[Longfic] Thiên duyên tiền định [Chương 2]

Description

Author: Hannie aka Yon

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi nhưng số phận của họ do tôi quyết định

Rating: NC 17

Category: general, cổ trang lai hiện đại :3

Pairings: Chenmin

Summary : Duyên phận là do trời định. Gặp nhau cũng là ý trời.

Note: Đây là long fic đầu tay cũng như lần đầu au viết thể loại cổ trang và xuyên không nên các reader ủng hộ cho au nhé ^^ Fic có 2 phần : Phần 1 (phần cổ trang) và phần 2 (phần hiện đại) các reader đọc rồi sẽ biết nha. Saranghaeyo <3

Ai anti EXO , Chenmin or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim , thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước , ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers đọc vui vẻ ạ. *cúi chào*

———————————————————————————————————————

CHƯƠNG 2: ĐÊM TÂN HÔN

Hôm nay không khí tươi vui rộn rã bao trùm lấy khắp thành Tây này. Cờ hoa rực rỡ giăng khắp phố, chiêng trống vang trời, người người rộn rã đổ xô nhau ra kín cả đường. Hà cớ gì khắp thành nhộn nhịp đến vậy? Ra là ngày thành thân của Nhị thiếu gia Kim gia danh tiếng đây. Thiên hạ rạng rỡ vì Kim gia phóng khoáng cho cả thành một bữa tiệc lớn nhưng vẫn chỉ một người chẳng tài nào vui nổi.

“Mân Thạc mau mau ta giúp con chỉnh lại lễ phục. Kiệu hoa sắp đến rồi. Nào để ta xem, hài nhi ta đúng là quá đẹp mà.” Kim Hoa xuýt xoa trước vẻ đẹp khó ai sánh được của Mân Thạc

Bình thường nam nhân này đã rất thanh tú nay lại mặc thêm xiêm y lộng lẫy thế nào khó tránh người người trầm trồ khen ngợi.

“Kiệu hoa đến. Mời tân giai nhân lên kiệu.”- tiếng bà mối Vương chua chát vang lên

“Mân Thạc…. về Kim gia con phải sống cho thật tốt, làm vợ hiền dâu thảo … Ta sẽ rất nhớ con.” Kim Hoa sụt sùi, vội vàng lấy mạn che phủ cho Mân Thạc

Chỉ nghe Mân Thạc nhỏ nhẹ đáp :“Mẫu thân con biết rồi. Mẫu thân tự bảo trọng và chăm sóc cho mình”

“Khởi kiệu. Rước dâu về Kim gia.”

Ngồi trong kiệu hoa mà lòng Mân Thạc như lửa đốt. Dù rằng đã tự dặn bản thân phải thế này thế nọ, ngỡ bản thân đã thông suốt và chấp thuận mọi điều nhưng vẫn không tránh khỏi nỗi lo sợ ngay lúc này.

“Kiệu hoa đã tới. Mời Nhị thiếu gia ra đá cửa kiệu.”

Tiếng bà mối Vương một lần nữa vang lên kéo Mân Thạc ra khỏi suy nghĩ riêng của mình mà trở về thực tại.

“Bốp”

Mân Thạc thoáng nghe tiếng đá cửa kiệu thì bà mối Vương đã nắm tay dắt hắn đi. Tiếng pháo nổ cùng người người vỗ tay làm không khí rộn ràng vô cùng. Sau một hồi lâu được dắt đi mà bản thân Mân Thạc cũng chẳng biết mình đã tới đâu thì nghe tiếng thì thầm của bà mối Vương: “Ta hô thế nào thì làm thế đấy nhé.” Hắn chợt nghĩ quả thật đã đến từ đường, đến lúc giao bái thật rồi.

“Nhất bái thiên địa hòa khí đầy nhà

Nhị bái cao đường kim ngọc đầy kho

Phu thế giao bái ân ái trăm năm

Bước vào động phòng tình nghĩa mặn nồng.”

Sau khi nghi lễ diễn ra xong Mân Thạc lập tức được đưa vào phòng tân hôn đợi phu quân sau khi tiếp đãi khách quan chu đáo rồi sẽ về động phòng với hắn. Nghĩ đến hai chữ “động phòng” hắn cảm thấy sao thẹn đến vậy.

Đợi một hồi lâu trong phòng, Mân Thạc cảm thấy bức bối và khó chịu vô cùng.

“Trời ạ sao bắt ta chờ mãi thế này. Nóng chết đi được mà bắt ta vận mãi bộ y phục này sao. Nóng chết ta mất.” Hắn khẽ thổi thổi tấm mạn che mặt của mình.

Bỗng có tiếng bước chân đi vào phòng: “Tối rồi các người lui ra đi.Chỗ này ra tự lo được rồi”

Hai ả nô tỳ vội vã : “Bọn nô tỳ xin cáo lui.”

Mân Thạc đã cảm thấy có chút bối rối, phu quân của hắn đã tới rồi sao. Bóng dáng của nam nhân ấy cứ lượn lờ trước mặt Mân Thạc, nam nhân đi qua đi lại mãi không yên. Hình như nam nhân này cũng có thái độ ngại ngùng với Mân Thạc, hắn thoạt muốn bỏ mạn che mặt của Mân Thạc ra nhưng rồi lại rút tay lại. Mân Thạc lấy thế làm hiếu kì mà hơn vén mạn che của mình lên nhìn thử. Nam nhân thấy Mân Thạc có chút động tĩnh liền như thoải mái hơn tý rồi bỏ hẳn mạn che mặt của Mân Thạc xuống.

Nam nhân kia nhìn chằm chằm vào Mân Thạc từ trên xuống rồi lại từ dưới lên, không sót một chỗ nào khiến Mân Thạc không khỏi ngượng chin mặt.

“Ta… Ta…” Mân Thạc ấp úng

“Không cần lo lắng ta là Nhị thiếu gia Kim gia Kim Chung Đại. Xin hỏi ta nên xưng hô thế nào đây?”

Mân Thạc cảm thấy giọng nam nhân kia thật quá đỗi ấm áp : “Ta là Kim Mân Thạc xưng hô thế nào tùy ý nhị thiếu gia đây.”

“Hảo được vậy ta làm chủ, nàng không ngại chứ.”

Mân Thạc không đáp chỉ lẳng lặng gật đầu.

“Nam nhân này sao lại thanh tú đến vậy, người này quả thật rất đẹp. Hắn mang lại cho ta cảm giác ấm áp và dễ chịu ngay khi mới gặp mặt. Hảo quả là một nam nhân tốt.”  Kim Chung Đại thầm nghĩ.

“Nương tử à nhà họ Kim ta tổ chức lễ thành thân quả thật là quá nhiều nghi lễ có phải đã làm mệt thân nàng, nàng có vẻ trầm mặc. Nương tử đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng nói có phải chúng ta nên vui vẻ một chút không?” Kim Chung Đại vừa nói vừa đến vuốt ve lấy tay Mân Thạc

“Ta…”

“Nào chúng ta vui vẻ một chút phu nhân nhé.” Chung Đại áp sát mặt mình vào mặt Mân Thạc

“Ta … Ta … tránh xa ta ra một tý” Mân Thạc đẩy mạnh nam nhân kìa té nhào xuống đất

“Ai du nàng thật là mạnh tay quá rồi. Ta cũng chỉ đùa với nàng một tý nàng đã động thủ như vậy. Nàng nói xem thân thể ốm yếu này của ta làm sao trụ nổi đây. Thật là não nề mà.”

“Ta không cố ý người đừng nói vậy. Chỉ là ta ngại mà thôi.” Mân Thạc cuối gầm mặt xuống.

“Ai ta … ta … nàng đánh ta trọng thương mất rồi… a.,a..a”

Chung Đại kêu lên vài tiếng rồi mặt mày tái mét ngã khuỵu xuống đất. Mân Thạc thấy nam nhân ngã xuống trước mặt mình liền hốt hoảng tột độ : “Nhị thiếu gia, chàng làm sao thế? Ta chỉ đẩy chàng một cái. Hic hic là ta quên mất chàng vốn đau ốm lâu ngày ta lại còn động thủ mạnh bạo. Chàng mau tỉnh lại đi, ta xin lỗi.”

Mân Thạc nước mắt tràn trụa rơi xuống cả mặt nam nhân đang nằm dưới đất kia.

Nam nhân liền bật dậy lau nước mắt cho Mân Thạc : “ Ai… Nàng đừng khóc, đừng khóc. Ta chri đùa với nàng đấy thôi. Bổn thiếu gia đây đâu thể chết như vậy. Ta còn chưa động phòng với nàng mà.”

Mân Thạc thấy hắn nét mặt hồng hào , tươi vui liền nín bật và chuyển sang giận dỗi: “ Chàng gạt ta, quá đáng.”

“Xin nương tử đừng giận. Ta chỉ là muốn đùa nàng một tý. Không nghĩ nàng mau nước mắt đến vậy.”

“Nhìn nhị thiếu gia đây chẳng giống người bệnh tý nào. Thân thể có chút cường tráng, sắc mặt hồng hào, tươi tắn đến thế lẽ nào lại bệnh lâu năm đến nỗi phải lấy thê xung hỉ.”

Mân Thạc thật ra cũng đã theo sư phụ học y thuật từ nhỏ, tài năng cũng không tệ, thoạt nhìn đã thấy nam nhân này không phải là người bệnh lâu năm.

“Haha nàng thật tinh ý, dù sao nàng cũng đã vào Kim gia rồi ta sẽ kể tỉ mỉ cho nàng nghe. Chuyện này không phải dăm ba câu là xong được.” Chung Đại nhìn hắn khá trìu mến.

“Mân Thạc ta xin nghe theo.”

“Nương tử ngoan. Cũng trễ rồi chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

“Chàng đi nghỉ đi. Ta nghỉ ở đây được rồi.”

Chung Đại cười khẩy: “Nói lạ, đêm tân hôn sao có mình ta đi nghỉ thế này được. Phu thê chúng ta không phải nên nghỉ ngơi cùng sao?”

“Chàng… ta… chúng ta…”

Nhìn vẻ mặt ấp úng cùng lo lắng của Mân Thạc không khỏi khiến Chung Đại bật cười lớn: Đùa đấy , nàng vào trong nghỉ, ta nằm giường nhỏ đọc sách một lúc rồi ngủ. Yên tâm ta sẽ không làm gì nàng đâu.”

Mân Thạc nghe vậy lộ rõ vẻ vui mừng liền bước nhanh vào giường lớn rồi thả rèm xuống, không quên nói thêm: “Nhị thiếu gia chúc chàng ngủ ngon.”

Chung Đại quan sát rất kĩ Mân Thạc từ nãy giờ cảm thấy nam nhân này thật thú vị. Càng lúc càng thấy hứng thú và tin tưởng người này. Có lẽ sau này ở Kim gia Chung Đại đây đã có thêm một đồng minh nữa rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~HOÀN CHƯƠNG 2 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Comments

You must be logged in to comment
Mammam #1
yay cảm ơn bạn nhaa