Part 3

Mưa Tháng Sáu

 

 

 

"Ào ào...ào ào.." Cơn mưa đầu mùa rơi một cách nặng nề trên đường. Những giọt nước mưa bị gió thổi đập mạnh vào cửa sổ , để rồi vỡ tan và lăn tròn thành nhiều giọt nước khác.

Trời xầm xì và những tia chớp cùng với sấm kéo theo vẫn tiếp tục vang lên. Cây cối ngả nghiêng giữa hàng nghìn hàng vạn cơn gió mạnh , như thể chỉ cần một chút xíu nữa thôi là mọi thứ sẽ gục ngã.

Myungsoo đi bộ trên vỉa hè của một con phố vắng. Từng bước chân của anh thật chậm , thực sự chậm , và dường như anh không hề có ý định đi về một hướng nào hay một nơi nào cả. Quần áo của Myungsoo ướt sũng , cả đầu tóc nữa. Nhưng anh không quan tâm. 

- MYUNGSOO !!! MYUNGSOO-AH !!!! - Giọng của cô ấy vang lên từ phía sau làm Myungsoo ngừng lại.

Giọng nói đó...Giọng nói trong vắt , đáng yêu và thuần khiết như giọng của một thiên thần đó..đang gọi tên anh. Trong một vài giây ngắn ngủi , Myungsoo đã muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ , mọi cảm xúc , vứt bỏ lòng tự trọng để quay lại , chạy đến bên cô ấy và ôm chặt cô ấy trong cánh tay của mình. Muốn quên đi tất cả.

Nhưng..

- MYUNGSOO !!! MYUNGSOO !!! Làm ơn dừng lại đi !!! - Giọng nói của cô ấy xa dần , xa dần , rồi hòa cùng với tiếng mưa.

Myungsoo chẳng thể nghe rõ giọng nói ấy nữa. Anh đang chạy , chạy như một tên điên. Anh thậm chí không biết mình đang chạy về hướng nào. Càng không biết vì sao anh vẫn tiếp tục chạy khi mà anh biết rất rõ rằng cô ấy sẽ không thể đuổi theo anh.

Myungsoo không thể hiểu mọi hành động anh đang làm. Anh không thể biết điều gì anh thực sự cần hoặc điều gì anh nên giành lấy. 

Và những giọt mưa không ngừng táp vào mặt anh , làm đôi mắt của anh nhòe đi , cay xè..

 

 

 

Cơn mưa tháng sáu của rất nhiều năm sau..

 

 

- Myungsoo....- Mẹ của Myungsoo khẽ bước vào phòng anh. - Mẹ có chuyện cần nói với con..

- Sao vậy mẹ ? - Myungsoo ngước mắt lên từ màn hình laptop. 

Với một tiếng thở dài , bà ngồi xuống bên cạnh con trai mình.

- Năm nay con đã 25 tuổi rồi... 

- Thì sao ạ ?

- Con...không nghĩ đến chuyện lập gia đình sao ? 

- Con vẫn còn trẻ mà mẹ , vẫn còn nhiều chuyện phải làm. Con cũng chưa sẵn sàng nữa. - Myungsoo hắng giọng.

- ..Chứ không phải con vẫn chưa thể quên cô bé Suji ngày trước sao ? - Mẹ Myungsoo mỉm cười buồn.

Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng con trai của bà vẫn không thể quên đi cô gái đó. Không thể đến với một người khác , hoặc để mắt tới một ai khác.

Tất cả bởi vì hình ảnh của Suji vẫn còn nguyên vẹn. 

- Mẹ...đừng nhắc tới cô ấy trước mặt con. - Myungsoo quay mặt đi. 

- Myungsoo , Suji đã có một cuộc sống mới , con hiểu chứ ? Bởi vì thế nên con phải học cách đối diện với sự thật và quên đi..-

- MẸ !!! - Myungsoo đứng dậy. - Xin lỗi nhưng con không thể tiếp tục nghe.

Nói rồi anh bước thật nhanh ra khỏi phòng.

-MYUNGSOO !!! Con đi đâu vậy ???? Trời sắp mưa rồi !!! 

Myungsoo vẫn không hề đáp. Anh lẳng lặng bước ra khỏi nhà.

Tách , tách , tách , tách. 

Mưa rơi đều trên mái hiên. 

Mưa rơi trên tóc , trên mặt , trên tay , trên người của Myungsoo. Mưa cuốn trôi đi mọi bụi bẩn trên các ô cửa kính... 

Nhưng có những điều mà mưa chẳng thể cuốn trôi đi.. 

Nhắm mặt lại , Myungsoo có thể thấy cô ấy. 

Cô gái với mái tóc màu nâu , dài và xoăn xoăn. Cô gái với nụ cười rạng rỡ , với giọng nói trong vắt. Cô gái mà cũng thích mưa giống như anh.

Cô gái anh chưa thể quên được. Chẳng thể quên được.

 

" Nếu như ở bên kia bán cầu em có thể nhìn thấy mưa , Suji...." 

 

 

 

Cơn mưa tháng sáu của nhiều năm nữa.

 

- Đây là coffee của anh , Myungsoo-ssi. - Soojung đặt cốc coffee xuống bàn làm việc của Myungsoo với một nụ cười. 

Myungsoo gật đầu rồi tiếp tục làm việc với đống giấy tờ. Soojung không thể nén nổi một tiếng thở dài. Cô quay người lại , bước đi với một tâm trạng buồn bã. 

- Ê Myungsoo , Soojung-ssi thực sự có cảm tình với cậu đấy ! - Sungyeol cười khoái chí. - Sao cậu cứ lơ cô ấy thế ? Hay là cậu không biết ? 

Myungsoo liếc nhìn Sungyeol rồi lại quay trở về với công việc của mình. Anh biết chứ. Soojung thích anh , anh biết. Cô ấy là một cô gái có năng lực , hơn nữa lại xinh đẹp và có nhiều người theo đuổi , việc đó anh cũng biết.

Chỉ là...anh không muốn đối diện với Soojung. Anh không biết nên đáp lại tình cảm của cô ấy như thế nào trong khi anh vẫn chưa thể quên đi một cô gái khác.

- Trời mưa rồi kìa Myungsoo , lát nữa đi ăn không ? - Sungyeol nhìn ra phía cửa sổ.

Mưa à ? Mưa tháng sáu sao ?

- Hôm nay tớ không có hứng đi đâu cả.. - Myungsoo nhún vai.

- Tùy cậu đấy.

 

Đã gần 10 năm kể từ ngày Suji chuyển đi. 10 năm kể từ ngày cô ấy quyết định rời xa anh , và anh cũng đã trốn chạy trước quyết định của cô ấy.

 

Gần 10 năm và không biết đã có bao nhiêu cơn mưa tháng sáu ồ ạt tới rồi lại đi.

 

Gần 10 năm....và Myungsoo vẫn....

 

Rrrrr.....rrrr

 

Điện thoại của Myungsoo bất chợt rung. Số máy lạ.

 

- Anyonghansaeyo ?

-...

- Ai vậy ?

-.....Myungsoo oppa....

 

Trái tim Myungsoo chệch một nhịp. Giọng nói đó. Giọng nói vừa xa xôi vừa quen thuộc.

 

Giọng nói của một người con gái anh không thể nào quên.

 

Nhưng sao....?

 

- Suji ???

- Lâu quá rồi anh nhỉ ? - Có tiếng cười ở đầu dây bên kia.

Và một cách vô thức , Myungsoo cũng nở một nụ cười. 

- Em về từ bao giờ ?

- Em vừa về từ hôm qua. Anh đổi số phải không , thảo nào em chẳng thể liên lạc cho anh kể cả từ hồi còn học ở bên Anh x( 

- Ừm... 

- Dù sao thì bây giờ em cũng về rồi. Cũng gần 10 năm chứ chẳng ít , anh nhỉ ? À mà anh có đang bận không ?

- Có chứ , bận lắm. - Myungsoo tủm tỉm cười.

- Kệ anh đấy. Bận gì thì cũng phải nghe em nói chuyện này... 

 

 

 

Nếu như vào ngày mưa tháng sáu đó...

 

- Trông em thế nào ? - Suji quay một vòng trước mặt Myungsoo. Trông cô thật sự rất xinh đẹp trong bộ váy cưới màu trắng. Thật sự , vô cùng xinh đẹp.

- Cũng...hơi xấu...- Myungsoo chép miệng.

- Đừng có mà trêu em !!! - Suji đánh vào vai Myungsoo và cả hai cùng bật cười.

Lâu lắm rồi họ mới có cơ hội nói chuyện với nhau , trêu chọc nhau vui vẻ như thế này.

Như những ngày tháng trước. Như 10 năm về trước.

- Một lát nữa là em thuộc về người khác rồi. - Myungsoo mỉm cười.

- Em biết.. - Suji mân mê lọn tóc của mình. 

- Đừng có nghịch tóc nữa , hỏng hết bây giờ. - Myungsoo giữ tay Suji lại. Bàn tay nhỏ nhắn , mềm mại mà anh đã luôn nghĩ , chúng thật hoàn hảo khi nằm gọn trong lòng bàn tay của anh. 

Myungsoo nhìn Suji với một ánh mắt... phức tạp. Cô gái lộng lẫy , xinh đẹp đứng trước mặt anh đây..tuy rất gần nhưng anh đã không thể có được. Cô gái với mái tóc màu nâu , dài và xoăn , lúc nào cũng bị rối tung trước gió. Cô gái với nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời và tâm hồn lúc nào cũng trong sáng.

Cô gái Myungsoo đã từng yêu.

Không , cô gái mà anh ĐANG yêu , và sẽ mãi mãi yêu.

- Đến giờ rồi , đi thôi. - Suji mỉm cười.

- Em có chắc là...- Myungsoo vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Suji. - bố em không có ý kiến gì nếu anh là người dẫn em đi trên thánh đường chứ ? 

- Bố em đồng ý mà. - Suji đáp. - Anh đừng lo. Với lại , em muốn anh là người làm việc đó nữa.

Nhạc bắt đầu vang lên. Bản nhạc nhẹ nhàng , thanh khiết và tất cả mọi người đều từ từ quay lại. Ai cũng im lặng trước vẻ lộng lẫy của Suji , và trên môi người nào cũng nở một nụ cười.

Trông cô ấy rất hạnh phúc.

- Ai đi cùng cô dâu vậy ? - Myungsoo nghe tiếng một ai đó thì thào.

- Không biết nữa , hình như là bạn. Nói ra điều này thì thật tội lỗi nhưng họ đẹp đôi quá. - Một người khác đáp lại.

Myungsoo bật cười.

Cũng có thể lắm , nếu như ngày xưa cô ấy đã không rời đi.

- Myungsoo , cảm ơn anh... - Suji nói khẽ từ phía sau.

- Vì cái gì ?

- Vì đã luôn ở bên em suốt những năm tháng trước. Em lúc nào cũng tôn trọng tất cả những ngày chúng ta còn ở bên nhau. Anh luôn là một trong những người quan trọng nhất đối với em..và..em xin lỗi..

- Vì cái gì chứ ?

- ...vì đã không thể ở bên anh...

- Nếu ngày đó em không rời đi. - Myungsoo nhún vai.

- Nhưng...- Suji mím môi. - ...anh cũng đã không giữ em ở lại...

-....

- Anh bỏ đi không nói một lời nào... Myungsoo...nếu như...nếu như lúc đó anh giữ em ở lại...nếu như..thì có lẽ...em đã suy nghĩ thêm về quyết định của mình...

- ...

- Em không đổ lỗi cho anh...em cũng có lỗi nữa..

- Em không có lỗi.

-... Cảm ơn anh..Myungsoo.... Em sẽ nhớ anh rất nhiều...và cả mưa tháng sáu nữa , anh nhỉ !

Myungsoo mỉm cười. Anh khẽ siết chặt bàn tay của Suji hơn. Nếu như giây phút này ngừng lại..

Nếu như anh là người đứng ở vị trí kia..vị trí của chú rể...

 

- Hãy chăm sóc cho cô ấy. - Myungsoo trao bàn tay của Suji cho người-sắp-là-chồng của cô ấy.

Anh ta chỉ gật đầu và mỉm cười với Suji. Myungsoo bước lùi về phía sau. Phải nói thật một điều là trông Suji và chồng của cô ấy cũng hợp nhau lắm. Có lẽ anh ta sẽ là người mang lại hạnh phúc cho cô ấy và thay Myungsoo thực hiện những điều anh đã không thể thực hiện.

Suji... Cô ấy thật hạnh phúc. Ánh mắt , nụ cười đó... Cô dâu nào trong ngày cưới của mình cũng hạnh phúc , nhưng cô ấy rạng rỡ và sáng ngời hơn tất cả...

 

Còn Myungsoo...Anh có hạnh phúc không ?

Không thể nói là anh không buồn..nhưng cũng không thể từ chối một điều rằng anh đang vui. Niềm vui đó là khi nhìn thấy người con gái anh đã hết lòng yêu thương từ khi còn nhỏ đang hạnh phúc , cho dù người đang làm cô ấy hạnh phúc không phải anh.

 

-...ta tuyên bố , từ giờ phút này hai con là vợ chồng. - Vị mục sư mỉm cười. - Con có thể hôn cô dâu. 

 

Mọi người vỗ tay chúc mừng trước cặp đôi trẻ. Myungsoo cũng mỉm cười và vỗ tay. 

Bởi vì khi yêu , chúng ta luôn sẵn lòng chúc phúc cho người đó bằng cả trái tim và tấm lòng của mình.

Bởi vì sau mỗi cơn mưa trời luôn luôn hửng nắng. Bởi vì mưa đã không thể cuốn trôi đi nhiều điều , nên sẽ để nắng sưởi ấm chúng ta.

 

Khi Suji và chồng của cô ấy đi qua Myungsoo , ánh mắt của họ đã gặp nhau và dừng lại trên gương mặt nhau rất lâu.

Bởi vì có những điều không thể nói...

 

- Chúc mừng em. - Myungsoo thì thào.

Suji mỉm cười và gật đầu rồi quay đi. Quay lưng lại với cả một khoảng trời đầy nắng , gió và mưa của tuổi trẻ.

Thật khó khăn để quay lưng , nhưng Suji sẽ không hối tiếc...

 

 

Nếu như ngày đó anh quay đầu lại..

Nếu như ngày đó anh chạy đến bên em...

Nếu như ngày đó anh đã nói lời xin lỗi.

 

Nếu như ngày đó cơn mưa cản bước anh đi... để rồi dẫn anh về với điều quan trọng nhất.

 

Nếu như ngày đó anh đủ dũng cảm để tin tưởng vào em. 

 

 

 

Nếu như vào ngày mưa tháng sáu đó , anh đã giữ em ở lại.

 

 

 

 

END :d 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
TTMS118 #1
woa. không ngờ trên này cũng có fic tiếng việt đó. ủng hộ au phát. mong au ra nhiều fic hơn.
loveel95 #2
ôiiiiiiii
Đọc fic của au đúg là bất ngờ T.T sad ending T.T đọc đến đoạn cuối mà muốn phát điên. 'nếu như ngày hôm đó anh quay đầu lại'...ôi myung soo...
Thật sự là một fic rất hay, nhẹ nhàg nhưng thấm thía T.T
Au viết thêm myungzy đi T.T cái kết buồn quá T.T
Au viết hay quá :x
exosuj
#3
this story must be great. i do really want to read this but i don't understand vietnam lang. how i hope someone will translate this to english :(
jessicakimtieu
#4
i'm like a third or a fourth vietnamese and made my mom translate everything to me xDD
jessicakimtieu
#5
i'm like a third or a fourth vietnamese and made my mom translate everything to me xDD
spring-rain #6
LOL, I am Vietnamese but OTL, I can't read or write it XD ♥
baechimi
#7
em ơi, cái chapter cuối đi nào ~
baechimi
#8
Em oi. Viet 'long fic' di :"))
Nan ni nan ni!!! :))
baechimi
#9
SUZY-ah~
Dont go =(