Chapter 4
MaskChangmin POV
Những hạt tuyết trắng xóa rơi chậm rãi điệu đà xuống con phố. Khí xuân ngập tràn mang một sắc màu rộn rã. Giờ đây mỗi người dường như đang chờ đợi hồi hộp đến thời khắc chuyển giao năm mới và năm cũ. Thêm một tuổi liệu có phải con người ta có thêm một năm sống ý nghĩa hay chỉ là một cái xác biết thở. Thời gian như cát, càng nắm giữ lại càng thấy trôi nhanh không ngờ. Cơn gió xuân nhẹ nhàng cứ thế thoảng qua, chẳng mấy chốc lại là cơn gió già mùa đông. Con người chẳng mấy chốc sẽ già đi, khi đó liệu bản thân mình có hối hận những gì chưa làm được và những gì đã làm nhưng không như mong đợi.
“ Anh Max, em đi mua kem nhé, anh giữ chỗ nghen.”
“ Cube, sắp đến giao thừa rồi, pháo hoa sắp bắn, em ở lại đi.”
“ Nhưng mà em thích ăn kem, tự nhiên lại thích thế, hix.”
“ Thôi em ở đây giữ chỗ anh đi mua cho.”
“ Anh ở lại đi, em đi xíu là về à, em muốn tự chọn kem.”
“ Ừ, thôi đi đi, nhớ nhanh lên đó.”
“ Em biết rôi, giữ chỗ nha”
“ Ừ, nhanh lên.”
Con bé là người thân duy nhất trên đời của mình, có lẽ thế mà mình luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất, may mắn nhất đến với nó. Cái tuổi hồn nhiên, trong sáng ấy thật đáng trân trọng. Mình sợ có một ngày khi nó đã đủ tuổi chin chắn sẽ là lúc mình trao nó cho một chàng trai khác. Mình ích kỷ, có lẽ vậy, là anh trai ai chẳng mong người đàn ông tốt nhất ở cùng em gái với mình trọn đời kia chứ. Hey.
Sắp đến giờ khắc kết thúc rồi, mọi người đang nôn nao, phấn khởi. Họ bỏ quên những chuyện buồn trong quá khứ để tưởng tượng về những điều tốt đẹp nhất đang đón chờ mình ở phía trước. Liệu bao nhiêu người trong ta nắm bắt được những cơ hội trôi qua trong đời.
Con bé vẫn chưa quay lại sao.
“ Này, lúc nãy đáng sợ thật, cuối năm rồi mà còn không thoát khỏi kiếp nạn. Tội nghiệp con bé.”
Sao, họ nói gì vậy nhỉ. Cube, em ở đâu ?
Em nằm đó. Là em. Có phải em không. Không, không thể. Không, làm sao có thể như vậy được. Cube, là em rồi. Làm sao đây, anh phải làm sao. Em nằm đó, mỉm cười, nụ cười trong trẻo của tia nắng mai, nhưng sao anh thấy cả một cõi lòng băng giá trong mình. Sao lại xảy ra chuyện này, không, anh không biết phải làm gì bây giờ. Anh sợ những gì mình đang thấy, cả hơi thở của chính mình, vì nó cho anh biết mình không phải đang trải qua ác mộng. Tỉnh lại đi, nói gì đi Cube của anh.
Em đã mất. Đã rời bỏ anh. Vậy là bầu không khí này chỉ mình anh hít thở, ánh nắng mặt trời chỉ mình anh nhìn thấy, cơn gió thổi qua chỉ mình anh rét buốt. Em đã xa rồi.
Gió gào thét khóc thương, nuốt trọn thân hình nhỏ bé của em. Em đã lạc trong một vòng xoáy vô hình, biết làm sao để đưa em trở về đây bên cạnh anh. Cube ơi, anh không khóc được, anh không tin đây là sự thật. Làm sao nó có thế xảy ra với em kia chứ. Anh không muốn, anh không muốn Cube à. Tim anh đau, hồn anh lạc lõng và bơ vơ ở một cõi vô hình xa xăm. Sao em hứa mà không quay trở về hả nhóc. Anh chờ em, và sẽ chờ. Nhưng không, em đã không quay trở lại. Một mình anh chờ đợi. Một mình anh tan nát lúc này. Anh có thể sống thiếu em sao em gái của anh.
……………………
Anh ngồi đây, thả trôi tro tàn, em khẽ tuột mất qua đôi tay anh. Em trôi qua nhẹ nhàng nhưng sao anh xót xa. Thân xác anh như mục nát, héo mòn. Anh sợ cảm giác của mình lúc này. Muốn níu kéo em trong đôi tay mình, nhưng không được rồi.
Bầu trời thăm thẳm một màu tím, cái màu tang thương đau buồn. Anh muốn gào thét, muốn thoát ra khỏi cái thân xác của mình. Nếu như có thể anh muốn xé nát bầu trời kia để tìm thấy em, thiên thần bé nhỏ của anh.
……………….
Mùi cỏ non ngày ấy lại ùa về trong anh. Cái ngày anh và em đi bắt đom đóm trong khu rừng, em chơi đùa với cỏ cây và mùi tươi non của cỏ vương vấn nơi em. Ngày ấy, anh và em, hai đứa hạnh phúc thật sự khi ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh từ những con đom đóm nhỏ bé trong bàn tay mình, mà giờ đây ánh sáng ấy đã vụt tắt như chính sự sống của em đã tan biến ở cõi không này. Anh chạm vào quá khứ và lại thấy mình thêm đau.
…………………
Rượu, men rượu có làm anh tạm quên đi cô em gái của mình không. Anh uống thật nhiều mà sao thấy rượu cay quá. Anh và em chỉ còn gặp nhau trong giấc mơ phải không. Hì hì, nhưng giấc mơ rồi sẽ phải tỉnh dậy và khi ấy có lẽ sẽ làm cõi lòng này thêm rách nát.
Ta với rượu, rượu với ta. Một mình, chỉ một mình mà thôi.
“ Này, cậu điên rồi hả, tránh ra, chỉ chút xíu nữa là đụng phải xe rồi.”
Điên. Ừ, anh đang điên mà. Làm sao có thể không điên khi mất đi người quan trọng nhất với mình kia chứ. Tim anh còn đập, nhưng có lẽ nó đã chết rồi. Chết trong sự cô đơn.
Bíp…..bíp…..bíp…..bíp……..RẦM.
“ Changmin, có phải là con không? Đúng là con phải không ?”
Ai đó đang nói gì với mình vậy nhỉ.
Một màu trắng xóa, mình chìm vào cõi hư vô rồi sao. Có lẽ mình sẽ biến mất vĩnh viễn. Anh đến với em đây em gái à.
.......................................
Một năm mới an lành và hạnh phúc đến với mọi người. Chúc các bạn đạt được những mong ước của mình. Happy new year.
Comments