn như thế nào khi thấy cô ấy tím ngắt đừng ở cạnh cửa.

Hẳn cô ấy đã đợi anh rất lâu.

 

"Kyung-ah..." Hyunjung nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh. Cô không quan tâm những gì anh vừa nói, có lẽ là anh vừa quát cô, vì....

 

"Hyunjung..Em làm sao thế? Có chuyện gì sao?" Kyung vuốt nhẹ mái tóc của cô. Anh thích cái cách cô dựa vào anh.

Nó làm anh thấy rằng cô cần anh, muốn anh và yêu anh biết bao.

 

"Kyung..." Hyunjung không ngừng lặp lại tên anh như thể đó là việc duy nhất cô muốn làm.

 

"Hmm.." Kyung mỉm cười.

 

" Có 7 tỉ người trên thế giới này..." Hyunjung thì thào.

 

 

and I choose you.

 

" Cô bé cần được điều trị..Bệnh tình của cô ấy được phát hiện muộn nên việc điều trị có khó khăn đôi chút..Nhưng việc gì cũng cần niềm tin và thời gian.." 

Bác sĩ nói với bố mẹ Hyunjung. Cô đã nghe thấy hết, chỉ là cô đang giả vờ ngủ mà thôi. Nếu họ biết cô thức thì họ sẽ nói chuyện ở bên ngoài chứ chẳng bao giờ để cho cô biết.

" Liệu...có khi nào con bé sẽ..." Hyunjung nghe giọng mẹ mình lạc đi.

" Trường hợp xấu nhất là cô bé sẽ bị..điếc hoàn toàn. Nhưng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết mình." Bác sĩ khẳng định với giọng quả quyết.

" Chúng tôi kì vọng vào bác sĩ.." 

" Khóa điều trị sẽ bắt đầu từ thứ 2 tuần sau nếu ông bà không phiền. Trong khoảng thời gian một tuần hãy nói chuyện, thuyết phục cô bé nếu cần và để cô bé làm những điều cô bé muốn...sẽ tốt hơn nếu tham gia khóa điều trị với một niềm tin hơn là một nỗi buồn.."

 

 

~~~~~~

 

Tôi là Park Hyunjung. 18 tuổi, và khi nói chuyện với tôi mà bạn không hét lên thì tôi sẽ chẳng thể nào nghe được. Đầu năm 18 tuổi tôi phải trải qua một trận ốm kéo dài 3 tháng, và sau trận ốm đó, hai tai của tôi trở nên rất yếu.

Từ đầu là bố mẹ phải nói to với tôi..và tình hình giờ đã tệ hơn. 

Tôi không thể đi học nữa. Tôi muốn giấu chuyện này vì tôi sợ bạn bè sẽ gọi tôi bằng tên gì đó độc ác ví dụ " con điếc ", "khuyết tật"

nên tôi nghỉ học và học gia sư. Anh gia sư hoàn toàn phải dùng bút để nói chuyện hoặc giảng bài cho tôi, kể cả khi tôi đeo trợ thính.

 

Bạn trai tôi là Kyung. Park Kyung. Anh ấy 19 tuổi. Kyung có thể sáng tác nhạc và rap giỏi. Cùng với bạn thân là Jiho, họ định làm một album của riêng họ. Tôi đã từng được nghe Kyung hát và rap cho tôi rất nhiều. "11:30" là bài mà anh ấy sáng tác cho tôi và sẽ đưa vào album , hehe. 

Nhưng từ khi tôi bị bệnh..tôi đã chẳng thể nghe rõ những gì anh ấy nói, huống hồ là rap hay hát.

Tôi nhớ giai điệu của "11:30" biết bao..

Tôi không nói cho Kyung vì tôi biết anh ấy sẽ phát điên và không thể tập trung vào ước mơ của mình nữa. Kyung có thể hơi buông thả và lạnh nhạt, nhưng Jiho oppa đã từng nói với tôi rằng Kyung có thể gạt tất cả mọi chuyện sang một  bên nếu tôi có mệnh hệ gì.

Tôi sợ vì tôi mà  Kyung phải chấp nhận nhiều thứ không hay, nên tôi quyết định giấu anh ấy.

 

 

"Con sẽ nói sự thật cho Kyung chứ ?" Mẹ tết tóc cho tôi và đưa cho tôi mảnh giấy nhỏ.

"Không ạ..." Tôi đáp, cúi đầu.

"Con sẽ không giấu được nó mãi đâu." Mẹ tiếp tục viết.

"Con biết." Tôi đứng dậy. "Thôi con đi đây."

"Cẩn thận nhé.." Mẹ nhìn theo tôi với vẻ lo âu

 

~~~~~~

 

Tôi chật vật lắm mới đến được nhà Kyung. Tôi cúi đầu chào mẹ anh ấy, cô Park nói gì đó nhưng tôi chẳng nghe được gì cả nên đành cười trừ. Hi vọng không có gì quan trọng xảy ra...

Tôi bước xuống tầng hầm và nhận ra chỉ có mỗi Kyung ở đó. Anh ấy đang suy nghĩ gì đó rất mông lung, và có một tờ giấy trước mặt. Tôi đoán là anh ấy đang sáng tác.

 

"Kyung." Tôi cất tiếng gọi.

 

Kyung ngẩng lên và mở to mắt hết cỡ khi thấy tôi đứng ngay trước mặt. Anh ấy kéo tôi xuống ngồi ngay bên cạnh , và có hỏi gì đó.

Nhưng..tôi đâu có nghe được gì.

Bởi vậy nên tôi đành dựa đầu vào vai Kyung, vừa để đánh lạc hường, vừa đỡ gây nghi ngờ.

Kyung vuốt vuốt tóc của tôi. Anh ấy lại nói gì đó thì phải..

Mắt tôi trở nên ướt. Ước gì tôi..... Kyung..

Tôi mân mê gấu áo của anh ấy, và hình như Kyung cũng chẳng nghi ngờ gì, tôi thấy anh ấy tiếp tục viết gì đó vào tờ giấy.

" You're not alone, I'll be here, Your side, Don't be Scared "

Tôi mỉm cười. Chẳng biết đây có phải một bài hát không nhỉ ? Chắc nó sẽ ngọt ngào lắm.

Ngước lên nhìn Kyung, tôi thấy anh ấy mấp máy nói gì đó. Hình như là " Anh sáng tác cho em đấy " thì phải.

Tôi mỉm cười, đưa tay lên áp vào má Kyung. Hơi ấm này, mùi hương này...Sao tôi có thể quên.. 

Tôi nhớ rằng hình như mình đã từng nói với Kyung rằng tôi rất thích mùi của anh, và điều đó đã làm anh vui suốt cả ngày như thế nào.

Jiho oppa nói đúng...Kyung có thể bất cần và lạnh nhạt, nhưng anh ấy yêu tôi.

 

Closer...

 

Closer...

 

Khi em và anh cùng đắm chìm trong một thế giới duy nhất..đó là lúc anh yêu em rất nhiều..Hơn cả những gì em biết, hơn cả những gì em thấy...

Anh yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ...

 

Tôi nhẹ nhàng cúi đầu vào vai Kyung sau nụ hôn tưởng chừng như rất dài.. Có phải khi không thể nghe được thì khái niệm về thời gian cũng trở nên nhạt nhòa hơn.....

 

"Em yêu anh, Kyung." Tôi cố gắng không để nước mắt mình rơi.

Kyung nói gì đó vì tôi cảm giác được hơi thở của anh trên đầu mình. Hi vọng rằng anh cũng nói anh yêu tôi.

 

 

~~~~~~

 

Khóa điều trị kéo dài lâu hơn tôi tưởng. Tôi hầu như không cả được tiếp xúc với bố mẹ. Đôi lần họ được phép vào thăm tôi, lần nào họ cũng nhắc tới Kyung.

Rằng anh ấy đã phát điên như thế nào, đã đau khổ như thế nào..

Tất nhiên, tôi biết qua những nét chữ run run của bố mẹ. Họ nói đáng lẽ tôi nên thú thật với Kyung, vì anh ấy đã vô cùng tức giận..

 

Nhưng...tôi không thể ra ngoài và gặp Kyung được.

 

~~~~~~~

 

Bệnh của tôi tuy có khá lên đôi chút và tai trái của tôi đã có thể nghe được ( nếu bạn hét ). Nhưng sức khỏe của tôi lại yếu đi.

Bác sĩ bảo cơ thể của tôi yếu quá mức để chịu được khóa điều trị này. Bác ấy nói rằng hi vọng khi tôi khỏi tai hẳn thì sức khỏe của tôi cũng không bị ảnh hưởng gì..

Tôi ốm liên miên...và trong mỗi cơn mê sảng, tôi lại mơ thấy Kyung với ánh mắt giận dữ vì tôi đã không nói cho anh ấy.

Có phải tôi đã làm quá lên không ? Đáng lẽ tôi phải kể với anh ấy mởi phải ? Nhưng...

 

Bố mẹ vào thăm tôi với một bức thư nhỏ. Họ bảo là của Kyung đưa cho tôi. Khẽ mở tờ giấy ra, đập vào mắt tôi là chữ 

" Anh rất nhớ em "

Tôi hoàn toàn không thể đọc tiếp được nữa. Nước mắt tôi rơi như điên. Tôi cũng nhớ anh, cũng muốn gặp anh ngay bây giờ. Nhưng khóa điều trị của tôi..bệnh tình của tôi..

Kyung-ah....

 

" Anh rất nhớ em.

Vụ album solo đã được hoàn thành, ừ, và anh đến tìm em để thông báo vì em không nghe điện thoại..rồi anh đã biết tin. Em là đồ ngốc!!! ĐẠI ĐẠI NGU NGỐC !!! TẠI SAO EM CÓ THỂ GIẤU ANH CHUYỆN NÀY ????? Đối với em anh chỉ như vậy thôi sao ??

Hyunjung...anh đã phát điên. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với em, và em đang phải chịu đựng những gì.

Đáng lẽ...em nên nói cho anh...

Nhưng dù em có ngốc đến thế nào thì anh vẫn yêu em. Anh nhớ em, anh muốn có em và muốn chạy đến bên em ngay lúc này...

Ngốc..."

 

 

 

 

Promise me. Promise me you won't leave.

 

But..you're the one who left first....

 

- KYUNG OPPA !!!!

- KYUNG OPPA SARANGHAE !!!!!!!!!!!!!!!!

- KYUNG OPPA MARRY ME !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

 

Tôi là Park Kyung. 22 tuổi. Một thành viên của Block B. Fans phát điên vì tôi, và tôi cũng rất yêu quý họ. Cuộc sống của một idol là vô cùng bận rộn, nhưng luôn có một ngày chủ nhật vào tháng 9 để tôi trở về ngoại thành Seoul...

để gặp bạn gái của tôi.

 

Tôi mua một bó hoa nhỏ. Tháng 9 trời trong xanh.. Tinh khôi như người con gái ấy vậy.

 

Tôi nằm ngửa cổ lên trời để đón những tia nắng ấm áp đang bao phủ xung quanh. Mùi hương của loài hoa dại nào đó chợt len lỏi vào cánh mũi.

 

Nhẹ nhàng tựa như em.

 

Park Hyunjung

 

1992.4.12 - 2010.18.9

 

18 tuổi.

 

~~~~~~~~~~~

 

" Con bé đã không thể qua khỏi. Sức khỏe của nó quá yếu. "

 

" Đừng đùa với cháu....bác Park...cháu xin bác...đừng đùa cháu...." Tôi gần như hoảng loạn và phát điên. 

Nước mắt tôi rơi dài lên má một cách không thể kiểm soát nổi.

 

" Ta cũng ước mọi thứ chỉ là một trò đùa.....nhưng Hyunjung....nó đã bỏ chúng ta mà đi rồi " Giọng bác Park lạc hẳn đi.

 

Tôi biết mình đang phát điên.

 

Cô gái của tôi....Hyunjung của tôi....

 

Người con gái luôn cần có tôi và muốn có tôi................

 

đã đi thật xa.

 

 

 

 

How could I forget everything we once had ?

 

No, I couldn't. 

 

 

 

 

 

There are 7 billion person in this world.

 

And I choose you.

 

Always.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

*câu chuyện này cũng được update ở một account khác nên nếu tình cờ đọc được ở acc kia thì cũng đừng ngạc nhiên nhé*

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
baechimi
#1
Chapter 4: So sweet man!
Chi nhan ra va hoc duoc rat nhieu dieu o nhung truyen em viet.
Cam on em :)
Shot moi di em nhe.
loveel95 #2
ahhh đáng yêu quá au ơi viết tiếp viết tiếp <33333333
Đợi dài cổ mới thấy chap 1 của au, cơ mà cx đág bởi vì nó cute quá cơ <33333
Đợi shot myungzy!! ^.^
baechimi
#3
Ta thích Myungzy, Kaistal và Khunye (Khunnie và Sunye) :))