Chap 1: Begin

CONFESSION

 

“ Hãy chọn cho mình một kết thúc buồn…

Thay vì chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc.”

 

 

 

1 tháng…

 

2 tháng …

 

Rồi 3 tháng…

 

 Việc chuẩn bị cho album debut khiến Eunji quay cuồng, cô gần như muốn khuỵu xuống vì mệt.

 

 - Ăn cái gì đó lót dạ rồi tập tiếp nhé.

 

Ngay sau khi tiếng nhạc tắt, Eunji trượt dài người xuống sàn. Cuối cùng cũng được thở. Dù cái bụng đang biểu tình kịch liệt nhưng đối với cô lúc này, ngủ

quan trọng hơn, một vài phút thôi cũng được.

 

- Ngủ dướii sàn sẽ bị cảm lạnh đấy.

 

Một mùi hương quen thuộc lan tỏa khắp căn phòng, Eunji nhìn không khác gì một cái lò xo, ngay lập tức bật dậy mà lao ra cửa.

 

- LÀ KIM CHI.

 

-   Ê, này, còn có tớ nữa!_ Đúng là vì ăn quen bạn. Nếu không nể tình thương mến thương của hai đứa bao nhiêu năm nay, Chorong đã chẳng ngần ngại

mà đạp cho đứa bạn xấu xa kia một cái cho hả giận.

Nhưng Eunji chính là không màng quan tâm đến cái khuôn mặt khó coi của Chorong, lao nhanh đến “cướp” hộp cơm:

 

- Tuy không được ngon lắm nhưng thôi ăn tạm vậy.*nhai nhai*

 

-  Ăn tạm? Cậu như đứa chết đói đến nơi kìa.._ Nhìn Eunji ăn ngon lành như vậy càng khiến Chorong thấy xót. Có lẽ 3 tháng vừa qua nó chưa có được

một bữa ăn tử tế. Chắc lại bánh mì, mì gói hay một loại đồ ăn nhanh nào đó._ Ê, ê, ăn từ từ thôi.

 

" -   Khi nào thì cậu về nhà?

-    Sau khi tớ debut.

-  …

-    Sắp rồi. *cười*

-  Ừ… , chúng ta cùng đợi. “

 

 

Ngồi với nhau được 20 phút, thêm 10 phút “ ôm ấp” nữa , hai cô gái lại phải chia tay. So với một Jung Eunji bận rộn thì Chorong không khác gì một kẻ đã

và đang bị thất nghiệp. Cô lang thang trên đường, cũng không biết mình sẽ đi đến đâu, vì về nhà bây giờ cũng chỉ đối mặt với 4 bức tường, trống vắng, đơn

độc.

 

- Lại gặp rồi._ Chorong nói khẽ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đang ngồi tựa vào ghế đá mệt mỏi. Giống như một lời chào cho người

bạn xa lạ. Gặp nhau mấy lần rồi nhưng cô chưa từng được nhìn thấy mặt người đó, bởi anh ta luôn trùm kín mũ áo và cúi đầu xuống. Cô chắc là đang ngủ.

 

Nghĩ thật buồn cười, cô cứ tưởng chỉ có mình là có thói quen lạ đời thích ngồi trên ghế đá vào cái thời tiết âm mấy độ như thế này.

 

Cảm giác lạnh buốt…thích thật.

 

“ Loving you, …

Đôi bàn tay em đã từng siết chặt….

Loving you,…

Đang dần dời xa…

Loving you,…

Hơi ấm từ bàn tay của anh…

Loving you….

Em vẫn nhớ mãi…”

( Loving you- DBSK)

 

Làn khói mờ ảo từ khóe môi hòa lẫn vào gió. Cô tự hỏi liệu nó có mang nổi tiếng hát này đến tận một đất nước xa xôi khác hay không? Cái nơi

chứa đựng một chút kí ức của con người cô trước kia. Liệu có được không?

 

- DBSK?_ Giọng nói khe khẽ phát ra từ ghế đá bên cạnh._ Cô là fan sao?

 

- Không._ Chorong hơi bất ngờ. Thật lạ lùng,  họ đang nói chuyện với nhau.

 

- Nhưng hát rất cảm xúc. Cô là ca sĩ?

 

- Tôi không phải._ Người đó có vẻ ngạc nhiên, Chorong dường như còn cảm nhận được ý cười trên môi anh ta. Như vậy là có ý gì? 

 

Không gian lại rơi vào khoảng lặng quen thuộc, người đó không nói thêm điều gì nữa. Chorong cũng hướng ánh nhìn sang nơi khác. Cái cảm giác giữa họ

ngượng ngùng hơn mọi ngày, ít nhất là có mình cô thấy vậy.

 

***

 

 

 Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến.

Seoul 0:00. 

Có thể mọi thứ đã chìm vào giấc ngủ nhưng Eunji thì không thể thậm chí còn đang đứng ngồi không yên được,lòng cô nóng như lửa đốt. Single “ Touch

love “phát hành rồi.

Sẽ ổn cả chứ?

Bồn chồn…

Lo sợ…

Cô chỉ ước rằng ngay lúc này có Chorong ở bên cạnh, ít nhất sẽ có một ai đó nắm lấy tay cô và cho cô một chút can đảm để đối mặt với bất kì điều gì sắp

xảy đến. Quãng thời gian qua cô đã cố gắng như thế nào, đã trải qua những gì, tất cả chúng đều không thể khiến cô gục ngã. Nhưng hiện tại, cô lại sợ hãi

vô cùng, cảm giác nhạy cảm đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đủ khiến cô chết lặng.

- Mẹ, con trúng tuyển rồi. Con sẽ làm ca sĩ.

 

- Mày nói gì? Không ca sĩ gì hết, lo học đi.

 

- Luật sư không phải ước mơ của con. Con muốn…

 

- Ước mơ có nuôi sống mày không. Quên ngay cái ý nghĩ vớ vẩn đó đi. “

 

 

- Mẹ, con xin lỗi.

 

- …

 

- Nhưng con vẫn muốn làm ca sĩ.

 

- …

"                                                                                                                               “

 

-  Mẹ, con sắp được debut rồi. Con mẹ sắp được làm ca sĩ rồi.

 

- …

 

 

- Mẹ có vui không?

 

- …

 

- Mẹ có nghe thấy con nói...gì không? "

                                                                                                                                                   

 

“ Mẹ, con để mẹ đợi lâu lắm rồi phải không?”

 

 

Những cánh hồng trắng yếu ớt ngả xuống nền đá lạnh lẽo, Eunji ngắm nhìn khuôn mặt đang mỉm cười trìu mến với cô, bất  giác khóe miệng cũng vẽ lên

một đường cong mềm mại. Cô nhớ lắm người phụ nữa ấy, muốn ôm lắm bờ vai mệt mỏi, gầy yếu ấy.

 

-   Con đã giữ lời hứa rồi nhé. Mẹ muốn nghe bài hát của con lắm rồi chứ gì?_ Eunji bật chiếc mp3, đặt nhẹ nhàng lên phiến đá.- Mẹ sẽ bất ngờ lắm cho coi.

 

" Khi anh chạm vào những ngón tay em

Mang làn hơi ấm đến với trái tim lạnh giá

Nhẹ nhang đến bên anh, em chỉ muốn nương tựa vào bờ vai ấy

Khoảng cách giữa chúng ta sao chẳng bao giờ gần lại...

Dù không thể chạm vào anh ...cũng không sao

Dù không thể ôm anh trong vòng tay... cũng không sao

Một tình yêu cô độc...

Vâng, em vẫn sẽ yêu anh như số phận đã an bài. "

 

( Touch love- T) 

 

 

Tiếng hát chiếm trọn lấy không gian, Eunji gối đầu lên phiến đá, mắt cô từ từ nhắm lại. Dường như có một luồng ấm áp nào đó lan tỏa, nó khiến mắt cô

nóng ran, một giọt nước lăn dài trên má. Nước mắt từ lúc nào đã không thể ngăn lại. Trước mặt mẹ, cô chưa bao giờ giấu nổi điều gì.

 

Mưa…

 

Trời lại mưa…

 

“  Con xin lỗi. Con sẽ không khóc nữa. Khóc sẽ mưa, mẹ lạnh lắm phải không?”

 

 

 

END CHAP 1

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
linhbeauty1609
#1
Ko ngo cung co ban ng VN thik exopink nua,daebak
Ban update som nha,mih ho'ng