1/1

[Oneshot][BangHim][K] #LetsTalkAboutMyBbang

Him Chan gọi Yong Guk là “của mình”. Nhưng cậu chưa bao giờ biến anh thành của mình cả. Chưa bao giờ. Bởi vì Him Chan sợ lắm lắm nếu như cậu mở lời, anh sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời khốn nạn của cậu. Him Chan chỉ dám viết tên anh trong quyển nhật kí nhỏ bìa giấy vàng vàng. Trên gáy sổ, cậu viết “#LetsTalkAboutMyBbang”. Cậu giấu nó sâu trong ngăn kéo quần áo sau mỗi lần lôi nó ra ngắm nghía rồi viết viết. Bởi vì Him Chan sợ lắm lắm nếu ai đó phát hiện ra thì Yong Guk sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời khốn nạn của cậu.

26/02/2015

Cậu ta. Trong mắt người khác thì có lẽ không đẹp trai lắm. Mà tỏa sáng giữa đám đông trong mắt mình. Trên người cậu ta có mùi nắng cháy và bụi đường. Lần trước trên fb mình có nói một lần rồi ấy. Cậu ta có mùi như thế.

Hôm nay cậu ta đã bắt chước mình – giơ ngón tay cái lên và mỉm cười tít mắt. Vì thế theo một cách nào đó, cậu ta đáng yêu. Đáng yêu kì lạ. Nhưng mà chỉ đáng yêu khi cậu ta ngồi và nghe giảng và đùa giỡn và phải hoàn toàn tỉnh táo khỏe mạnh lành lặn cơ. Chứ khi đứng lên thì cậu ta có vẻ tràn đầy tự tin, giấu mọi nhút nhát. Khi đi và khi mới ngủ dậy (?) thì chảnh chọe lạnh lùng đạo mạo gia trưởng (?), à cả đơ đơ lại còn hay gẩy gẩy tay như đang cầm đàn, miệng thì lẩm nhẩm hát. Khi đạp xe thì ngó đông ngó tây miệng cũng vẫn lẩm nhẩm hát. Khi làm bài tập thì nghiêm túc. Khi nghe giảng hay vô thức cắn móng tay. Khi trò chuyện thì đôi khi giọng hơi lớn còn hay cười. Khi làm kiểm tra hay nhăn nhó, làm bài không được thì ngó lên xung quanh rồi cũng nhăn nhó. Khi xin xỏ thì nhìn mình rất lâu mà cười cũng rất tươi… nhiều cái khi lắm.

Quái dị. Cậu ta mà cũng biết chọc ghẹo mình sao?

Ừ, nhớ cái lần cậu ta thuyết trình tin. Sắp đến lượt thế là cậu ta nhìn mình, rồi đặt tay lên tim, rồi mình đọc được khẩu hình miệng của cậu ta, rằng: “Tớ run quá!” Mình bảo, không sao đâu cố lên.

Mà còn nhiều lắm không kể hết đâu.

Tại không có ai nghe mình kể về cậu ta hết. Nên đành ngồi đây tự kể tự viết tự đọc thôi ;;

Him Chan tự hỏi, có phải cậu quá để ý đến anh rồi hay không mà mỗi thứ về anh cậu đều nhớ. Him Chan cũng tự hỏi, Yong Guk liệu có lần nào chú ý đến cậu?

27/02/2015

Bạn mình nói, cậu ta trông cũng có nét giống người yêu cũ của cô ấy. Với mình, cậu ta cũng giống bạn trai cũ của mình. 

Nhưng cuối cùng chúng mình đã quyết định cậu ta sẽ chỉ là BYG thôi.

Cậu ta là cậu ta. Khi mình tỉnh táo.

Khi mình mơ màng. Thì cậu ta là ai đó khác.

Cậu ta bảo với mình, cậu ta thích Hip-hop. Còn em ấy thích Classical. Khác nhau một.

Cậu ta bảo với mình, cậu ta có người học cả 4 năm cũng chỉ nói chuyện chưa đến 6 câu. Còn em ấy thân thiện. Khác nhau hai.

Cậu ta bảo với mình, cậu ta đang hồi hộp. Còn em ấy tự tin. Khác nhau ba.

Cậu ta bảo với mình, cậu ta chưa nghe rồi đánh guitar được. Còn em chạm tay vào đàn nghe thôi cũng có thể đánh. Khác nhau bốn.

Khác nhau cũng nhiều như thế. Mà mình sao lại nhìn thấy người cũ trong cậu ta. Mình ám ảnh. Mình bảo với bạn thân mình, rằng bao giờ mình nhìn thấy BYG chính là BYG, thì lúc đó có khả năng mình đổ cậu ta.

Ừ quên em ấy đi.

Yong Guk giống người yêu cũ của Him Chan – một thằng nhóc kém cậu 3 tuổi. Và trong một vài lúc nào đó, cậu nhận ra anh giống như nó biết bao nhiêu. Song khi ngẫm lại, có lẽ cậu đã nhầm mất rồi, bởi vì thằng nhóc đó và anh là hai người hoàn toàn trái ngược.

28/02/2015

NẮNG

Tôi thấy nắng vàng trên tóc em,
Nắng trượt vai em, rơi xuống áo
Nét cười môi em, nắng lao xao
Nhẹ chạm vai em, tôi khẽ cười.

Hôm ấy trời nắng đẹp em nhỉ?
Bóng ta đổ dài quãng đường đi
Cây xanh nghiêng mình lay theo gió,
Sân xám im lìm gõ nhịp chân.

Là câu chuyện chiều nào đó mình đã đi cùng cậu ta và nói vài chuyện lặt vặt chẳng màng bị nhìn thấy hay không. Nhưng có vẻ hôm qua mình đã hoàn toàn quên mất tất cả những câu hỏi dự định sẽ hỏi khi đi cùng cậu ta mất rồi.

Ví dụ như “Cũng thích guitar nữa hả?” hay “Lúc mới tập chơi tay có đau lắm không?”… Thế đấy.

Him Chan thích làm thơ, dù không hay lắm. Khi cậu càng cố tuân thủ theo luật của thơ thì bài thơ lại bị chính cậu phá hỏng. Bạn cậu bảo, thơ thì hai đoạn nó thường phải đối nhau. Mà cậu không tìm thấy sự đối nhau nào trong những bài thơ mình đã viết. Nên cậu buồn không viết nữa, cậu quẳng hết mọi chữ nghĩa và những cái luật vớ vẩn kia sang một bên, cậu chìm vào những lần cả hai chạm phải mắt nhau. Cả hai. Him Chan và Yong Guk. Cậu buồn lắm. Bởi vì thế giới không tử tế như cậu vẫn tưởng.

Vẫn có người khen thơ cậu hay. Nhưng mà cái đó chẳng ai biết hay quan tâm cả. Chỉ có cậu và người khen biết.

07/03/2015

Cậu ta đã bắt đầu thân thiện với mình hơn. Hoặc giả cũng có thể do mình nghĩ vậy.

Cậu ta bảo mình, bao giờ ngón tay sưng lên thì chơi đàn sẽ không còn đau nữa.

Cậu ta đã biết mượn bút xóa của mình, mượn đồ chuốt bút chì. Tần suất gọi tên mình nhiều hơn, tần suất nói chuyện với mình cũng nhiều hơn. Thân thiện hơn rồi đấy!

Và ít nhất thì mình và cậu ta cũng đã có thể thoải mái đối diện mà nói chuyện. Ví dụ như hôm kia mình đeo theo cậu ta cả ngày để thuyết phục cậu ta tham gia văn nghệ cho tiết mục của clb guitar. Cậu ta trả lời là không. Còn bảo “Tớ mà đã quyết định cái gì rồi thì khó thay đổi lắm.” Xong còn bảo đầu tháng tư cậu ta thi rồi. Bận lắm ý. Bận mà còn có thì giờ đi đá bóng. Xí.

Mà hẳn là cậu ta thấy mình phiền lắm chứ chả đùa ;;

Him Chan tự nhận thấy mình phiền. Không phải do ai chê, là tự thấy vậy thôi. Tại vì nhiều khi đang kể về chuyện buồn của mình cho bạn nghe thì bạn lại lái sang chủ đề khác. Nên cậu nghĩ mình thật phiền và thật nhàm chán khi suốt ngày cứ kể chuyện buồn của mình cho người ta nghe. Người ta nghe nhiều sợ buồn theo nên người ta cũng không thèm nghe nữa. Gì chứ nỗi buồn lây lan ghê gớm lắm! Him Chan thôi không kể gì với ai nữa. Cậu buồn, cậu về nhà khóc một trận hai mắt sưng húp xong hôm sau ra ngoài lại cười tươi roi rói mà chẳng ai biết cậu đã buồn nhiều thế nào. Him Chan thật sự buồn lắm.

Yong Guk có thấy cậu phiền không nhỉ?

15/03/2015

Bầu trời hôm nay trong xanh. Và nắng.

Mình nhớ có lần mình quay qua cái cặp để uống nước thì phát hiện cậu ta đang phồng má y như cách mình đang uống nước. Mình nhớ có lần đi trên cầu thang kéo tay áo khoác phủ bàn tay còn quơ quơ bị cậu ta bảo giống con cờ ún. Mình nhớ có lần rủ cậu ta đi học guitar miễn phí đang múa múa tay thì cậu ta cũng bắt chước múa múa tay mà trả lời.

Mà chẳng có đáng yêu chút nào đâu. Thật luôn ;;

Him Chan viết nhiều về Yong Guk, về những lần cậu cảm thấy vui vẻ. Nhưng mà đâu có ai biết cậu buồn nhiều thế nào. Cũng đâu có ai biết Yong Guk như thế nào. Mọi người chỉ toàn nhìn mọi thứ xung quanh mình thiếu kĩ lưỡng và đánh giá ngay lần đầu họ thấy. Him Chan rất ghét kiểu như thế. Mà cũng tốt. Vì như thế, những thứ này sẽ mãi là của cậu.

22/03/2015

Hôm nay bám theo cậu ta vui quá huhu ;;

Kiểu chạm lên cái lưng cậu ta thích quá. Kiểu nắm lấy cổ tay cậu ta thích quá. Kiểu vỗ vai cậu ta thích quá. Kiểu đứng sát cậu ta thích quá. Kiểu kéo tay cậu ta xuống không cho cắn móng tay thích quá. Kiểu bị cậu ta bảo đừng nói gì cho Jong Up biết thích quá. Kiểu bị cậu ta hỏi “Cậu ám tớ hả?” thích quá. Kiểu bị cậu ta nhìn với ánh mắt kì lạ thích quá… Nói chung là cái gì cũng thích quá.

Bám theo cậu ta không phải không có lý do đâu. Để cảm thấy an toàn hơn thôi mà.

Nhiều khi nghĩ kĩ thấy có lỗi tại mình toàn lợi dụng cậu ta ;;

Him Chan luôn cảm thấy mình có lỗi khi đứng trước Yong Guk. Vì cậu gọi anh là “của mình” mà không xin phép. Và vì, cậu cũng quá thích anh đến mức nếu một ngày cậu nói ra, Yong Guk sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời khốn nạn của cậu.

24/03/2015

Hôm nay, cả hôm kia nữa, biểu hiện của cậu ta đáng yêu quá.

Vừa nhận ra nếu muốn nói chuyện với cậu ta thì ngay khi vừa xuống tới chân cầu thang phải lập tức khơi chuyện liền không thì phải chạy theo đó tại cậu ta đi nhanh lắm. Hôm nay có nói vài chuyện mà lúc gần ra cổng cứ tưởng cậu ta không đáp lại nữa, ai ngờ đâu lúc quay qua định hỏi lại thì cậu ta cũng nghiêng đầu qua đáp “Học 2 tháng rồi mà chưa thuộc nữa.” Lúc đang cười với nhau thì mình nghe ai nói phía sau là “Yong Guk với Him Chan…” gì đó nghe không rõ nên cũng chả biết ai.

Còn chuyện đá bóng nữa rồi chuyện uống nước nữa cái gì cậu ta cũng đáng yêu hết huhu ;;

Him Chan sẽ chết mất nếu bị mọi người phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Yong Guk. Bây giờ xã hội vẫn còn hà khắc lắm lắm và định kiến vẫn còn nặng. Cậu sợ nếu như anh biết, anh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời khốn nạn của cậu. Cậu có hàng ngàn hàng vạn nỗi sợ mỗi ngày nhưng những nỗi sợ đó sẽ bay biến hết nếu cậu ở gần anh. Và ở gần anh quá nhiều như thế nên khi rời xa Yong Guk, Him Chan lại có thêm nhiều nhiều nỗi sợ khác liên quan đến anh. Quá nhiều đối với một người yếu ớt như cậu.

04/04/2015

Chiều hôm thứ năm, mình đã cùng cậu ta nói chuyện rất lâu. Lâu thật lâu mà cũng vui thật vui. Bạn mình bảo thậm chí nó được 100 điểm cũng chưa vui như vậy. Là bởi vì cậu ta sao? Mình là vui vì cậu ta sao? Rồi mình nhận ra khi mình được nói chuyện với cậu ấy mình cũng chưa vui như vậy. Vẫn còn đang trong tình trạng tự vấn bản thân xem mình thực ra là thích cậu ta nhiều đến mức nào rồi. Ji Eun bảo, hẳn là mình với cậu ta giống một cặp vậy. Mình đã mắng nó, bởi vì cậu ta chỉ là thần tượng trong mắt mình, cậu ta là cái đích để mình phấn đấu vươn lên. Ít nhất thì cũng phải giỏi hơn người ta mới có tư cách thích người ta rồi hai đứa nếu thành sẽ cùng nhau cố gắng, không thành thì làm bạn như mình với những người khác vậy. Ha?

Tào lao. Mình sẽ không bao giờ thích cậu ta. Haha.

Nếu mọi người hỏi mình liệu có thích cậu ta không thì xin thưa là không phải đâu ạ. Bởi vì từ giờ thì mình không còn thích ai cả. Mà chẳng phải cậu ta rất đáng yêu sao. Lưng của cậu ta trông cũng vững chãi và quan trọng là cậu ta đã cho mình thêm cảm hứng sáng tác đó…

Him Chan luôn phủ nhận chuyện mình có thích Yong Guk. Nhưng đôi khi sẽ chấp nhận nghe theo trái tim mình. Nhưng nếu bây giờ cậu nói cậu thích anh, thì anh vẫn ở đó hay sẽ biến mất? Anh có rời xa cậu không? Anh có ghét cậu không? Anh có…?

Cậu có hẳn 100 câu hỏi trong đầu. Nhưng những câu hỏi đó sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời. Bởi vì Him Chan không dám thử, và luôn tin là mình sẽ không bao giờ thử đi tìm câu trả lời. Cậu sợ.

06/04/2015

Cậu ta hôm nay được tuyên dương, thưởng tiền hẳn hoi. Vậy mà không có tiền mua đĩa nhạc còn phải mượn mình, mình hỏi tại sao không mang tiền thưởng ra dùng đó, thì cậu ta bảo bla bla. Mình chẳng nghe được tại bên kia cứ gọi mình liên tục với âm thanh to. Mình hỏi lần 2, cậu ta vẫn trả lời, mình vẫn không nghe được. Mình hỏi lần ba. Cậu ta đã chẳng bao giờ trả lời mình nữa. Hình như cậu ta đã nói ra điều đáng lẽ bản thân không nên nói. Hình như lại liên quan đến mẹ… Cậu ta nói với bọn mình, tiền thưởng để làm việc lớn. Mà cũng chẳng rõ là việc gì.

Cậu đã luôn rất tò mò. Rằng đằng sau cái khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhở cùng với nụ cười hở lợi đó, Yong Guk thật sự là ai.

08/04/2015

Cậu ta biết mình có khả năng làm thơ còn bảo mình làm thử…

Him Chan thích Yong Guk lắm. Mà chỉ thích thôi nhé!

13/04/2015

Somewhere only we know. Có một nơi chỉ chúng ta biết. Đến giờ mình mới xem. Mà mỗi lần Kim Thiên, Trạch Dương khóc là mình rưng rưng. Đến khi xem tới cảnh Josef Novak nhìn thấy Kim Thiên là mình khóc. Some moments only we know. Có một vài lúc chỉ chúng ta mới biết. Mình chỉ muốn nhìn thấy cậu ta mỗi ngày, chào cậu ta mỗi ngày, cười với cậu ta mỗi ngày, đi cùng cậu ta lúc tan trường mỗi ngày. Mình chỉ muốn mỗi ngày rồi mỗi ngày như thế, lẳng lặng lắng tai nghe cậu ta hát, nghe cậu ta nói, nghe cậu ta cười. Mình chỉ muốn ganh đua với cậu ta trong im lặng. Mỗi ngày rồi mỗi ngày như thế, mình sẽ lại quan sát cậu ta. Bởi vì có vài khoảnh khắc, chỉ có mình với cậu ta biết. Mình sẽ không nói gì hết, bởi vì mình không muốn khoảng cách này bị giãn ra. Mà giãn ra rồi thì khó nối lại lắm.

Bbang, nhỉ?

Him Chan vẫn là sợ nhất Yong Guk biến mất khỏi cuộc đời mình, nhanh như khi anh đến và đảo lộn mọi thứ.

Gió thổi mưa rơi hóa thành hoa

Thời gian đuổi không kịp Bạch Mã

Mơ mộng của một thời tuổi trẻ

Đến giờ vẫn còn hi vọng chăng?

Him Chan hát. Giọng đều đều khàn khàn khó nghe. Mặc kệ, vì chung quanh đây đâu có ai nghe thấy cậu.

19/04/2015

Mình muốn được chạm vào những nỗi buồn sâu nhất trong đôi mắt cậu ta. Rồi nói, cười nhiều lên nào. Mình muốn được chạm vào những bí mật trong nỗi lòng của cậu ta. Rồi nói, kể ra hết đi. Mình muốn được chạm vào những bài hát mà cậu ta hay hát. Rồi nói, hát mình nghe với. Mình muốn được chạm vào những đầu ngón tay bị cắn tơi tả của cậu ta. Rồi nói, đừng có cắn nữa. Mình muốn được chạm vào trái tim cậu ta. Rồi nói, mở lòng hơn nhé! Mình muốn nhiều lắm. Rồi để nói, nhiều lắm.

Nhưng cậu lại không chịu. Rồi phải làm sao?

Hả Bbang?

Đằng sau vẻ ngoài khó gần của Yong Guk, Him Chan thật sự muốn biết, anh là ai. Có nhiều lúc, mắt anh buồn lắm, mà anh không biết. Có nhiều lúc, tim cậu buồn lắm, mà không ai biết. Anh không biết không có nghĩa là không ai biết. Nhưng không ai biết có nghĩa là không ai biết.

27/04/2015

Khi chúng ta nhìn nhau, cậu đã cười thật tươi. Cậu có nhớ không? Mình thích cậu, Bang Yong Guk…

Yong Guk có nhớ không? Hay chỉ mỗi Him Chan nhớ?

Yong Guk có thích Him Chan không? Hay chỉ mỗi Him Chan thích Yong Guk?

28/04/2015

Cậu có thích hoa không, Bbang?

Cậu có thích làm bạn với tôi không, Bbang?

Him Chan có thật nhiều câu hỏi như thế. Nhưng cậu chưa bao giờ tìm câu trả lời cho chúng. Vì cậu sợ Yong Guk cũng sẽ biến mất, thật nhanh như khi những câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu cậu.

01/05/2015

Mình vừa mơ thấy cậu ta. Mình mơ thấy cậu ta ôm mình và im lặng. Còn mình thì cứ ôm lấy cậu ta và khóc. Mình yếu đuối lắm…

Mình sẽ chết mất. Mọi thứ đang dần vượt khỏi giới hạn của mình…

Mình sẽ chết mất…

Him Chan chết thật. Cậu rơi từ tầng sân thượng trường học xuống. Rồi vỡ tan tành. Tim cậu vỡ tan. Nước mắt cũng vậy. Khi người ta không còn tìm thấy lối nào để đi nữa, có phải người ta sẽ ngu ngốc như cậu không? Đó là chọn đại một nơi, và tự mình thử nghiệm định luật vạn vật hấp dẫn.

Nhưng cậu đã không lao xuống dưới đó. Chỉ là nước mắt của cậu rơi xuống. Him Chan đã không chết ngu ngốc như thế. Cậu về nhà và xé cuốn sổ nhỏ thành những mảnh vụn tơi tả. Cậu vừa xé, vừa khóc, vừa xé, vừa khóc. Rồi cậu đem những mảnh vụn đó ra sau vườn, đốt chúng hóa thành tro đen, rồi lấy đất lấp lên. Cậu chôn xuống mọi thứ tình cảm giấu kín. Cậu sẽ không thích Yong Guk nữa.

Nhưng, Him Chan sẽ thử yêu Yong Guk chứ?

End.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet