Chương 1

[NamSong/JinYoon] [Longfic] Ngày có mưa rơi

[Taehyun]

 

Tôi là Nam Taehyun. Công dân Đại Hàn Dân Quốc.

 

Chuông đầu tiên của buổi sáng, tôi vẫn đang trong tình trạng vừa học vừa viết truyện hoặc mẩu báo lá cải. Vài chuông tiếp theo, có thể là vẫn tiếp tục công việc đó, không thì nửa nằm nửa ngồi trên bàn. Giờ thứ tư của ngày, tôi lao xuống tầng dưới của căn nhà nhỏ, lấy xe đạp đi giao sữa. Công việc đó hoàn thành vỏn vẹn trong hai tiếng, nếu hôm nào trời mưa, có thể bị kéo dài hơn, và tôi sẽ có nguy cơ bị muộn học.

 

Rồi sau đó nữa là  vừa uống sữa được chủ cửa hàng phát cho, vừa thu dọn sách vở đến trường học. Sau khi tan học thì tới làm thêm ở quán thịt nướng, ba tiếng. Rồi với tình trạng vật vờ lờ đờ về nhà, tiếp tục công việc vừa học vừa viết truyện hoặc báo lá cái. Hầu như ngày nào cũng thế, không có thời gian nghĩ đến chút thời gian để làm việc khác.

 

Trời hôm nay mưa phùn lất phất, mưa cuối tháng chín, cây cũng đã rụng lá được một tuần rồi. Lập thu, gần đông.

 

Tôi cầm chiếc ô trong suốt có cái cán sắt đã rỉ. Rỉ sắt hoen đỏ có mùi chua chua rất khó chịu, nhưng tôi chẳng còn cái ô nào khác cả.

 

Lao ra ngoài với cái xe đạp xanh ngả màu, cũ rích mà tôi đi từ hồi trung học. Những giọt nước nhỏ li ti thỉnh thoảng hắt vào gò má, buốt lạnh, nhưng chẳng thể điều chỉnh được cái ô che được hết cả người. Nếu hạ thấp thêm chút nữa, tôi không dám chắc mình sẽ không bị uống nước cống.

 

Bê hai thùng sữa xếp trên gác baga. Tôi thầm ca thán. Cái thị trấn nhỏ nhỏ này, sao chỉ một năm đã tăng nhiều nhu cầu về đồ uống buổi sáng như vậy. Cầm mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ, phát hiện một nhà mới ở phía cuối, địa chỉ gần khu tôi ở.

 

Vậy thì nhà đó sẽ được đưa cuối cùng, rồi về nhà mang sách vở đi học luôn.

 

Trước kia rất ít người đặt mua sữa, nên tôi có thể kèm thêm giao báo. Nhưng gần đây họ đều dùng điện thoại, công nghệ thông tin tràn ngập rồi, đâu còn có thói quen đọc báo. Sữa thì càng ngày càng tăng.

 

Mưa vẫn bay, trời từ tối đen chuyển dần sang xanh đậm. Chẳng còn thời gian nghĩ nhiều nữa. Đi thôi.

 

Ngày có mưa rơi ấy, đã khác hẳn với những ngày trước, vì có thêm một đơn hàng.

 

[Minho]

 

Tôi không nhớ rõ mình đã vò nát tờ giấy thứ bao nhiêu, chỉ biết trên trời đã xuất hiện vệt sáng mờ mờ, từ tối đen chuyển dần sang xanh đậm. Đầu óc tôi mơ mơ hồ hồ, như thể đang đấu tranh tư tưởng xem gà có trước hay trứng có trước vậy, thực sự không có chút cảm xúc nào.

 

Tên khốn SeungYoon. Đáng lẽ phải là đạo diễn đẹp trai lạnh lùng – như tôi, và cô diễn viên chính ba vòng cực chuẩn xinh đẹp sắc sảo thành một đôi. Ai ngờ bộ phim trước chúng tôi hợp tác phát sóng thành công, cậu ta đột ngột rẽ sang viết truyện gay, bắt tôi chuyển thể thành phim điện ảnh. Hỏi mãi mới biết đã tăm tia rớt lưới tình của tên nam phụ chẳng nổi bật gì trong đoàn phim cũ.

 

Tôi vuốt chán, cái thứ “lệch lạc” giới tính này, không đem lại chút cảm xúc nào cả. Còn khiến tôi có chút chán ghét.

 

Mưa mùa thu lất phất ngoài cửa sổ, không lạnh, cũng chẳng ẩm mốc. Tôi ngồi trên bàn ngây ngốc nhìn mưa rơi, một ngày có mưa, ngày đầu tôi gặp em.

 

Tàn thuốc còn đỏ rơi trên đầu tay tôi, cơn đau rát nhanh chóng lan khắp cơ thể. Mệt mỏi chán nản đi ra ngoài cửa nhà, nhìn trời sáng dần. Mây đen đã tre khuất mặt trời, chỉ thấy khung cảnh dần dần hiện rõ trước mặt.

 

Không biết tôi ngồi đó đã bao lâu, mưa chẳng dừng, em đội mưa mang hai bình sữa tới đứng trước cổng nhà tôi.

 

Ở khu phố nhỏ nhỏ thưa thớt, nằm ở một góc trong thị trấn trật hẹp, có thể em thắc mắc tại sao nhà tôi lại khác biệt thế, có một khu vườn nhỏ trước nhà, dào quanh bằng gỗ sơn màu trắng, và em đang đứng trước cái cổng cùng loại gỗ ấy, nó cao vừa che khuất cổ em.

 

Em để tóc mái dài buông xõa trước mắt, tay cầm một cái ô trong có cán đã hoen rỉ. Mắt em rủ xuống buồn bã, nhưng thần sắc trên mặt lại không thấy buồn chút nào. Em không để ý tới tôi đang ngồi trước cửa nhà, em mải nhìn ngắm cái vườn nhỏ của tôi, chắc em thích nó lắm.

 

Một lúc sau em mới chợt nhớ ra, loay hoay tìm chỗ để sữa. Chiếc xe đạp nhỏ của em đã ướt đẫm nước mưa, trên chiếc áo khoác mỏng màu xanh rêu có vài vệt loang đậm. Đột nhiên tôi chú ý tới em rất nhiều. Hoặc có lẽ là như vậy.

 

Sau khi cố gắng cài hộp sữa trên cổng, em mới nhìn thấy tôi. Ánh mắt em đột nhiên bối rối, xoa tóc dưới gáy, lại gỡ sữa xuống.

 

Tôi vô thức đi ra mở cổng, hai chúng tôi nhìn nhau.

 

Câu đầu tiên em nói với tôi: “Tôi đến để giao sữa”

 

Câu đầu tiên tôi đáp lại em: “Cảm ơn cậu”

 

Em trao nó tận tay tôi, rồi lên xe đạp về cuối ngõ, vào một căn nhà nhỏ có hai tầng. Thì ra là gần như vậy.

 

Trời đã sáng tỏ, mưa phùn vẫn chưa ngừng, từng giọt từng giọt ve vuốt gò má tôi. Tôi vẫn đứng dưới cơn mưa, cảm nhận thứ ẩm ướt ngấm dần vào cơ thể, cảm nhận ngày đầu tiên tôi gặp em.

 

Ngày có mưa rơi, ngày đầu chúng tôi gặp nhau.

 

[Taehyun]

 

Hôm nay chúng tôi có tiết của giáo sư Kim. Cái giờ tôi buồn ngủ nhưng phải tập chung nhất. Nếu bạn không may, không đấu tranh lại được với sức quyến rũ của anh bạn tri kỉ “ngủ gật” thì số bạn ngày đó coi như đen hơn đít nồi rồi!

 

Tôi đấu tranh được với nó, nhưng lại chẳng thể chú ý vào đầu. Số nhà 312, đường X.

 

Khi tôi đạp xe về con ngõ nhà mình, trời đã sáng. Điều khiến tôi ngạc nhiên là kiến trúc của ngôi nhà ấy, nó chẳng khác căn nhà nhỏ của ba mẹ tôi ở quê là bao nhiêu. Tôi đạp chân chống xe xuống, nhìn từng tấc đất trong vườn nhà họ, như thể khắc nó vào lòng.

 

Cuộc sống bận rộn ở thị trấn một năm, tôi còn không có thời gian nghĩ về gia đình. Tôi nhớ ba tôi ngày trời trở gió sẽ bị đau khớp, tôi nhớ bàn tay mẹ tôi phải trồng rau nuôi vịt trên đồng để nuôi hai anh em tôi lớn. Tôi nhớ bà nội, người hay ngồi ở cái vườn trước nhà, trồng vài loại hoa nhỏ để bán chút ít nữa. Nhưng ở quê tôi nghèo, có mấy ai rảnh rỗi sinh thú chơi hoa chứ.

 

Tôi mải nghĩ quá, không nhìn ra là có người. Sau khi gài hộp sữa trên cổng, mới nhìn ra anh ta. Ánh mắt uy nghiệm ma lực, khuôn mặt lạnh lùng nam tính. Người đó, rất đẹp trai.

 

Tôi bối rối gỡ hộp sữa ra, phân vân có nên đẩy cổng vào trao tận tay, hay đặt luôn xuống đất… Chẳng lẽ lại gài lại lên cổng? Nhưng thật may, anh biết ý, đi ra tận cổng để lấy sữa. Thân hình anh cao lớn hơn tôi, đạp mưa đi tới trước mắt tôi.

 

Tôi lúng túng, mi mắt đã rủ lại càng hạ thấp, bối rối: “Tôi đến để giao sữa”

 

Thấy nụ cười nhạt như không của anh, lại càng ngại ngùng hơn: “Cảm ơn cậu”

 

Đầu tôi u u mê mê, mắt lại hờ hững thế nào mà nhìn ra cửa sổ. Mưa lập thu thật lạ, thoáng cái đã tan, nắng vàng rực rỡ đua nhau nhảy nhót trên bậu cửa. Và tôi đã vi phạm điều cấm kị trong tiết học của giáo sư Kim khó tính. Lần đầu tiên ông ta chú ý tới một kẻ không nổi bật như tôi, vì tôi đã làm thứ ông ta ghét nhất trong lớp học – làm ngơ với bài giảng chán ngắt không chút cảm xúc.

 

Giáo sư đi về phía tôi, không ngại ngần đập bốp bốp cái thước kẻ gỗ to đùng đoàng trên bàn học trước mặt. Tôi hoảng hốt giật mình, nhìn ông ta trân trối.

 

Cả lớp đều quay lại nhìn. Anh JinWoo bên cạnh đang âm thầm vuốt chán, chắc hẳn anh ấy chột dạ lắm. Lần đầu giáo sư Kim gõ lên cái bàn này nhắm vào tôi chứ không phải JinWoo. Chuẩn bị tâm lí nghe những câu hỏi hóc búa về vài định lí vô cùng triết lí – quá khô khan, quá trơ lì với cái não ếch trong đầu tôi.

 

Nhưng trong cái ánh mắt vừa soi mói, vừa kì thị, tôi nhìn ra anh SeungYoon, bên cạnh còn có… người mới mua sữa sáng nay, người mà sử dụng căn nhà có vườn phía trước giống nhà mẹ tôi... Họ nhìn tôi rất lạ, hoặc tôi cho là như thế.

 

Vẫn biết là vị giáo sư này tính tình rất kì quái, nhưng không ngờ lại kì quái tới mức này. Ai đi qua sân bóng cũng biết được tôi mắc tội gì, trong giờ của ai.

 

Nếu ở thị trấn nhỏ bé này, là một sinh viên đại học đang bị đứng phạt, chắc chắn bạn học ở đại học A, và vừa rồi đã lơ đãng trong giờ học của giáo sư Kim Yang Suk. Ai đời đại học lớn tồng ngồng vẫn bắt học sinh đội nước đứng giữa trời nắng, vâng – chỉ có một mình ông ấy.

 

Tôi biết mặt mình bây giờ đỏ hơn tôm luộc, vừa đội nước vừa đội nắng, nóng hầm hập, mồ hôi tuôn dài trên thái dương. Mặt trời cứ dọi thẳng ánh sáng gay gắt vào mặt tôi, đương nhiên không chừa cho đôi mắt. Khi tôi mở mắt nhìn, mọi thứ đều hoa hết cả lên, riêng chỉ có ánh nhìn chăm chú của người “mới đặt sữa” cứ chăm chăm nhìn về phía này.

 

Anh ta học cùng khoa với tôi? Sao có thể…

 

À, thực ra cái này không dám chắc, vì bình thường học trong lớp, tôi không bỏ qua một câu giảng nào cũng chưa chắc hiểu được hết bài, làm sao có thời gian để ý đến mọi người xung quanh. Chưa nói đến các lần lớp hội họp đi chơi, tôi đều khéo léo từ chối để đi làm thêm.

 

Vì thế, người kia có ở cùng khoa với tôi hay không, còn là một dấu hỏi rất lớn.

 

Hai chân tôi mỏi nhừ, sức lực cạn kiệt, dù có cố chống đỡ vẫn mất thăng bằng. Cả người ngã khuỵu trên đất, nước bắn tung tóe, ướt hết một mảng người. Chỉ thấy người kia đứng ở bên kia sân bóng đang hốt hoảng chạy tới, kí ức bắt đầu bị lu mờ.

 

 

Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối.

 

Mưa vẫn bay bay bên cửa sổ, ngày thu hôm nay rất kì lạ, cả buổi đều mưa không ngừng. Ngày có mưa rơi, tôi bị sốt cao. Tôi trở mình, xoay người lại, khuôn mặt của anh ngay sát bên tôi. Hình như là ngủ rồi.

 

Tôi bất giác đưa tay vuốt vuốt mái tóc, vẽ trên không khí khuôn mặt anh. Sống mũi cao cao, lông mày rất đậm…

 

Không cẩn thận chạm vào ấn đường giữa hai lông mày, người kia khẽ trở mình động đậy, tôi vội vàng co tay về, nhắm mắt, giả bộ ngủ. Nhưng nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực không có cách nào điều chỉnh, cứ thế phập phồng không yên.

 

Tôi cảm nhận thấy cái bóng cao lớn bên cạnh mình đang chuyển động, hình như là đứng lên, rồi trên trán truyền đến cảm giác man mát dễ chịu. Hình như anh đang sờ nhẹ trên trán tôi, rồi khẽ khàng vuốt ve tóc mai đang rủ xuống mi mắt.

 

Thật dịu dàng.

 

Lại giả bộ từ từ mở mắt, chớp chớp mi, cau mày, đóng rất đạt. Rồi tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn người bên cạnh. Anh mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt vẫn trong suốt không gợn chút sóng, không ngại ngùng, cũng chẳng vui mừng.

 

Còn tôi đã ngại đến đỏ hồng hai bên má.

 

“Tôi là Song Minho, còn đây là bệnh viện”

 

Chợt nhớ đến trong mấy bộ phim thần tượng tình cảm sướt mướt tám giờ tối, câu đầu tiên khi thấy người lạ bên cạnh mình khi ngủ dậy sẽ là “Anh là ai? Đây là ở đâu?”. Vì bị cướp lời trước, nên tôi chẳng biết nên nói gì nữa, vừa ngại vừa lo, nói gì đây…

 

“Tôi là Nam Taehyun, cám ơn anh”

 

Tôi rất ghét nước, cũng không thích mưa, nên tôi rất nhạy cảm với chúng. Mưa bên ngoài hình như càng lúc càng dày hạt, hơi ẩm ướt lọt qua khung cửa kính khép hờ, dội thẳng vào sống mũi tôi, cay cay.

 

Mệt mỏi đến mức không nghĩ thêm được gì, chỉ biết rằng, ngày có mưa rơi ấy, là ngày đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

 

Ngày đầu tiên, con người có ánh mắt vô cảm ấy bước vào cuộc sống của tôi, để rồi từng bước từng bước khuấy đảo cuộc sống vô cùng trật tự của cậu sinh viên nghèo.

 

Ngoài trời mưa vẫn rơi, đáy mắt tôi xa xăm nhìn từng giọt từng giọt tròn tròn bám trên khung cửa kính bệnh viện. Ở sau lớp kính trong suốt đó, là một màn mưa dai dẳng không dứt, là một cuộc tình mong manh dễ tan biến như những bong bóng nhỏ trong nước mưa lạnh lẽo, là tôi, là anh.

 

Tất cả mọi thức, tôi đều cố gắng khắc ghi từng chút một.

 

Trân trọng nó, yêu thương nó, lại bị anh hết lần này đến lần khác chà đạp không ngừng.

 

Màn mưa lạnh lẽo đó, thứ bắt đầu, cũng chính là thứ chấm hết cho một cuộc tình đẹp đẽ còn dang dở.

 

[Hết chương 1]

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
winner21pluspigvn
#1
bao h có chap 2???????? mình post lên page nhá. chắc post link lên page thui :)))) page namsong21plusvn, đề nghị vào báo danh để còn bít nha :3
Minphy #2
Chapter 1: omo! bạn là fan mới? lúc vô đây lục truyện namsong coi, thấy tiếng việt, mình thật sự đã rất bất ngờ xD vào coi thấy truyện bạn viết thja65t sự hay ah! bạn có khiếu lắm! cốt truyện rất thú vị! xưa h ko phải là chưa từng có namsong fic tiếng việt, nhưng chỉ toàn là oneshot thôi, có thể nói bạn là ng đầu tiên viết fic namsong theo tập đầu tiên a' xD
xl nếu mình cm hơi chán! vì mình chỉ quen cm TA ở mấy cái eng fic xưa h nên h cm TV ko biết pải nói ra sao, vì mình mỗi lần cm TA giọng điệu cực kì nhí nhảnh..... tới khi viết TV thì ngại hẳn lun, nhí nhảnh ko xong >.< chỉ có thể nói với bạn là thật sự rất thix fic này và mong đợi chap sau của bạn ah :D
linhviaipi #3
Chapter 1: Hay quá