Confused - 2

Confused/Choice

***

Sau khi đã ổn định phòng ngủ cho những vị khách nghỉ lại qua đêm, Jae Seop hẹn Soo Hyun tới trò chuyện trong phòng đọc sách nhỏ ngay đầu hành lang. Buổi đêm trên núi thường rất lạnh, sương mù giá buốt bao phủ khắp nơi, phủ lên những ô cửa kính nhỏ một lớp nước màu trắng sữa. Nhưng trong phòng, lò sưởi róc rách cháy, tỏa hương gỗ nồng dần sưởi ấm bàn chân lạnh cóng của Soo Hyun.

- Hyung nghĩ sao về họ, những chủ nhân trẻ tuổi đầy tiềm năng của bảy Gia tộc quyền lực nhất?

Jae Seop ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện Soo Hyun, tay nhón một miếng bánh quy, mắt không rời khỏi hành lang phía đằng sau cánh cửa để mở. Soo Hyun cũng lấy cho mình một miếng bánh, trầm tư nói.

- Bienen và Glamour quá đam mê theo đuổi sở thích của họ, may mắn thay chúng phục vụ cho việc kinh doanh của Gia tộc, chỉ cần họ trau dồi thêm, tôi nghĩ họ sẽ là những kẻ đáng gờm. Cavallone thì không nói làm gì, hắn ta giảo hoạt từ trong trứng. Cậu đừng nghĩ bộ bài Tarot kia chỉ là trò bói toán tầm thường, không hề đâu. Còn Ewig, có vẻ như cô ta không được lòng mấy người kia cho lắm, bù lại em trai của cô ta lại là một kẻ xuất sắc, nếu không vì e ngại thủ đoạn của Ewig, có lẽ cậu ta đã đoạt lấy quyền thừa kế từ lâu rồi.

Ngưng lại một chút, Soo Hyun liếc nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Jae Seop, hẳn cậu ta đang cẩn thận suy nghĩ những gì anh vừa nói.

- Tôi biết bọn họ không phải là mối bận tâm lớn nhất của cậu bây giờ? - Soo Hyun điềm đạm nói.

Jae Seop cười buồn, lắc lắc mái tóc rối bù.

- Cô bé Alice đó. Cô bé không phải là con rối trong tay đám già của gia tộc Dolche. Ngược lại, con bé mới là kẻ giật dây rối. Một trí tuệ phi thường trong thân xác một cô nhóc mười tuổi, không phải là một mối nguy hại hay sao?

- Nhưng cô bé có vẻ rất thích Ki Seop... - Soo Hyun chỉ ra vấn đề. - ... người duy nhất con bé nói chuyện trực tiếp mà không thông qua hai con rối trên tay.

Điều đó khiến đôi lông mày rậm của Jae Seop giãn ra đôi chút, anh gật đầu.

- Phải, nhưng mà...

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Tiếng cô hầu phòng thất thanh theo sau tiếng đổ vỡ của vật dụng bằng sứ vang lên trong đêm vắng khiến Jae Seop suýt chút nữa đánh rơi khay bánh xuống thảm trải sàn. Linh cảm có chuyện không hay xảy ra, Soo Hyun vội vã chạy khỏi phòng khách, nhìn dọc hành lang vắng lặng, cuối cùng tìm thấy rắc rối phát sinh từ chính căn phòng bên cạnh. Cửa phòng để mở, ánh đèn vàng hắt lên tấm thảm màu xám một màu thê lương. Nuốt nước bọt, Soo Hyun bước về phía căn phòng đó, theo sát là Jae Seop. Cảnh tượng hiện lên trước mắt anh vừa đẹp như một bức tranh mang màu sắc cổ tích lại vừa ghê rợn đến kinh hồn người.

Nạn nhân chính là quý cô xinh đẹp Rossetta Ewig. Bộ quần áo ngủ ngay ngắn trên người tiệp dáng ngồi cứng đơ của nàng trên chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. Mái tóc dài óng lên rực rỡ trong ánh lửa, phất phơ như thể chủ nhân của chúng vẫn còn thở được. Quyển sách nàng đang đọc dở vẫn nằm ngay ngắn trên đùi nàng, tựa như nàng chỉ vừa mới thiếp ngủ. Nhưng làn da thâm đen của nàng thì gửi cho Soo Hyun một thông điệp duy nhất: Nàng đã chết.

Một cơn gió lạnh thoáng qua khiến Soo Hyun không khỏi rùng mình. Vật dụng trong phòng không hề có dấu hiệu bị xáo trộn, duy chỉ có cửa sổ gần chỗ Ewig ngồi là để mở, cũng chính là điểm kỳ lạ duy nhất mà Soo Hyun mới phát hiện ra. Jae Seop nhanh trí đỡ lấy cô hầu và dặn cô đi báo với mọi người tuyệt đối không được rời khỏi phòng của họ, nhưng cô chưa kịp đứng lên thì cửa phòng đã lố nhố người.

- Có chuyện gì vậy? - Cavallone bình tĩnh lên tiếng. - Ôi trời ơi chẳng nhẽ là...

Soo Hyun gật đầu xác nhận, tiến tới bắt đầu quá trình khám nghiệm tử thi. Bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Không ai dám di chuyển, căng thẳng theo dõi nhất cử nhất động của Soo Hyun. Chỉ trừ Jae Seop đang thông báo tình hình với quản gia để thu xếp ổn định an ninh trong và ngoài lâu đài.

- Thời điểm tử vong trong khoảng năm tới ba mươi phút trước. Toàn thân có dấu hiệu trúng độc. Hiện tại tôi chưa thể xác định đó là loại độc gì. - Soo Hyun lên tiếng kết luận.

- Ừm, tôi có thể... - Từ cửa phòng Bienen dè dặt lên tiếng.

- Vâng. - Soo Hyun ra hiệu cho cô ấy nói.

Bienen tiến lên một bước, cúi xuống thấp nheo mắt quan sát Ewig rồi cất tiếng nói.

- Chị ấy có thể đã trúng loại độc mới sản xuất của chúng tôi, TFIG-01. Biểu hiện đặc trưng của nạn nhân là thi thể cứng lạnh, phần da tay và chân chuyển thành màu xanh tím hoặc đen. Anh có thể kiểm tra răng của chị ấy, trong một vài trường hợp chúng sẽ cũng biến màu. Chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ giết chết một con cá voi trong thời gian từ năm đến mười giây.

Quả đúng như lời Bienen nói, răng của quý cô Ewig giờ mang một màu đen kịt đáng sợ.

- Chà chà, có vẻ em vừa đưa mình vào diện nghi phạm số một đó, Emily. - Cavallone xáo xáo đống bài Tarot trên tay anh, quay sang thì thầm với Emily.

- Tôi không nghĩ vậy. Tâm lý tội phạm thông thường sẽ không đời nào làm việc dại dột như thế.

Vừa nói, Soo Hyun vừa ngồi xuống xem xét những mảnh vỡ của dĩa và cốc trà từ khay thức ăn đêm cô hầu mang lên phòng, nhận thấy chúng không có gì khả nghi liền chuyển sang khu vực thảm trải sàn xung quanh chiếc ghế của Ewig tới nơi cửa sổ kia. Thảm chỉ có những vết lún rất nhỏ. Cách ra tay nhanh gọn tới mức thi thể của Ewig vẫn còn nguyên tư thế ngồi ngay ngắn chỉ có thể là một sát thủ chuyên nghiệp, trong khi những người kia, kể cả Jae Seop, anh biết rõ, điều này vượt quá khả năng của họ. Như vậy, có thể hung thủ là một kẻ lạ mặt trà trộn vào lâu đài, cũng có thể hắn thông đồng với một trong những người kia.

- Em có danh sách những người mua loại độc dược này. - Bienen thận trọng nói. - Nếu mọi người cần, em sẽ liên lạc với thư ký.

- Hiện tại thì chưa cần thiết. - Soo Hyun nói, lại gần chỗ cô hầu gái đang ngồi co ro dưới sàn. - Trước mắt tôi cần hỏi cô một số chuyện. Đầu tiên, lúc cô tới đây cửa phòng có khóa không?

- Không ạ. - Cô lắp bắp trả lời.

- Vậy tại sao cô lại có mặt ở đây? - Soo Hyun tiếp tục.

- Nguyên do là bà Ewig có dặn trước rằng bà ấy muốn ăn một chút đồ ngọt trước khi đi ngủ và dặn nhà bếp mười một giờ mang lên tận phòng. Thưa ngài, tôi chỉ làm theo nhiệm vụ được giao, tôi không phải là hung thủ.

Cô gái trẻ tội nghiệp níu lấy tay áo của Soo Hyun, ánh mắt lộ vẻ van nài.

- Tất nhiên rồi... - Bienen nói. - Tôi nghĩ một cô gái thoạt nhìn chân yếu tay mềm như cô không phải là đối thủ của chị Rossetta. Trừ khi...

- Vậy em đang nghi ngờ có người giật dây đằng sau sao? Nếu vậy tất cả mọi người ở trong lâu đài này đều nằm trong diện tình nghi. Và biết đâu nghi phạm đã chạy trốn khỏi đây ngay sau khi hắn gây ra tội ác tày đình này. Phải không? - Jae Seop nhíu mày.

Bienen tỏ vẻ nước đôi, liền nói.

- Em cũng nghĩ vậy. Nhưng còn tùy vào lời khai của cô hầu gái này nữa.

- Được rồi. Mọi người trật tự giùm tôi có được không? - Soo Hyun hỏi tiếp cô hầu. - Cô hãy kể lại một cách chính xác tình trạng căn phòng khi cô bước vào đây cho tôi.

Cô hầu gái hít một hơi thật dài, rồi từ từ kể lại những gì cô còn nhớ được.

- Tôi rời khỏi phòng bếp lúc mười một giờ kém năm, lên tới đây khoảng mười một giờ. Gõ cửa ba lần, tôi không thấy ai trả lời, liền mạnh bạo mở cửa vào và thấy bà Ewig có vẻ như đã ngủ quên bên cạnh lò sưởi. Tôi toan đánh thức bà ấy thì nhận ra...

Nói tới đây giọng cô nhỏ dần, cô gục mặt vào hai lòng bàn tay, hai vai run run. Soo Hyun kiên nhẫn chờ cho đến khi cô gái ấy bình tâm trở lại.

- Tôi hét ầm lên, loạng choạng vấp phải chân bàn mà làm rớt khay thức ăn.

- Và lúc đó tôi và ngài Jae Seop chạy vào phòng, phải không?

Cô hầu gật đầu.

- Vậy cô có thấy điều gì khác thường với căn phòng không?

- Tôi không chắc. - Cô hầu lí nhí nói. - Bởi tôi không phải là người dọn phòng ngày hôm nay.

- Tôi nghĩ tôi đã có đủ thông tin tôi cần từ cô. Nào... - Soo Hyun vỗ vai cô. - Giờ cô hãy ngồi yên ở đây.

Rồi Soo Hyun đứng dậy, nhìn quanh căn phòng một lần nữa rồi thông báo với mọi người rằng anh cần kiểm tra cả phòng ngủ của họ nữa.

- Khoan đã. - Bienen ngăn Soo Hyun lại. - Tôi nghĩ chúng tôi cần được biết anh Jae Seop và anh đã làm gì trong suốt khoảng thời gian từ chín đến mười một giờ hơn.

Đằng sau Bienen, Glamour và Cavallone đều tỏ vẻ tán thành ý kiến của cô còn Dolche, như từ lúc cô bé tới đây cùng mọi người, vẫn trưng ra bộ mặt khủng khỉnh phớt đời.

- Từ chín giờ hơn một chút tới lúc nghe thấy tiếng của cô hầu gái này, tôi và Soo Hyun hyung ngồi bàn bạc với nhau tại thư phòng ở đầu hành lang, chính là căn phòng ngay bên cạnh phòng ngủ của chị Rossetta đây. Và có một chi tiết tôi nghĩ mọi người cần để tâm...

Jae Seop trả lời thay cho Soo Hyun, ngừng lại nhấn nhá một lúc mới nói tiếp.

- Tôi luôn để cửa phòng mở, điều này cô hầu gái có thể nhìn thấy lúc đi qua phòng của tôi. Từ lúc bắt đầu trò chuyện với Soo Hyun tới giờ, người duy nhất lên tầng này, nếu không tính các vị, đi trên hành lang và sau đó, vào phòng của cô Ewig chỉ có cô hầu gái này thôi.

- Anh chắc chứ? - Bienen sửng sốt hỏi. - Ý tôi là anh không hề rời mắt khỏi hành lang trong suốt hai tiếng đồng hồ. Tôi biết căn phòng đó là phòng đầu hành lang, nếu ai sử dụng lối đi thông thường để vào phòng ám sát chị Rossetta, thì có nghĩa là anh đã thấy kẻ khả nghi đó rồi. Đằng này...

- Không ngoại trừ khả năng kẻ đó đã đột nhập vào phòng từ trước đó, nấp sẵn một nơi chờ thời cơ ra tay. - Cavallone ngừng xáo trộn tập bài trên tay, từ tốn đưa ra một giả thuyết mới. - Việc cô hầu phòng phát hiện thi thể sớm cũng không phải là trở ngại lớn với hắn, nếu hắn là một kẻ chuyên nghiệp. Nghĩ mà xem, từ lúc chúng ta trở về phòng ngủ, tầm chín giờ hơn, hắn có một khoảng thời gian khá xông xênh để gây án đấy.

- Một giả thuyết khá hợp lý. - Glamour gật gù nói.

- Và hắn trốn thoát qua đường cửa sổ. - Bienen đánh mắt về phía Jae Seop, người nãy giờ đang nói chuyện điện thoại với một ai đó. - Anh đã cho người tìm kiếm chưa?

- Hiện tại mới bắt đầu. - Jae Seop ngừng lại cuộc điện thoại kia, thông báo. - Vùng núi này ban đêm sương xuống cản trở tầm nhìn, không dễ trốn thoát đâu. Trước tiên, chúng ta mau chóng tiến hành việc khám xét phòng của từng người.

- Phải. - Cavallone nói. - Càng tiến hành sớm vụ này bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Bị rơi vào vòng nghi vấn cũng khó chịu lắm đó.

Anh ta vừa dứt lời, Ki Seop và Hoon, trợ lý đắc lực của Jae Seop khẩn trương bước vào phòng, cơn ngái ngủ vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt của cả hai người.

- Tình hình thế nào rồi? - Jae Seop hỏi họ.

- Đã ổn định tất cả mọi gia nhân trong lâu đài. Chưa có tin tức gì mới. - Hoon gấp gáp trả lời.

- Được, hai người hãy ở đây canh chừng thi thể của Ewig cùng cô ấy. - Jae Seop chỉ vào cô hầu gái. - Đừng để bất cứ chuyện gì tồi tệ hơn xảy ra đấy.

- Anh cũng vậy. - Ki Seop mỉm cười, rất nhanh nắm lấy tay Jae Seop, siết chặt.

- Thiệt tình... - Khóe miệng Cavallone khẽ nhếch lên thoáng chốc.

- Đi thôi. - Jae Seop buông tay Ki Seop, đằng hắng, tự động đẫn đầu rời khỏi phòng.

Trong lúc mọi người còn đang lố nhố, không ai để ý tiếng cười khúc khích kỳ quặc của con rối trên tay Dolche.

- Chà chà thú vị rồi đây.

***

Bàn bạc chớp nhoáng, Soo Hyun cùng những người khác quyết định sẽ tới phòng của Alice Dolche đầu tiên, bởi nó đối diện với căn phòng lúc trước Soo Hyun và Jae Seop ngồi đàm đạo. Đúng y như sở thích của Dolche, giữa phòng là một cái rương gỗ lớn mở toang, bên trong gồm có rất nhiều con rối tay với đủ hình thù, kích thước khác nhau, duy chỉ có khuôn miệng cười đầy ma quái là giống nhau như đúc. Bên cạnh rương còn có một con rối gỗ hình người cao tầm chín mươi phân, được điều khiển bằng dây. Ngoài ra, chẳng còn thứ gì đáng lưu tâm.

- Thế nào, ta có phải hung thủ không? - Cheshire châm chọc nói.

- Hiện tại thì anh chưa thể kết luận được gì khi chưa tìm được hung khí, cô bé à.

- Ta vô tội. - Cheshire đổi giọng lạnh lùng. - Một kẻ như ta không bao giờ muốn dính dáng tới chuyện hèn mạt đó.

- Thưa Ngài. - Con thỏ trắng tên Peter kia chen vào. - Ngài nghĩ tôi muốn tự tay hành động, hay là sai khiến kẻ khác và ra lệnh hắn không được để lại bất cứ dấu vết nào dẫn tới việc buộc tội tôi chứ?

- Điều này... - Cavallone lên giọng. - ... Alice à, đừng làm Soo Hyun phân tâm.

Về phía Bienen và Glamour, họ không có phàn nàn gì, hẳn nhiên coi đây chỉ là một phần trong quá trình điều tra vụ án.

- Ta không nói chuyện với ngươi, người tóc vàng kia. - Cheshire gắt lên. - Trừ khi ta nhìn thẳng vào mặt ngươi và chỉ đích danh ngươi. Nào tên thám tử, nói cho ta biết đi, ngươi nghĩ ta sẽ chọn phương án nào?

- Phương án tối ưu nhất. - Soo Hyun cười nửa miệng. - Vậy còn em?

- Theo ta... - Dolche bĩu môi, nhưng Cheshire mới là kẻ lên tiếng. - ... ta sẽ chọn bất cứ kế hoạch nào ta thích. Hoặc kế hoạch người khác cho rằng ta sẽ thích.

Lời nói vừa hư vừa thực lại hàm chứa ẩn ý sâu xa không khỏi khiến ai nấy đều chột dạ. Mặc dù vậy, họ mau chóng bình tâm trở lại và một trong số đó, Bienen lanh trí nói.

- Tôi nghĩ chúng ta hãy hỏi Dolche những câu hỏi thông thường. Chẳng hạn như, trong khoảng thời gian từ chín tới mười một giờ, em làm gì? Ai có thể làm chứng cho em? Và em có thấy điều gì bất thường xảy ra không? Ví dụ một tiếng động lạ.

Thỏ trắng Peter rành mạch trả lời Bienen.

- Thưa quý cô, chín giờ đúng ta trở về phòng, chín giờ mười lăm lên giường đi ngủ một mạch cho tới khi bị tiếng hét của cô hầu gái đánh thức. Tất nhiên ngoài Cheshire ra thì không có ai làm chứng cho ta cả.

- Tức là em không có bằng chứng ngoại phạm thuyết phục rồi. - Cavallone xoa cằm nói. - Vậy em nghĩ sao về động cơ của mình?

Câu hỏi của Cavallone làm con Cheshire bật cười khùng khục.

- Muốn giết người đâu cần có động cơ, chỉ cần ta thích là được.

Ánh mắt vốn vô thần của Dolche bỗng lóe lên một tia hung hiểm hoang tàn, khiến tất cả không hẹn đều thầm cảm thấy kinh sợ, sững sờ nhìn cô bé. Biểu cảm và cách suy nghĩ này của Dolche hoàn toàn không phải của một cô bé chỉ mới mười tuổi. Mãi sau Jae Seop mới húng hắng nói, nhằm xoa dịu căng thẳng không đáng có ấy.

- Tôi nghĩ chúng ta đã có đủ thông tin cần thiết từ Dolche. Antonio, phiền anh cho phép chúng tôi vào khám phòng của anh.

- Ồ được chứ. - Cavallone đáp.

Căn phòng của anh ta nằm kế bên phòng của Dolche, đối diện với phòng của Ewig. Đồ đạc và cách bài trí giống như những phòng khác, va li hành lý được xếp ngay ngắn bên giường. Một căn phòng sạch sẽ, không có chút manh mối nào chỉ cho Soo Hyun rằng Cavallone có thể rơi vào vòng nghi vấn. Thêm nữa, dựa vào mối quan hệ lâu năm với anh ta, Soo Hyun cho rằng xác suất Cavallone là hung thủ của vụ này vô cùng thấp. Tuy nhiên, với tư cách một thám tử, tuyệt đối anh không cho phép để việc đó làm rối quá trình điều tra tìm ra kẻ gây án thực sự.

- Vẫn những câu hỏi đó, mời anh trình bày rõ ràng một cách trung thực nhất.

Soo Hyun nhìn Cavallone, tập trung lắng nghe câu chuyện tối nay được kể dưới cái nhìn của anh ta.

- Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi ở lại phòng khách trò chuyện với anh Aloise tầm nửa tiếng trước khi anh ấy rời khỏi lâu đài. Cậu có thể gọi điện cho thư ký của anh ta để xác minh chuyện này. Lên tới phòng thì đã gần mười giờ kém, lúc đi qua thư phòng, tôi có dừng lại và trò chuyện với Soo Hyun một lúc. Điều này Jae Seop có thể làm chứng cho tôi. Trong lúc ấy, tôi chắc chắn rằng không có một ai lên hay xuống tầng nhà này cả. Sau đó tôi trở về phòng của mình, tiếp tục nghiên cứu bộ bài Tarot cho tới khi cô hầu phát hiện xác của quý cô Ewig.

- Có nghĩa là sau khi anh Soo Hyun trở về thư phòng, anh ở một mình và hoàn toàn có khả năng gây án? - Bienen vặn hỏi Cavallone.

- Chính xác là như vậy. Nhưng tôi không có động cơ gây án, mọi người biết đấy. - Cavallone bật cười, bộ bài Tarot trên tay lại được tráo một lần nữa.

- Cũng không hẳn. - Glamour so vai, hai bàn tay đan vào nhau vặn vẹo, ngập ngừng nói. - Cô ấy nói bộ bài Tarot của anh chỉ là một thứ vớ vẩn tầm thường.

Cavallone không khỏi khôi hài nhìn Glamour.

- Kerle thân mến, chúng ta không thể nào giết người chỉ vì một lý do lãng xẹt như thế được.

Glamour cụp mắt, lảng tránh ánh nhìn lạnh lẽo dường như mang theo cả sự khinh thường sâu sắc từ Dolche.

- Được thôi. - Glamour gượng gạo nói. - Vậy tiếp theo tới phòng của tôi chứ?

- Rất sẵn lòng. - Con thỏ Peter trịch thượng đưa tay tỏ ý mời Glamour dẫn đường.

Phòng của Glamour bên cạnh phòng của Cavallone. Ấn tượng đầu tiên của Soo Hyun là căn phòng này vô cùng bừa bộn với những cuộn chỉ nằm la liệt trên thảm trải sàn. Một khung thêu lớn cỡ một chiếc bàn uống trà đặt bên cạnh ghế bành gần lò sưởi. Tác phẩm thêu mô phỏng một bức tranh nổi tiếng mới chỉ được hoàn thành một nửa. Thấy Soo Hyun chăm chú quan sát nó, Glamour vội nói.

- Tôi đang thêu dở thì cô hầu gái hét ầm lên nên...

- À há. - Cavallone reo lên hào hứng. - Vụ này cậu có thể dàn dựng sẵn mà, không có gì khó cả.

Bienen cũng gật đầu, coi đó là một nhận định đắt giá. Ngay lậy tức khuôn mặt lấm chấm tàn nhang của Glamour trở nên tái nhợt, bàn tay gầy guộc bồn chồn vân vê mép áo.

- Hắn ta đúng là một kẻ sát nhân dở tệ, nếu hắn đúng là kẻ sát nhân. - Cheshire nhờn nhớt nói.

- Tạm dẹp chi tiết này sang một bên. - Soo Hyun trừng mắt nhìn con mèo Cheshire, rồi nói. - Cậu hãy cho tôi biết cậu đã những gì và gặp những ai từ lúc tiệc tan tới lúc phát hiện xác của Ewig.

- Như anh có thể thấy đó... - Glamour chỉ vào khung thêu. - ... tôi ngồi đây hoàn thành nốt tác phẩm này. À tôi có nói chuyện điện thoại với em gái tôi, tầm mười rưỡi thì phải. Tuy nhiên tôi cho rằng với bộ óc đa nghi của quý vị đây hẳn đó không phải là một bằng chứng ngoại phạm xác đáng.

Nhưng Jae Seop thì không đồng tình với quan điểm của Glamour và Dolche, thay vào đó, nhắn cho Hoon liên lạc với em gái của Glamour để xác minh lời khai của cậu ta. Vừa cất di động trở lại túi áo, thì một hồi chuông khác vang lên, nhìn tên người gọi tới, Jae Seop sốt sắng nghe máy.

Trong khi đó, Bienen bắt đầu tra hỏi Glamour về động cơ gây án của cậu ta.

- Tôi không phải là một kẻ thảm hại như chị Rossetta nói. - Glamour phân trần. - Không hề. Chị ta có một gu ăn mặc tinh tế, không có nghĩa chị ta có quyền phán xét cách ăn mặc và hành xử của tôi. Một cuốn sách hay đâu cần một cái bìa lộng lẫy, đúng không nào?

Glamour nhìn quanh, cuối cùng dừng lại nơi Cavallone, ánh mắt kích động dữ dội đối lập với vẻ ngoài yếu ớt, lồng ngực phập phồng lên xuống liên hồi.

- Phải. Gần như cậu đang cố gắng biến mình trở thành nghi phạm số một đó, Kerle. - Cavallone chán nản nói.

Phụ họa cùng Cavallone là tiếng ngáp dài thườn thượt của Cheshire. Biết rằng họ không có nhiều thời gian để điều tra Glamour thêm nữa, Soo Hyun ra hiệu cho cả đám tiếp tục tiến tới phòng của Bienen ngay sát cạnh phòng của nạn nhân. Ấn tượng đầu tiên của Soo Hyun về căn phòng này là mùi hương hoa ngai ngái tràn ngập trong không khí, thay vì mùi gỗ cháy hăng hắc như những phòng khác. Trên bàn trà bày một bộ dụng cụ pha chế thảo dược, dưới sàn đặt một chồng sách với những tựa đề dài ngoẵng na ná nhau, quyển sách để mở phía trên cùng là tuyển tập các công thức điều chế những loại độc khác nhau kèm theo hình minh họa và cách sử dụng.

- Xem ra cô đúng là một chuyên gia về độc dược. - Soo Hyun không giấu nổi sự thán phục trong giọng nói.

- Cảm ơn. - Bienen khô khốc nói, vẻ nhã nhặn biến mất trên khuôn mặt cô. - Điều này vốn không giúp gì cho việc chứng minh tôi vô tội cả.

- Chính thế, vậy nên tôi mong chờ một bằng chứng vững như núi Thái sơn rằng cô không hề nhúng tay vào việc ám sát quý cô Ewig. - Soo Hyun mỉm cười nhìn cô.

- Được thôi. - Bienen khoanh tay trước ngực, chậm rãi kể. - Tôi trở về phòng cùng với anh Kerle. Chúng tôi chia tay nhau ở hành lang rồi ai về phòng nấy. Lúc đó là khoảng chín giờ mười. Chắc hẳn mọi người đều nghĩ tôi sẽ tập tành pha chế độc dược, nhưng không, tôi ngồi thiền. Anh biết đấy, tôi cần tĩnh tâm và thanh lọc cơ thể trước khi đi ngủ.

- Tận hai tiếng đồng hồ ư? - Cavallone ngạc nhiên hỏi cô.

Bienen bình tĩnh giải thích.

- Thói quen của tôi mà, cũng như thói quen ăn chút gì đó trước khi đi ngủ của chị Rossetta ấy.

- Đó cũng chính là manh mối quan trọng của vụ án. - Soo Hyun nói. - Dựa vào đó tôi đã tự dựng lên một vài đáp án khác nhau về cách hành động của hung thủ, không ngoại trừ khả năng... quý cô Ewig tự sát.

- Cái gì cơ? - Glamour hoảng hốt nói. - Anh đừng đùa. Với tính cách như vậy sao?

Soo Hyun chỉ đơn giản nhún vai.

- Cũng như một con đường có thể dẫn tới nhiều đích đến. Chúng ta chưa thể chắc chắn được điều gì nếu chưa điều tra tận gốc rễ. Mà những manh mối mọi người đưa ra đều rất mơ hồ.

- Vậy tôi sẽ cho anh một manh mối rõ ràng hơn, rằng tôi và chị Rossetta từng là tình địch. - Bienen thẳng thắn lên tiếng, điều khiến ai nấy đều bất ngờ không thôi. - Người tình hiện tại của chị ta là bạn trai cũ của tôi. Tất nhiên, mong anh cũng lưu ý một điều rằng, anh thám tử, rằng anh Kerle đây một thời từng yêu say đắm chị Rossetta.

- Quả là một mũi tên trúng hai con nhạn. - Cheshire xoa xoa hai chân, hay có thể nói là hai tay của nó, một cách thích thú hung hiểm.

- Chính xác. - Bienen nhìn về phía Dolche. - Tôi mong rằng anh cũng đã nghĩ tới khả năng tôi cùng Kerle thông đồng với nhau để hạ sát chị Rossetta. Chúng tôi có đủ động cơ và hung khí gây án, đúng không anh Cavallone?

Câu hỏi trực tiếp bay tới Cavallone khiến anh choáng váng trong vài giây, rất nhanh, anh ta đã tìm được một câu trả lời khéo léo.

- Điều đó tùy thuộc vào ý muốn của cô, Emily à.

Và nếu có ai đó tinh ý quan sát, hẳn người ấy sẽ nhận thấy Cheshire nháy mắt với Cavallone, hoặc giả như, đó chỉ là một thủ thuật nhỏ của ánh sáng hắt lên con rối kia mà thôi.

- Emily, em đang nghĩ gì vậy? - Glamour hoảng hốt kéo tay cô. - Đừng tự đưa mình vào rắc rối chứ!

- Tất nhiên là em chưa ngu ngốc đến mức đó. - Bienen mỉm cười trấn an Glamour. - Em vẫn chỉ là nghi phạm thôi, bởi chúng ta còn một phòng chưa tới. Căn phòng cuối hành lang đối diện phòng của em.

Nụ cười trên môi Bienen tắt ngấm, cô quắc mắt nhìn Jae Seop, hành động ấy khiến cô càng có tư chất của một kẻ đứng đầu cáng đáng gia tộc Bienen hùng mạnh hơn bao giờ hết. Jae Seop hiểu ý tứ trong giọng nói của cô, liền đáp.

- Phòng đó là của Soo Hyun và Dong Ho. Nếu mọi người đã muốn đi tới cùng, thì phiền hyung rồi, Soo Hyun.

- Không vấn đề gì, nhưng xin mọi người tuyệt đối giữ trật tự. - Soo Hyun nuốt khan. - Vì em ấy sẽ nổi điên nếu giấc ngủ bị người lạ quấy rầy.

Không ai nói gì, cũng không ai tỏ ý phản đối lời đề nghị của Soo Hyun, tất cả đều im lặng theo anh bước đến căn phòng cuối hành lang. Từ từ đặt tay lên nắm đấm cửa, Soo Hyun xoay nhẹ, khẽ đẩy cửa, nhón chân bước vào. Căn phòng im lìm tối đen, ngoại trừ ô cửa sổ mở toang kêu kẽo kẹt một cách rùng rợn.

- À ha! - Bienen đắc thắng reo lên. - Nhìn xem ai mới là nghi phạm số một đây. Hẳn là cậu ta đã bỏ trốn sau khi gây án. Đúng không nào?

Soo Hyun sững người nhìn về phía chiếc giường chăn gối hỗn loạn ở cuối phòng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay Soo Hyun cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ vô hình vô ảnh điên cuồng bao siết lấy anh. Lao về phía giường, lật gối lên, anh không thấy khẩu súng Dong Ho luôn giấu dưới gối như một thói quen không thể bỏ được. Hai đầu gối gần như mất đi sức chống đỡ, đôi mắt hoe đỏ hằn vệt máu vì thiếu ngủ, Soo Hyun nặng nề ngồi xuống mép giường, chờ cho cơn mệt mỏi này dần tan đi, mông lung suy nghĩ. Với tính cách của Dong Ho, hẳn cậu đã đuổi theo kẻ ngu ngốc đã vô tình, hoặc trong tình huống xấu nhất là cố ý, đánh thức cậu. Soo Hyun siết chặt nắm tay, không ngừng nguyền rủa bản thân mình đã quá chủ quan để Dong Ho ở lại một mình. Cho dù Dong Ho có là sát thủ tài giỏi tới cỡ nào đi chăng nữa, một mình đuổi bắt với một kẻ không rõ lai lịch trong rừng ban đêm sương mù dày đặc với hai mắt bị mù đâu phải là chuyện đơn giản và vui vẻ như ăn bánh kem.

Nhưng nếu anh có bất cứ hành động lỗ mãng nào ngay lúc này, tất cả mọi công sức của anh trong đêm nay đều sẽ trở về số không tròn trĩnh. Còn một tên sát nhân nào lý tưởng hơn anh và cậu, cùng nhau bỏ trốn sau khi đã hạ sát được đối tượng và trút hết mọi trách nhiệm lên gia tộc Factal của Jaeseop cơ chứ?

- Cậu ấy đã trèo qua cửa sổ, có lẽ men theo đường ống dẫn nước mà xuống. Đây là tầng ba, cũng không cao lắm. - Cavallone ngó ra ngoài cửa sổ, quan sát một hồi rồi lên tiếng thông báo.

- Nếu may mắn, có thể cậu ta sẽ học được cách bay mà không cần cánh. - Cheshire ư ử nói.

Không một ai nói gì thêm nữa, diễn biến mới mẻ này của vụ án khiến ai nấy đều rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.

- Chết tiệt! Tại sao anh ta lại...

Tiếng càu nhàu của Jae Seop phá vỡ bầu không khí trầm mặc, cả năm người còn lại đều hướng ánh mắt khó hiểu về phía anh. Nhưng Jae Seop chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình di động, cho tới khi nhạc chuông kêu lên từng chặp một cách trêu ngươi sự kiên nhẫn của anh.

- Đây là lúc nào rồi... cái gì cơ? Anh nghiêm túc chứ Arthur.

Cavallone rùng mình, Glamour run lẩy bẩy, Bienen há hốc mồm, hai con ngươi như muốn thoát khỏi hốc mắt và Dolche chỉ đơn thuần khủng khỉnh hếch mũi.

- Cậu ta tới đây làm cái quái gì cơ chứ?

Cavallone bối rối hỏi Jae Seop, nhưng tiếc thay anh không nhận được câu trả lời bởi Jae Seop đang băng băng tiến về phía Soo Hyun, hay chính xác hơn là cái tủ nhỏ kê bên giường.

- Chuyện gì đang diễn ra vậy? Làm ơn giải thích cho tôi có được không? - Glamour khẩn thiết hết nhìn Cavallone tới Bienen chỉ để nhận lại hai cái lắc đầu bất lực.

- Anh chắc chứ, Arthur? - Jae Seop hỏi lại người kia một lần nữa, mở mạnh ngăn kéo tủ. - Thứ đó...

Bàn tay Jae Seop khựng lại giữa không trung, trong tiếng thở hồi hộp của những người còn lại, Jae Seop rút khăn tay từ trong túi áo của anh, do dự cầm lấy vật trong ngăn kéo, đưa nó ra ánh sáng. Đó là một cái bút màu bạc, thoạt nhìn chỉ là một cái bút bình thường nhưng ngòi bút lại vô cùng mảnh, mảnh như đầu kim, một vật hoàn hảo để hạ độc quý cô Ewig. Tìm được hung khí, với Soo Hyun mà nói, vụ án đã rẽ sang một hướng đi mới. Và có nghĩa là hung thủ muốn vu oan cho Dong Ho. Nhưng anh thật không hiểu vì nguyên cớ gì hắn lại chọn Dong Ho mà không phải những người khác, những người có động cơ gây án hợp lí hơn cậu gấp nhiều lần.

- Cẩn thận đó. - Bienen hét lên. - Nếu nó là hung khí thì chắc chắn vẫn còn dư một ít độc.

Jae Seop gật đầu, tỏ ý đã nghe lời cảnh báo của Bienen, tiếp tục nói chuyện với người trong điện thoại, nhưng đối phương đã ngắt kết nối từ bao giờ.

- Anh ta thật là...

Jae Seop lẩm bẩm nói, tắt máy, toan giải thích với những người còn lại về Arthur thì di động của anh lại rung lên lần nữa. Vội bắt máy, nắm bắt được tình hình, Jae Seop quay sang Soo Hyun, nét căng thẳng đã vơi bớt phần nào.

- Họ tìm thấy Dong Ho của hyung...

Chưa kịp phần sau "và tên hung thủ" của câu nói, Soo Hyun đã chạy khỏi phòng, như một kẻ mất trí.

***

Dong Ho mơ màng nghe trong giấc mơ tiếng cửa sổ bật mở. Một ai đó tiến lại gần giường. Cậu trở mình. Người đó thận trọng dừng lại. Dong Ho dần tỉnh, nhưng vẫn vờ như đang ngủ, trong lòng không ngừng rủa xả kẻ đột nhập đã phá hỏng giấc ngủ chập chờn của cậu. Bước chân của kẻ đó nhẹ như lướt về phía cậu. Trống ngực Dong Ho đập liên hồi. Kẻ lạ mặt khẽ khàng nâng tay cậu lên, áp đầu năm đầu ngón tay của cậu vào một thứ bằng kim loại thon dài. Đặt tay Dong Ho trở về vị trí cũ, hắn mở ngăn kéo tủ đầu giường, đặt thứ đó vào rồi cẩn thận đóng lại. Xong xuôi, hắn trèo khỏi cửa sổ, biến mất như một cơn gió lạ.

Xác định hắn đã rời khỏi phòng, Dong Ho hai mắt mở lớn, ngồi bật dậy, thở dốc, tay lần tìm khẩu súng dưới gối. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu mục đích của kẻ lạ mặt kia, nhưng chắc chắn rằng, hắn vừa kéo cậu vào âm mưu gây án không thể dung thứ của hắn. Một kẻ đột nhập vào lâu đài giữa đêm khuya và đào tẩu một cách lặng thầm như thế không bao giờ mang theo bất cứ điều tốt lành gì. Hay ít nhất, cái mạng cỏ rác khốn kiếp của hắn đã phá hỏng giấc ngủ quý giá của Dong Ho.

- Khốn nạn...

Dong Ho lầm bầm, thả chân xuống giường, men theo tường tìm được bậu cửa sổ. Níu lấy khung cửa, cậu đu mình ra bên ngoài, vụng về đặt chân xuống gờ tường trơn trượt. Làn gió lạnh như băng táp vào mặt Dong Ho, bộ quần áo ngủ nhanh chóng thấm sương đêm lạnh giá, hai thái dương cậu lấm tấm mồ hôi. Quơ tay sang một bên, Dong Ho tìm được đường ống thoát nước, thở phào bấu lấy vành đai kim loại bao quanh, từng chút một tụt xuống. Cảm giác phấn khích tưởng chừng Dong Ho đã đánh mất khi ở bên Soo Hyun trong một thời gian dài quay trở lại với cậu, rần rật lan tỏa từng mạch máu. Giờ đây mục đích cậu truy sát kẻ đó chỉ đơn thuần là bản năng thuần túy của một sát thủ, kiêu hãnh ngập tràn trong huyết quản cậu không cho phép một kẻ xa lạ nắm quyền điều khiển và đưa cậu vào cái bẫy của hắn. Bàn chân trần chạm xuống thảm đất ẩm ướt gồ ghề, dò dẫm từng bước một. Sức mạnh thần kỳ của lòng tự tôn khiến Dong Ho mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tất cả giác quan trở nên nhạy bén lạ thường.

Bỗng, một tiếng động nhỏ từ hướng mười một giờ truyền tới tai cậu, tin chắc rằng đó là tiếng bước chân của con người chứ không phải động vật, Dong Ho siết chặt khẩu súng trong tay, khẽ xoay người, chờ thời cơ thích hợp. Dần thu ngắn khoảng cách với hắn, tay cầm súng đưa về phía trước với độ cao thích hợp, đôi mắt sáng ngời long lên man dại. Đôi bàn chân mất dần cảm giác tê lạnh gai gai. Quên đi làn sương lạnh giá bủa vây tứ phía, tiếng chim cú rúc dài thê lương trong màn đêm đen kịt và những vết cào rớm máu của đám cây bụi dành tặng cậu, thế giới của cậu giờ đây chỉ còn hơi thở ngắn và mỏng của đối phương, thứ duy nhất giúp cậu định hướng được hắn. Từng dây thần kinh căng lên theo nhịp tim hối hả, xâm chiếm cậu là thứ xúc cảm thích thú hoang dã của kẻ đi săn trước con mồi yếu đuối.

Đầu ngón tay Dong Ho co lại, không còn chần chừ gì thêm nữa, cậu bóp cò.

"Phập"

Một âm thanh nhỏ vang lên ngay sau đó vài giây. Dong Ho tê cứng người bất động, dỏng tai nghe ngóng tình hình. Thân người to lớn của kẻ mà cậu đang truy sát đổ ập xuống nền đất phía trước Dong Ho như một con thú lớn trúng tên, kéo theo tiếng cành cây bụi gãy lạo rạo. Mọi thứ đều đúng như ý muốn của cậu, trừ điểm quan trọng nhất, cậu không phải là người hạ sát hắn. Nhưng giờ không phải là lúc cậu được phép hoảng loạn, xoay một vòng thu nhận âm thanh từ mọi phía, cuối cùng cậu cũng phát giác kẻ thứ ba kia đang tiến lại gần. Lực bàn chân khá nhẹ, không chừng hắn cũng là một sát thủ giống như cậu. Điều đó, hiển nhiên, không giúp Dong Ho thả lỏng cảnh giác hơn là bao. Dong Ho quơ súng hướng về hắn, trừng mắt gửi tới hắn một thông điệp đe dọa.

- Ngươi muốn gì? - Cậu gầm gừ nói.

- Không sao rồi, Shin Dong Ho, tôi tới đây để giúp cậu. Tên sát nhân đã trúng thuốc mê. - Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông. - Tôi là Arthur Achse, phòng trường hợp cậu cần nhiều hơn một sự giúp đỡ.

Nghe người đàn ông đó xưng danh, cánh tay cầm súng của Dong Ho vẫn không hạ xuống. Vì sự an toàn của bản thân, cậu hất hàm nói với anh ta.

- Hãy chứng minh anh là Arthur Achse đi.

Người đàn ông đó khịt mũi, khẽ cười, tiến lại gần cậu, hạ thấp giọng thầm thì cho dù ở giữa nơi núi rừng này, không ai có thể nghe thấy tiếng của anh.

- Sinh nhật năm nay của Soo Hyun, tôi có tặng anh ấy một quyển sách... cậu biết đấy...

Anh ta cười khúc khích như thể cố tình trêu ngươi Dong Ho. Và nó đã thành công. Dong Ho giờ chỉ hận cậu không thể cho ân nhân của cậu một cú thụi vào bụng, kèm thêm vô số cú đá vào người hắn, tên cà chớn biến thái Arthur Achse.

- Được rồi... - Dong Ho nghiến răng trèo trẹo. - Ngươi muốn gì nói mau!

Nhưng Achse chưa kịp trả lời cậu, từ phía lâu đài vọng lại tiếng hét thất thanh của một cô gái. Achse ngừng cười, vội nắm lấy tay Dong Ho, tay kia túm lấy cổ áo của kẻ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất, mang cả hai người tới bên gốc một cây cổ thụ lớn. Đỡ Dong Ho ngồi xuống một cái rễ lớn, Achse rút di động từ trong túi áo, gọi điện cho một ai đó. Ngắt máy, anh ta mới tính đến việc giải thích sự có mặt của mình ngày hôm nay, ngay lúc này đây cho Dong Ho hiểu.

- Tôi vốn không thích tụ tập, cậu hiểu đấy.

- Tôi biết, anh đủ điên để có thể ngồi ỳ hàng tiếng trên cây, quan sát nhất cử nhất động trong lâu đài bằng loại ống nhòm tối tân nhất cho những kẻ tọc mạch. - Dong Ho giả lả đáp. - Nói đi, nạn nhân là ai?

- Theo như tôi vừa được Jae Seop thông báo, đó là Rossetta Ewig. - Achse nói, phớt lờ thái độ thù hằn của Dong Ho. - Cô ta trúng độc và vừa được tìm thấy trong phòng ngủ. Jae Seop hỏi tôi có nhìn thấy bất cứ ai khả nghi trong rừng không... và để tăng tính phiêu lưu cho vụ này, tôi trả lời rằng không có ai cả.

- Anh điên à? - Dong Ho kêu lên. - Cô ta ở cùng tầng với tôi. Như vậy tôi sẽ nằm trong diện tình nghi đấy. Mau gọi điện cho Jae Seop đi.

- Ấy không không. Khoan đã nào.

Achse chộp lấy hai tay Dong Ho, nhấn cậu ngồi xuống, ngăn không cho cậu hành động thiếu suy nghĩ.

- Cậu biết là cậu không thể xuất hiện lúc này được. Ngoan ngoãn ở đây phối hợp với tôi được không? - Achse nhỏ nhẹ thuyết phục Dong Ho. - Đợi một tiếng nữa thuốc mê tan đi, chúng ta sẽ tra khảo hắn. Trước hết, hãy đợi tôi lục soát người hắn đã.

Nói rồi Achse đứng dậy, một tay cầm đèn pin, một tay mò mẫm toàn thân kẻ sát nhân. Hắn mặc bộ đồ liền thân bó sát, ngoài thắt lưng co dãn giúp leo trèo và kính áp tròng loại giúp nhìn rõ hơn trong đêm thì trên người hắn không hề có hung khí. Cảm thấy rất đỗi kỳ lạ, Achse trở về ngồi bên Dong Ho, ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi cậu.

- Tôi quên mất một việc quan trọng, vì lý do gì mà cậu xuất hiện ở đây? Cậu vốn không phải người tùy tiện truy sát bất cứ thứ gì làm phiền cậu cơ mà?

- Anh nói lại xem. - Dong Ho lườm Achse. - Anh nằm trong danh sách những thứ tôi cần trừ bỏ trước Giáng sinh đấy! Thiệt tình... hắn tới phòng của tôi, in dấu vân tay của tôi vào một vật bằng kim loại, có lẽ là hung khí. Nếu quý cô Ewig xấu tính kia thực sự đã chết, thì hẳn hắn muốn vu oan cho tôi. Chỉ tiếc rằng...

Achse bật cười ha hả.

- Hắn đã đụng lầm người. Suýt chút nữa thì bị cậu bắn nát sọ rồi. Xem ra hắn quá may mắn vì tôi chỉ tặng hắn có một mũi thuốc mê thôi đó.

Nghe Achse nói vậy, Dong Ho hừ lạnh, lãnh đạm nói.

- Tôi chỉ muốn bắt đứt gân chân của hắn để hắn không chạy trốn được thôi. Nếu hắn chết ngoẻo, thì chẳng phải tôi sẽ đường đường chính chính trở thành hung thủ sao?

- Thực ra... - Achse xoa xoa hai tay vào nhau kiếm tìm chút hơi ấm. - ... cậu không phải là tình nghi số một trong vụ này.

- Không phải? - Dong Ho thắc mắc nói. - Anh muốn ám chỉ những người kia ư? Họ thuê sát thủ tới hạ sát cô ta và tự đặt mình vào thế hiểm ư?

- Chính xác. Bốn người đó khéo thay đều liên quan tới quý cô Rossetta yêu quý của chúng ta.

Dong Ho thẳng thắn nói ra suy nghĩ của cậu.

- Cô Ewig đó dường như xem thường tất cả bọn họ, một mụ phù thủy thực sự không thể ưa nổi ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.

- Cô ta vốn nổi tiếng vì giọng điệu phê bình mang thích chân thực gay gắt mà. - Achse nhếnh mép cười. - Hãy bắt đầu với Cavallone. Cậu còn nhớ vụ tranh chấp biên giới giữa nhà Cavallone và Ewig chứ?

Dong Ho nhát gừng đáp. Khó có thể quên được thứ gì Soo Hyun lải nhải bên tai cậu không dưới một nghìn lẻ một lần, nhất là một sự kiện đáng chú ý như thế.

- Có, rồi sao? Anh không cho rằng Antonio nhỏ nhen tới mức đó đấy chứ?

- Chỉ là một giả thuyết thôi. - Achse nhặt một cành cây dưới đất, chọc chọc đám lá mục dưới chân. - Nhà Cavallone đã mất một phần thành phố Haru với khu thương mại giàu có vào tay nhà Ewig. Với giới thương nhân, đó là một vụ thua lỗ nặng.

- Còn những người kia?

- Anh chàng Kerle Glamour một thời từng yêu Rossetta đắm đuối nhưng không được đáp trả. Cậu còn nhớ chiếc váy đính hàng trăm viên pha lê Swarovski lộng lẫy của cậu ta được đem ra bán đấu giá năm ngoái chứ. Nghe đồn tác phẩm đó vốn dành riêng cho Rossetta, nhưng vì quá nhút nhát, cậu ta đã cất công sắp đặt để người trả giá cao nhất là cô ấy. Và cậu biết Rossetta đã làm gì với cái váy đẹp đẽ ấy không?

Dong Ho lắc đầu.

- Cô ấy đem đốt nó, trước mặt Kerle. Có lẽ là đả kích lớn nhất lên lòng tự trọng của cậu ấy. Thật tội nghiệp.

- Nếu biết trước mọi chuyện không đi tới đâu, tại sao cứ cố chấp theo đuổi thứ ảo vọng đấy? - Dong Ho cười khẩy. - Là anh ta ngu ngốc, chứ không phải Ewig... mà thôi bỏ qua. Vậy Bienen và Alice thì sao?

- Emily Bienen? Cô ta là một cô gái năng nổ và có tài. Tuy từng bị Rossetta cướp mất vị hôn phu, nhưng tôi tin tính cách cương trực và khảng khái của Emily không cho phép cô ấy làm một việc hèn hạ như thế. Còn cô bé Alice Dolche... chà chà thú vị, rất thú vị...

- Như thế nào cơ?

Dong Ho thoáng hồi tưởng lại giọng nói của hai con rối trên tay Alice, chúng không hề trong trẻo và đáng yêu, ngược lại, khiến người đối diện cảm thấy bất an, tựa như thứ vô tri vô giác đó có thể nhìn thấu tâm địa xấu xa ẩn sâu dưới khuôn mặt hòa nhã tươi cười của họ.

- Cô bé đó là em gái của Ki Bum, được bố mẹ cậu ta nhận nuôi từ lúc còn rất nhỏ. Tính tình khép kín, không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho tới khi Ki Bum bị sát hại. Lòng tin chỉ dành cho những con rối cô bé tự làm ra. Thậm chí, chưa có một người nào được cô bé nói chuyện trực tiếp hay nhận những cử chỉ thân thiết từ cô. Một thiên thần mang trái tim của quỷ dữ, một kẻ sẵn sàng giết người không ghê tay. - Mặc dầu vậy, Achse vẫn không giấu nổi lòng thương cảm dành cho Dolche. - Dẫu sao trách nhiệm quá nặng nề trút lên đôi vai nhỏ bé ấy...

- Tôi vẫn chưa hiểu. Cô bé đó có thể là một kẻ cuồng sát, nhưng chẳng nhẽ lại tàn ác đến mức giết người vô cớ sao?

- Cậu lầm rồi. - Achse lên tiếng phủ nhận. - Rossetta là người duy nhất trong đám người đứng đầu các gia tộc phản đối gay gắt quyền thừa kế của Alice. Cái chết của Rossetta chỉ có lợi mà không có hại cho Alice, phần nào ngầm cảnh cáo những kẻ đang ấp ủ âm mưu chống đối cô bé.

- Vậy anh cho rằng cô bé là hung thủ? - Dong Ho dò hỏi.

- Không. - Achse bật cười. - Bởi tôi không có mặt trực tiếp ở hiện trường nên anh chỉ có thể kết luận rằng khả năng là hung thủ của mỗi người đều như nhau.

Tới đây, cuộc thảo luận của hai người họ bị cắt ngang bởi tiếng chân người và tiếng xì xầm vang vọng từ bốn phía. Achse đứng bật dậy, bước về phía bên phải vài bước. Dong Ho có thể nghe thấy rõ hơn tiếng đối phương khi họ lại gần chỗ cậu và Achse. Ngọn đèn pin xuyên qua màn sương giá rọi qua mặt cậu âm ấm. Một loạt súng ống lách cách sẵn sàng. Tiếng người nghèn nghẹt vì lạnh cất lên.

- Đứng yên tại đó! Bỏ vũ khí xuống! Khai mau, ngươi là ai?

- Là tôi, Arthur Achse cùng Shin Dong Ho và hung thủ ám sát quý cô Ewig, kẻ đang nằm bất tỉnh đằng kia. - Achse khoan thai nói, nhanh chóng cho họ biết rõ tình hình hiện tại của cả ba người.

- Anh có thể chứng minh được mình là Arthur Achse chứ? - Người kia cẩn trọng nói.

- Được, nhẫn của tôi đây. Và tôi có chuyện cần tới sự hợp tác của tất cả mọi người ở đây.

Achse chìa cho người kia xem chiếc nhẫn chỉ dành riêng cho chủ nhân hợp pháp của gia tộc Achse. Cân nhắc kỹ lưỡng một hồi, dường như bị chính phong thái của Achse thuyết phục, bọn họ đều đồng ý thuận theo kế hoạch của Achse.

- Anh đã dặn bọn họ đợi tại đây cùng chúng ta. - Achse trở lại với Dong Ho. - Có vẻ chúng ta phải đợi thêm lát nữa.

- Được thôi. - Dong Ho co người lại, gác cằm lên đầu gối, nhắm nghiền hai mắt, kiên nhẫn chờ đợi.

***

- Gượm đã Soo Hyun. Đợi một lát. - Jae Seop gọi với theo Soo Hyu

Sau khi nói ngắn gọn chuyện của Achse và dặn đám nghi phạm quay trở lại phòng của Ewig, Jae Seop ba chân bốn cẳng đuổi theo Soo Hyun. Cuối cùng cũng đuổi kịp, tóm lấy vạt áo Soo Hyun giữ lại, Jae Seop ôm bụng thở hồng hộc.

- Dong Ho và Arthur ở hướng này. - Jae Seop ra hiệu cho Soo Hyun chạy về hướng ngược lại.

Không cần biết Jae Seop có đi theo anh hay không, Soo Hyun cuống cuồng chạy theo hướng cậu ta chỉ, mặc cho mưa đêm bắt đầu rơi, tạt vào mặt anh giá buốt như kim châm. Achse ở đó, không bao hàm cả việc Dong Ho được an toàn. Lỡ như anh tới chậm một bước...

***

Một tiếng đồng hồ chậm chạp trôi qua. Chợt từ phía bìa rừng văng vẳng lại tiếng bước chân dồn dập.

"Dong Ho à!!!"

Thanh âm quen thuộc đến nao lòng của Soo Hyun vang lên giữa không gian thanh vắng khiến cổ họng Dong Ho nghẹn ứ vì xúc động. Cậu hấp tấp đứng dậy, nếu không vì Achse ngăn cản, hẳn cậu đã chạy đi tìm Soo Hyun rồi. Có trời mới biết được anh lo lắng cho cậu tới cỡ nào.

- Xem chừng đã đến lúc tôi phải đi rồi. - Achse nói với Dong Ho. - Nhớ báo cho tôi tin vui của hai người nhé. Bảo trọng!

Và ngay khi Dong Ho chưa kịp nã súng vào người anh, Achse đã biến mất trong màn sương dày không để lại chút dấu vết nào.

- Dong Ho à! Dong Ho!!! Em ổn chứ? Có bị thương chỗ nào không?

Soo Hyun gào lên, lao tới ôm chầm lấy cậu, mặc kệ những con mắt đang ố á nhìn họ và tên hung thủ đang cựa quậy lờ đờ tỉnh khỏi cơn mê.

- Anh xin lỗi.

Anh nói, dịu dàng hôn lên trán cậu, cởi áo khoác bắt cậu mặc vào rồi bế bổng cậu khỏi mặt đất lạnh băng. Dong Ho choàng tay qua cổ anh, nép vào người anh, cảm nhận hơi thở hỗn loạn của anh, mái tóc ướt đẫm sương và mưa của anh, nhịp tim quen thuộc của anh, tất cả đều quá đỗi chân thực. Anh ở đây, với cậu.

- Hyung, hung thủ đâu rồi? - Jae Seop hớt hả chạy tới, mém đá trúng tên hung thủ đang bị đám gia nhân của Fractal khống chế.

- Cậu xử lí nốt phần việc còn lại Achse giao cho nhé. Giờ tôi bận rồi. - Soo Hyun ráo hoảnh nói, bỏ về phía lâu đài, mặc kệ Jae Seop và thuộc hạ của anh ta.

- Hyung nói cái gì cơ? Hyung là thám tử cơ mà! Tại sao lại thế??? - Jae Seop ấm ức kêu lên.

- Nếu Ki Seop của cậu xảy ra chuyện tương tự, cậu sẽ hiểu thôi.

Soo Hyun đã mang Dong Ho đi khỏi nơi đó, hoàn toàn để ngoài tai lời kêu gọi thống thiết từ tận đáy lòng của Jae Seop.

- YAH SHIN SOO HYUN HYUNG ĐÚNG LÀ CÁI ĐỒ THAM SẮC QUÊN BẠN!!!

***

- Anh ta sẽ ổn chứ? - Dong Ho lên tiếng hỏi Soo Hyun khi anh giúp cậu ngồi xuống giường.

- Hửm? - Soo Hyun vén cao quần của Dong Ho lên, lo lắng nhìn những vết thương dần mưng mủ trên bắp chân và bàn chân của cậu. - Jae Seop hả? Nói vậy thôi chứ cậu ta sẽ xử lí vụ này một cách êm thấm nhất. Tên sát thủ kia chắc chắn là loại hoạt động tự do, vì như thế người đứng đằng sau giật dây hắn sẽ được an toàn tuyệt đối. Rossetta Ewig chết đi sẽ đem lại một đống lợi ích cho tất cả mọi người, không ai đào sâu điều tra nữa đâu.

- Thế nào cũng được. - Dong Ho trừng mắt. - Em không quan tâm đâu. Chỉ là Jae Seop dạo gần đây hơi bị ồn ào.

Soo Hyun bật cười, bắt đầu sát trùng vết thương cho Dong Ho.

- Cậu ta chỉ ghen tỵ với hai chúng ta thôi. Bao nhiêu chuyện đổ ập vào người cậu ta từ vụ của Ki Bum, rồi lớp cha chú dăm bữa nửa tháng lại gọi cậu ta đến bắt ép phải hủy hôn ước với Ki Seop... Đau thì nói với anh nhé, đừng giấu.

- Được thứ này thì mất thứ kia thôi... và anh đang làm hư em đấy, đồ khốn.

Dong Ho cau có đòi giành lấy lọ thuốc trị thương từ tay Soo Hyun.

- Đừng có khùng, em muốn mấy vết này nhiễm trùng hết sao? - Soo Hyun giật lấy lọ thuốc.

- Trước kia em bị thế này hoài có sao đâu. - Cậu ương bướng cãi lại.

Thở dài, Soo Hyun đành đặt lọ thuốc sang một bên, chẳng nói chẳng rằng ôm Dong Ho vào lòng.

- Trước kia khác, bây giờ khác. Hiện tại, em có anh.

- Biết rồi, đồ khốn.

Và Dong Ho khẽ mỉm cười.

Cậu luôn tin rằng, sau cơn mưa trên bầu trời sẽ luôn luôn xuất hiện cầu vồng bảy sắc, như vụ án của Ewig cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa, Cavallone, Dolche, Bienen và Glamour đảm nhiệm tốt vai trò của họ, đám cưới trong mơ của Jae Seop và Ki Seop, quan trọng hơn cả, cuối cùng, Soo Hyun cũng cầu hôn cậu.

Có lẽ tất cả sẽ sống hạnh phúc, ít nhất là tới lúc này đây.

Chỉ trừ tên biến thái Arthur Achse!

Và đó lại là một câu chuyện khác.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet