[Longfic] [Chenmin] Thiên Duyên Tiền ĐỊnh [Chương 1]

Description

Author: Hannie aka Yon

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi nhưng số phận của họ do tôi quyết định

Rating: NC 17

Category: general, cổ trang lai hiện đại :3

Pairings: Chenmin

Summary : Duyên phận là do trời định. Gặp nhau cũng là ý trời.

Note: Đây là long fic đầu tay cũng như lần đầu au viết thể loại cổ trang và xuyên không nên các reader ủng hộ cho au nhé ^^ Fic có 2 phần : Phần 1 (phần cổ trang) và phần 2 (phần hiện đại) các reader đọc rồi sẽ biết nha. Saranghaeyo <3

Ai anti EXO , Chenmin or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim , thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước , ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers đọc vui vẻ ạ. *cúi chào*

———————————————————————————————————————

CHƯƠNG 1: ĐỊNH MỆNH

Đêm đông lạnh giá và tĩnh mịch. Trên đỉnh núi âm u thấp thoáng một bóng người nhỏ nhắn , thoạt nhìn nam nhân này có cũng có chút thanh tú. Dáng người nhỏ nhắn nhưng khỏe khắn, khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn, má ửng môi hồng. Nhìn không khéo tưởng chừng là một vị tiểu thư xinh đẹp nhà nào. Đôi mắt to tròn ấy mơ hồ ngước nhìn những vì sao lung linh trên trời kia.

“Đêm đông yên tĩnh bầu trời sao lấp lánh, thực huyền ảo tựa mơ hồ. Sao nhỏ ơi sao ta cũng giống ngươi chỉ là một đốm nhỏ giữa dòng đời vạn người này. Sau này mỗi sáng thức dậy , đều được vận trên người những bộ y phục thật đẹp, có nô tỳ đầy tớ hầu hạ chu toàn ngươi nói như thế có sung sướng quá không sao nhỏ? Nhưng sao ta thấy lo lắng không yên, thật là phiền quá đi mất.” – nam nhân thở dài than oán

“Mân Thạc, mau về nhà, tối lắm rồi. Mau về giúp ta lo liệu chuyện hôn sự của con đây này. Mau về đây.” – giọng một phụ nhân vọng từ chân núi lên

“Vâng mẫu thân Mân Thạc về ngay đây”

Nam nhân nhanh chóng xuống núi nhưng có vẻ nét mặt vẫn chưa tươi vui hơn là bao, nét u buồn vẫn hiện rõ trên mặt người.

Trong căn nhà nhỏ dưới chân núi , dù trời đã sập tối nhưng vẫn nô nức và rộn rang tiếng cười nói của nhiều người:

“Mân Thạc về rồi kìa. Nào ngồi xuống đây ta có chút chuyện bàn bạc với con.”

Mân Thạc vui vẻ đến ngồi cạnh bà : “Vâng thưa mẫu thân cao quý thân yêu của con, con đã nghe rồi đây.”

“Tiểu tử thối còn chọc cười ta đấy ư? Nghe này chuyện hôn sự của con và Kim gia…”

Nam nhân cúi gầm mặt xuống  đất mà nhỏ nhẹ cất lời : “Mẹ… Mân Thạc … có thể không lấy Kim thiếu gia có được không?”

“Ơ kìa Mân Thạc sao cháu lại nói vậy? Chẳng phải hôn sự đã chuẩn bị xong rồi sao, chờ hai ngày nữa Kim gia đến rước dâu nữa là coi như thím Kim Hoa đây đỡ gánh nặng một phần rồi.” – Trưởng thôn Lý lên tiếng

“Phải đó Mân Thạc, cháu xem các thím, các dì đến đây phụ cháu chuẩn bị hôn sự xong xuôi cả rồi này. Cháu nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất cho xem haha” – một nhóm các thím trong thôn lên tiếng

Kim Hoa rơi nước mắt ôm lấy hài nhi của mình : “ Mân Thạc ta biết gả con vào Kim gia để trừ đi số nợ của gia đình ta là thiệc thòi cho con. Nhưng con ơi ta còn có thể làm gì hơn. Mong Mân Thạc hiểu thấu cho lòng ta mà chấp thuận hôn sự này.”

Mân Thạc còn làm khác được sao chỉ có thể ủy khuất , cắn môi mà chấp nhận. “Hài nhi xin nghe lời mẹ.”

Kim Hoa lập tức dịu hẳn đi, nụ cười cũng tươi hơn nãy : “Ngoan lắm, nào đây là sính lễ Kim gia gửi qua con xem. Lễ phục, trang sức, châu báu con xem Kim gia thật rộng lượng. Mau mau thử đi.”

“Vâng” – Mân Thạc đáp trả một cách vô hồn

Gác tay trằn trọc cả đêm Mân Thạc vẫn không sao chấp nhận được là tại sao y phải chịu gả vào nhà họ Kim thế này? Y và Kim thiếu gia nào có quen biết, liệu rằng hôn nhân mua bán này có trọn vẹn? Thật ra Mân Thạc đây sợ rằng với thân phận nghèo hèn như y sao có thể xứng với một gia đình vọng tộc bậc nhất thế này vậy sao Kim gia vẫn chọn y để cưới cho Kim thiếu gia. Ôi thôi thật là nhức đầu mà.

Thấy hài nhi vẫn trằn trọc khó nói Kim Hoa nhẹ nhẹ vuốt tóc Mân Thạc : “Mân Thạc con vẫn khó chịu sao? Mẹ … mẹ …”

“Mẹ tại sao lại là con? Nhà ta và Kim gia nào có môn đăng hộ đối sao họ vẫn một mực chọn con?”

“Thạc nhi ta đã định giấu kín nhưng ta nghĩ ta nên nói cho con biết … Thật ra thì Kim gia cho hay nhị thiếu gia nhà họ tức Kim Chung Đại từ nhỏ đã đau ốm triền miên nên tới độ cập kê thì chọn một người hợp tuổi hợp mạng về mà xung hỉ cho cậu ấy. Các tiểu thư đài cát thì nào có chịu làm vật xung hỉ như vậy, Kim gia đành chọn một con nợ nhà có con hợp tuổi về làm dâu nhưng có điều kiện sau này nhị thiếu gia khỏe mạnh muốn thay thê thì phải chấp thuận hạ mình xuống làm thiếp để nhị thiếu gia cưới thê mới. Ta xin lỗi con , ta biết con sẽ chịu nhiều đau khổ nhưng ta không còn cách nào khác. Nhà ta chỉ có thể sống tiếp khi chấp thuận hôn sự này.”- Kim Hoa chua xót đến nỗi nước mắt cứ ròng ròng tuôn ra.

“Thì ra là xung hỉ, thì ra là vậy. Mẹ à Mân Thạc biết gia đình ta khó khăn ra sao. Mẹ yên tâm Mân Thạc là con lớn, Mân Thạc xin nhận mọi đua khổ, khó khan để gia đình ta yên ổn. Mân Thạc xin chấp thuận mà sẽ chẳng than oán một lời.”

“Hài nhi ngoan xem ra ta không cần lo lắng quá nữa rồi. Ta thật hạnh phúc khi con biết nghĩ cho gia đình như vậy. Ngoan lắm. Ngủ đi con để ta xoa đầu cho con dễ ngủ nhé.”

Không gian ngày càng tĩnh mịch, yên ắng hơn. Nam nhân này vẫn không thoát khỏi đám suy nghĩ rối nhằng của mình mà khẽ chau mày một cái.

“Mẹ à Mân Thạc biết mình phải làm thế nào rồi. Mân Thạc sẽ cố vì chính bản thân và gia đình, sẽ không làm nhà ta mất mặt với Kim gia đâu.”

Nam nhân thở hắt một cái rồi chìm vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~HOÀN CHƯƠNG 1 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 

Comments

You must be logged in to comment
Mammam #1
Hóng chap 2 nha