CÔ ẤY THUỘC VỀ QUÁ KHỨ, EM THUỘC VỀ ANH!

Description

Author: [email protected]
Pairings: HunHan [SeHun x LuHan]
Rating: K+
Category: Pink
Status: Completed
Disclaimer: Họ đang thuộc về nhau và mãi thuộc về nhau.

Foreword

CÔ ẤY THUỘC VỀ QUÁ KHỨ, EM THUỘC VỀ ANH!

Đã post trên Exoplanetvn.com


Thế giới không có gì gọi là hoàn hảo, đó là định lý. Nhưng sẽ có một ngày, với bạn, nó sẽ sai, bởi lúc đó, có một người sẽ trở nên hoàn hảo đổi với bạn, mình bạn thôi, và đó là người bạn yêu thương...
(Câu trên không liên quan gì tới fic, chia sẻ thôi hehe)
À mà đây là lân đầu em viết fic, mong mọi người comment dùm em.
Cảnh kiss em chưa đủ trình độ để miêu tả, mong mọi người thông cảm

***

- Hyung à, hyung có bạn gái không?
- Không...
- Thật không đấy! Hyung đẹp như vậy mà không có bạn gái à?
- Ừ, còn em?
- Àààà... Em đã từng thích một cô bạn, rất dễ thương nhé! Nhưng giờ hết rồi!
- Ừ.
- Giờ em yêu một người...
- ...

***

- Dạo này Sehun nó là gì mà cứ bám lấy cái máy tính suốt vậy nhỉ? - SuHo lau lau mớ tóc, hỏi nguyên đám loi nhoi đang chơi game.
- Nó lên mấy cái fansite, rồi Facebook gì gì đấy. - ChanYeol mắt vẫn không rời màn hình.
- Anh quản lý mà biết thì sẽ la tả tơi. - BaekHyun thêm vào.
- Ừ, chẳng hiểu có cái gì trên đó mà cứ ngồi suốt?! - Đó là một câu hỏi tu từ.

SuHo ngồi bịch xuống cái khoảng trống của sofa. Hôm nay nó có vẻ rộng hơn vì SeHun không có ở đây.

LuHan đứng dậy, không nói không rằng đi thẳng vào phòng SeHun.
"Cốc cốc"
- Hyung LuHan đây! Hyung vào nhé!
- ...
- SeHun à.
- Hyung đừng vào. - Tiếng SeHun hơi run.

Chẳng đợi sự đồng ý, LuHan mở cửa bước vào. Ngay lập tức một cái bóng dáng quen thuộc phóng xuống giường rồi bay thẳng vào phòng tắm. LuHan kịp thấy khuôn mặt quen thuộc của SeHun, đôi mắt hơi đỏ.

"Rầm!" - Cửa phòng tắm đóng mạnh.

22 con mắt đổ dồn vào cái cửa. Im lặng. Chỉ có tiếng nhạc ỳ xèo từ cái máy chơi game. Nhưng sau đó cũng bị Kris tắt cái bụp.

Im lặng.

20 con mắt quay lại nhìn LuHan đang ngơ ngác trước cửa phòng SeHun. LuHan đi vào phòng SeHun, đưa tay đóng cửa.

***

- Gì vậy nhỉ? - Cả đám bắt đầu loi nhoi.
- Chắc trên mạng có cái gì hay lắm!
- Hay nó đọc fanfic rồi?!
- Toàn HunHan, có gì đâu!
- Dù gì tụi nó cũng có-vấn-đề thật!
- THÔI GIẢI TÁN AI VỀ PHÒNG NẤY! - Kris đứng dậy đuổi đám nhóc loi nhoi.
- Nhưng SuHo đi đâu? - KyungSoo đứng dậy, tròn xoe mắt.
- Vậy thôi em ở ngoài này coi tivi, hai người vào phòng đi. - JongIn cười nham hiểm rồi úp mặt xuống ghế sofa.
- Ok! -Kris gật đầu rồi lạnh lùng bước vô phòng.
Từng đứa lững thững đứng dậy đi theo Kris. Riêng JongIn vẫn nằm úp mặt xuống ghế...?...

***

Trên giường SeHun, chiếc máy tính vẫn còn sáng đèn. LuHan đến gần, nhìn vào màn hình.
- Wei Qian Ya sao? - LuHan nhíu mày khó hiểu. - Sao SeHun lại có tấm hình này?
Wei Qian Ya, tin đồn là bạn gái cũ của LuHan.

LuHan nhìn chằm chằm vào cái màn hình. Ở phía dưới tấm hình cô nàng còn một tấm nữa.
Kéo xuống chút xíu, đó là hình hai người chụp chung.

LuHan cảm thấy khó chịu khi điều này được tung lên mạng. Anh hơi bối rối, làm thế nào để giải thích với SeHun. Anh khẽ run người, nhói lên ở tim.

Chẳng ai biết vì sao họ chia tay. Vì sự nghiệp của LuHan chăng, vì không hợp nhau? Chỉ LuHan mới biết điều đó. Anh giấu nó sau thẳm trong tim, nơi chưa ai có thể chạm tới.

Anh cảm thấy ngượng nghịu, cái hình ảnh của anh đã thay đổi rất nhiều, cả anh cũng thay đổi, rất nhiều.

Anh với tay xóa trang đó. Hình ảnh một thiên thần đập vào mắt anh. SeHun cài cái wallpaper hình LuHan cười rạng rỡ như thiên thần.

- Hình tôi sao? - LuHan nhìn vào màn hình. Anh không biết SeHun cài wallpaper hình mình...
Tâm trí anh quay cuồng, rối tung cả lên.

***

"Cộp"
Ở ngoài phòng khách có tiếng đóng cửa. LuHan nhìn theo phía đó, rồi đột nhiên mở cửa phòng, lao ra.

- SeHun đi ra ngoài rồi! - Giọng JongIn. Cậu ngơ ngác nhìn về phía cửa.

LuHan với lấy 2 cái áo khoác rồi mở cửa, chạy thật nhanh ra ngoài.
Bóng dáng SeHun chạy thật nhanh, thật nhanh rồi chầm dần, chậm dần. Cậu không nhìn lại, có vẻ cậu không biết có ai đó đang chạy theo sau cậu.

LuHan hoàn toàn có thể chạy nhanh hơn SeHun, có thể bắt kịp cậu ta, nhưng anh không làm vậy. Có lẽ anh biết rằng SeHun cũng đang trong tình trạng bấn loạn. Vậy nên anh không muốn để SeHun thấy mình lúc này, rồi hai người sẽ phải nói sao!?

Anh đã biết SeHun yêu ai rồi sao? Vậy sao anh không nói? Sao anh không nói với SeHun là anh cũng yêu SeHun rất nhiều?

***

Những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi. Lạnh, nhẹ nhàng và đẹp lung linh. Nó chạm vào da SeHun là cậu tê tái. Nhưng có lẽ điều đó cũng không bằng điều cậu vừa biết.

"Nhưng tại sao chứ? Đó chỉ là bạn gái cũ của LuHan. Cô ta đâu còn ý nghĩa gì đối với anh ấy, phải không?

Nhưng sao anh không bao giờ cảm nhận được tình yêu tôi dành cho anh? Anh bỏ rơi một thiên thần như tôi sao?

Hay vì tôi ghen tỵ? Tôi không phải là một cô gái mà có thể yêu anh một cách đường hoàng. Tôi không đẹp nhưng cô ấy, không xứng đáng với anh?

Nhưng tôi biết một điều mà cô ta đã từng có và tôi không bao giơ có, đó là tình yêu của anh.
Và tôi cũng biết một điều mà tôi đang có và cô ta đã mất, đó là anh.

Nhưng tương lai, tôi không biết điều gì cả. Anh có thể quay lại bên cô ta, hay yêu một cô gái khác, hoặc anh sẽ...

Vâng! Anh quan tâm tôi, anh luôn mua cho tôi những ly trà sữa tôi yêu thích, anh luôn chăm sóc tôi,... vậy tại sao tôi còn phải ghen tỵ với một cô gái đã thuộc về quá khứ?"

***

SeHun à! Cậu thật trẻ con. Cậu chẳng có một lý do chính đáng nào để phải ghen tỵ với cô ta cả!

***

SeHun vẫn chạy, chậm hơn, len qua những dãi phố của Seoul vắng vẻ. Hơn 11 giờ rồi còn gì.
Cậu co ro, đôi tay ôm lấy mình. Chiếc áo của cậu lúc này chẳng đủ làm cậu ấm. Nhưng cậu chưa muốn quay về.

- Nè khoác đi! - LuHan từ phía sau chạy lên, chùm chiếc áo khoác còn lại lên đầu SeHun
Đã rất lâu rồi khi LuHan đi theo sau SeHun. Anh chẳng thể chịu được cái cảnh SeHun co ro thế này. Anh đau...

SeHun dừng lại nhìn anh, đôi mắt vẫn đỏ choẹt, nhưng không có tý nước mắt. Con trai mà khóc là kỳ lắm nhé!

- Hyung chưa bao giờ nói anh yêu em hả? Cho anh xin lỗi nhé! Anh yêu em! - LuHan choàng vai SeHun, nở một nụ cười thiên thần.

SeHun đón lấy chiếc áo, khoác lên mình và tiếp tục bước đi, chậm thật chậm. Cậu vui, và hạnh phúc nhưng trời lạnh làm đóng băng hết cơ mặt, khuôn mặt cậu không có chút biểu cảm.

- Anh yêu em đó! Nghe không SeHun? LU HAN YÊU OH SEHUN!!! - LuHan cố tình hét thật to, như muốn cả thể giới biết điều đó.
Khu phố vắng, chẳng ai nghe thấy điều đó, trừ SeHun.

- Em cũng vậy. - Giọng cậu hơi run, có thể do trời lạnh. Cũng có thể do cậu đang rất hạnh phúc.

LuHan dừng lại, anh kéo tay SeHun và môi chạm môi. Họ hôn nhau, giữa một khu phố vắng dẫn ra sông Hàn.

Tuyết rơi dày hơn, đóng băng mọi thứ chúng chạm vào, trừ cặp tình nhân.

***

Sông Hàn. Tuyết rơi xuống và hòa tan vào dòng nước. Những ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt nước, sáng lung linh.

Họ ngồi trên một tảng đá chưa kịp phủ băng bên sông Hàn.

- Wei Qian Ya, tên bạn gái cũ của anh. Bọn anh đã chia tay vì quá nhiều lý do. Cô ta thuộc về quá khứ. Còn hiện tại, anh yêu em, chúng ta thuộc về nhau. - LuHan nắm chặt tay SeHun.
Đôi tay thật ấm áp!

- Em xin lỗi...
- Yêu là không nói lời xin lỗi... - LuHan chen ngang.

SeHun nhìn LuHan, một thiên thần đang ngồi ngay bên cạnh cậu. Cậu rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, chụm tay thành cái loa và hét thật to:
- EM CŨNG YÊU ANH!!! OH SEHUN YÊU LU HAN!!!
Chẳng ai nghe thấy, trừ LuHan.

Tuyết vẫn rơi, chậm hơn. Mọi thứ trở nên huyền ảo và thơ mộng.

Bên sông Hàn, một cặp tình nhân đang môi kề môi...

---END---

P/s: Comment tích cực lên dùm em nha, khen để em có "nghị lực" viết tiếp, chê để em viết fic sau "phục thù" haha =]]

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet