Tình yêu sẽ đến vào một ngày nào đó.

Description

 

Tình yêu sẽ đến vào một ngày nào đó.

 

Tại cảng biển Incheon vào một chiều mùa hè lộng gió, phía chân trời xa xa là mặt trời đỏ rực bị cắt ngang bởi một đường thẳng trông chỉ bé như sợi chỉ. Trên mặt biển nhuộm thắm sắc đỏ hoàng hôn là những con thuyền đang nhô lên nhô xuống theo từng đợt sóng lăn tăn. Ryeowook ngồi thu lu trên mái nhà, trên đầu là tán lá xanh mướt của cái cây già cỗi, nó cũng phải tới gần trăm năm tuổi chứ chẳng ít. Con mèo mun béo múp đang nằm ườn ra bên cạnh cậu ta, liếm láp bộ lông đen tuyền của nó cho kì bóng bẩy mới thôi.

 

Ryeowook khụt khịt mũi, mùi cá tanh hòa với mùi mặn của biển xộc vào mũi nó cùng chung với cái man mát lành lạnh của hơi nước hòa lẫn vào gió đưa đến vừa mang tới cảm giác xa xôi vừa là cảm giác thân thuộc của vùng đất Incheon nơi nó lớn lên. Tiếng còi tàu vọng lại từ một nơi xa xăm nào đó trên biển như để báo hiệu mùa hè thứ mười tám của nó chính thức bắt đầu.

 

Gió biển khẽ thì thầm vào tai tôi

Tình yêu sẽ đến vào một ngày nào đó

Vào một ngày nào đó…

 

Người dân miền biển có chung một thói quen là cứ bảy giờ sáng và tám giờ tối mỗi ngày là sẽ bật đài hoặc mở vô tuyến truyền hình để nghe chương trình dự báo thời tiết. Mà cứ mỗi lần nghe tin trời sắp bão hoặc tin biển động thì những ai có người thân đang lênh đênh trên mặt biển sẽ không khỏi lo lắng đến mất ăn mất ngủ, ngày ngày giờ giờ trông ngóng tin người thân an toàn trở về. Cuộc sống mưu sinh trên biển luôn bấp bênh và chứa rất nhiều rủi ro không thể lường trước được.

 

Vì thế, thay vì sở hữu một con thuyền đánh cá thì cha mẹ Ryeowook quyết định mở một quán ăn nhỏ ở một vùng dân cư đông đúc, cứ mỗi tối vào khoảng chín giờ quán lúc nào cũng đông khách, mọi người vừa ăn vừa xem tin tức thời sự phát lại trên vô tuyến rồi cùng nói đông nói tây, tán dóc này nọ rất rôm rả. Ryeowook rất thích không khí lúc mọi người cùng ăn rồi cùng trò truyện, cảm giác thật giống như một đại gia đình, sau một ngày làm việc vất vả tới khi trở về tất cả cùng ngồi bên bàn ăn vui vẻ kể chuyện.

 

“Ryeowook, ra đây mẹ bảo cái này.” – Mẹ nó đang đứng ở trước cửa quán vẫy vẫy tay gọi nó, nó đem thức ăn cho khách xong liên cứ thế mà ôm cả khay trước ngực chạy ra chỗ mẹ.

 

“Đi đổi tiền lẻ hả mẹ?” – Nó nhìn mẹ, cứ hỏi trước cho chắc.

 

“Không, bố con dặn mà quán nhiều việc quá mẹ quên béng mất, con ra nhà ga đón khách của bố đưa về nhà mình hộ mẹ, quán để mẹ với mấy nhân viên làm cho. Con đi luôn đi đừng bắt người ta chờ.” – Bà Kim dặn dò con trai thật cẩn thận rồi lấy cái khay khỏi người nó và dúi vào tay nó một mảnh giấy bị gập làm tư.

 

“Thế thì mẹ cho con mượn xe máy của mẹ nhé?” – Nó đánh liều thử hỏi nhưng hiển nhiên là bị mẹ nó lườm cho một cái dài cả cây số. Nó dẩu môi phản đối những mà không ăn thua, chừng nào chưa có bằng lái xe thì đừng mơ tới chuyện lái xe máy.

 

Nó mượn xe đạp của con gái chủ cửa hàng bán gạo phía đối diện rồi cố đạp thật nhanh tới nhà ga thành phố. Nó lại nghe gió đêm thì thầm bài hát quen thuộc của mình. Cô giáo cấp một của nó từng kể, gió biển ở Incheon kể cho mỗi người dân ở đây một khúc hát, nếu hai người nào đó cùng nghe thấy một khúc hát, hai người đó sẽ yêu nhau rồi cưới nhau.

 

Tình yêu sẽ đến vào một ngày nào đó. Vào một ngày nào đó… Đây là khúc hát mà nó nghe thấy mỗi lần gió biển lồng lộng thổi.

 

Dắt xe dọc theo đường ray xe lửa, nó tìm kiếm trong đám hành khách thưa thớt của chuyến tàu đêm ông khách của bố nó. Nó dựng xe, nhập dãy số ghi trong tờ giấy vào di động rồi nhấn gọi, tiếng tút tút vang lên đều đều rồi dần trở thành tiếng rít dài vì không ai nhấc máy. Nó có vẻ khá lạc lõng khi đứng im giữa một đoàn người đang vội vã đi qua đi lại rồi nó nhanh chóng nhìn thấy một người ở xa xa cũng đang đứng yên một chỗ như nó, vì khá cao nên nó thấp thoáng thấy đỉnh đầu của ông ta.

 

Nó vội dắt xe đạp tới chỗ người đó thì đột nhiên có một ai đó túm lấy cánh tay nó, nó lập tức giật mình quay phắt lại theo bản năng. Nó mở to mắt nhìn trừng trừng người con trai trước mặt, tim nó đập ầm ầm trong lồng ngực như để bù lại cho nhịp đập bị lỡ lúc nó vừa trông thấy cậu ta.

 

“Cậu là con của bác Kim Hwan Sung?” – Cậu ta cẩn thận hỏi nó để xác nhận là mình không nhận nhầm người nhưng tất cả những gì nó làm từ đầu tới cuối vẫn là im lặng và ‘đắm đuối’ nhìn cậu ta.

 

“Hai đứa đã tìm được nhau rồi cơ à?” – Tiếng bố nó bất chợt vang lên ở phía sau làm nó một lần nữa giật mình quay ngoắt đầu lại. Hóa ra người mà lúc nãy nó định dắt xe đạp tới đón lại chính là bố nó.

 

“Bố? Sao bố cũng ở đây?” – Ý nó hỏi là bố ở đây rồi thì còn bắt con tới đón khách của bố đưa về nhà làm gì?

 

“Bố không ở đây thì ai thuê xe đưa hành lí của khách về nhà? Còn con, con có nhiệm vụ hộ tống Kyuhyun về nhà mình, cậu ấy là con trai của bạn thân thời đại học của bố. Hè này, Kyuhyun sẽ ở cùng với cả nhà ta. Thế nào, đã rõ nhiệm vụ của mình chưa con trai?” – Bố nó vỗ vỗ bả vai nó với vẻ hết sức tin tưởng rồi nhìn người đang đứng đằng sau nó mỉm cười gật đầu đầy tín nhiệm.

 

“Nhưng… nhưng mà… con..” – Chưa để nó kịp nói hết câu, bố nó đã lắc đầu bỏ đi, để lại nó vừa lúng túng vừa ngượng ngùng đứng cạnh Kyuhyun.

 

“Đi thôi. Cậu chỉ đường để tôi đèo cho.” – Kyuhyun thúc giục, đợi cho Ryeowook hoàn hồn lại rồi lóng nga lóng ngóng đưa ra xe đạp thì cả hai mới bắt đầu đi về nhà nó.

 

Nó ngồi sau xe đạp của chính mình, lại còn đang được lái bởi người mà nó vừa muốn gặp mặt nhất lại vừa muốn tránh mặt nhất. Người này cũng là lí do chính khiến nó chạy chối chết từ Seoul về tận Incheon trong suốt kì nghỉ hè tới đây. Vậy thì làm sao mà ông trời lại có thể để cậu ta có mặt ở Incheon được cơ chứ? Đã vậy lại còn là ở chung một nhà với nó nữa? Ông trời ông thật biết cách trêu đùa con người ta mà!

 

Um, thì là… nó thuộc kiểu người không giỏi che dấu tình cảm của mình, một khi nó thích một người nào đó thì những ai thân thiết với nó sẽ dễ dàng nhận ra ngay, bởi vì không phải là nó bị ám ảnh gì cả đâu, mà là nó sẽ chỉ quan tâm tới người mà nó thích mà thôi.  

 

“Tôi … tôi thích cậu, Kyuhyun… tôi thấy nó hơi kì… việc tôi đang làm và những gì tôi đang nói… nó không bình thường.” – Hiển nhiên rồi, không thể nào coi việc một đứa con trai mặt đỏ tía tai vì đang tỏ tình với một đứa con trai khác là bình thường trong bất cứ phạm trù logic nào mà người ta có thể tạo ra.

 

“Phải vậy không?” – Cho Kyuhyun có vẻ bối rối khi nó đột ngột ngửng đầu để nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Thường thì sẽ là bình thường nếu cậu ta cười rộ lên rồi nói “Đây là một trò đùa phải không?” và nó sẽ cười lại, theo một cách yếu ớt và giả tạo nhất để tránh bị mất mặt.

 

“Tôi xin lỗi… việc này..thật là…” – Nó sắp sửa khóc nên không thể nói thêm được gì nữa và nó quay người bỏ đi luôn. Phải chi nó biết được bộ dạng của nó lúc đấy có thể khiến cho bất kỳ ai có lòng tốt cảm thấy tội lỗi thì nó mới rõ lí do vì sao Kyuhyun quyết định túm áo không cho nó bỏ đi.

 

“Cậu quên… chưa lấy cúc áo của tôi.” – Kyuhyun bình thản nói và bứt một cái cúc áo của mình đưa cho nó. Đây là một truyền thống ở trường của nó, nếu nam sinh muốn từ chối một nữ sinh nào đó mà không muốn làm cô ấy tổn thương thì anh ta sẽ tặng cô gái một cái cúc áo, cô gái sẽ hiểu là anh ta muốn nói “Có thể tôi sẽ thích em vào một ngày nào đó. Nhưng không phải bây giờ.”

 

Không một ai khác trong trường biết về sự việc sau ngày hôm đó. Nó cũng ít khi gặp lại Cho Kyuhyun sau lần tỏ tình thất bại. Một phần là bởi vì nó và cậu ta không học cùng lớp nhưng cái chính là nó cố gắng tránh mặt cậu ta. Mắt không thấy thì tâm không phiền. Áp dụng chiến thuật này hơn hai tháng thì nó cũng thấy nguôi ngoai dù cho mỗi lần mặc áo có cúc là nó lại nhớ đến cậu ta và nếu không đỏ mặt thì cũng tim đập gia tốc hoặc cả hai.

 

“Có điều gì mà cậu cần phải nói với tôi trước khi chúng ta đến nơi không?” – Kyuhyun đột nhiên cất tiếng, kéo nó khỏi những hồi tưởng về lần cuối cùng hai người trực tiếp nói chuyện với nhau ở trường.

 

“Tại sao cậu lại đến Incheon? Ở đây cũng chẳng phải địa điểm du lịch nổi tiếng gì.” – Nó lập tức đặt câu hỏi, gần như là chỉ cần ngẫu nhiên chọn một trong số hàng trăm câu hỏi đang quẩn quanh trong đầu nó.

 

“Tại sao không? Tôi thích biển…. Nhà tôi đang sửa nên bố mẹ muốn gửi tôi đi đâu đó cho rảnh nợ, cả nhà ngoại tôi định cư ở Pháp, còn bên đằng nội… vì có chút mâu thuẫn gia đình nên không nhờ cậy gì được. Dù sao thì nếu tôi biết trước tôi sẽ tới sống ở nhà của cậu tôi sẽ không đồng ý tới đây đâu.” – Kyuhyun chậm rãi trả lời câu hỏi của nó, dù không nhìn thấy nhưng qua giọng nói của cậu ta nó có thể nhận ra là cậu ta đang rất nghiêm túc và tất cả những gì cậu ta nói đều là thật lòng.  

 

Xem ra sự việc còn tồi tệ hơn cả nó tưởng tượng. Một mặt nó cảm thấy rất hồi hộp và vui sướng khi được ở gần Kyuhyun, mặt khác vì chắc chắn là cậu ta không thể đáp lại tình cảm của nó nên nó muốn tránh xa cậu ta để khỏi bị tổn thưởng. Nhưng cả hai đều xuất phát từ tình cảm đơn phương của một mình nó. Bây giờ Cho Kyuhyun đã nói rõ ràng là không muốn ở chung một nhà với nó thì việc nó hồi hồi và vui sướng vì được ở chung với cậu ta là hoàn toàn không thể và hiển nhiên là nó nên biến càng xa cậu ta càng tốt.

 

Cái khiến nó khó chịu là ở chỗ ngay từ đầu nó quyết định chuyển về Incheon chính là để tránh mặt cậu ta cơ mà! Và giờ thì cậu ta đột nhiên xuất hiện và đảo lộn mọi kế hoạch của nó!

 

Đêm hôm đó, nó nằm trằn trọc trên giường vì mất ngủ, nó đang đấu tranh nội tâm rất giữ dội về chuyện có nên chuyển lên Seoul không.

 

“Bố? Bố làm gì ở trên đây vào giờ này?” – Nó ngạc nhiên hỏi khi trông thấy bố nó đang ngồi trên mái nhà hút thuốc, dường như ông cũng đang có tâm sự.

 

“Ờ… thế còn con? Giờ này con trèo lên đây làm gì?” – Bố nó có vẻ cũng chẳng bất ngờ lắm, chỉ là lập tức dập điếu thuốc đang hút dở đi.

 

“Đây là chỗ trốn bí mật của con, con muốn lên đây lúc nào mà chẳng được.” – Nó lên giọng tuyên bố, vừa đưa con mèo mun béo búp cho bố nó bế hộ vừa trèo nốt mấy bậc thang ở chỗ tầng gác mái rồi hất nhẹ cái của sổ trời để nó đóng xuống.

 

“Bố đang có tâm sự gì à?” – Nó ngiêng đầu nhìn bố nó, khẽ hỏi.

 

“Không, bố chỉ đang nhớ lại hồi bố còn trẻ thôi.”

 

“Thời trẻ của bố thì có gì để mà nhớ, ngoài mẹ con ra bố chả tán đổ được cô nào, mẹ kể hồi đấy bố rõ nhát, cứ nói chuyện với con gái là lại đỏ mặt. Rõ là mất mặt.” – Nó bĩu môi nói, mà nói là nói vậy thôi chứ thật lòng nó không nghĩ thế.

 

Bố vốn rộng lượng, vốn chẳng cần chấp nhặt với nó nên chỉ bật cười vì câu nói trẻ con của nó. Đã lâu lắm rồi hai bố con nó mới lại ngồi cạnh nhau thế này, có lúc chỉ là cùng ngắm sao, có lúc thì cùng nói chuyện, dù toàn mấy chuyện nhỏ nhặt như là mãi mà vẫn chưa đóng xong cái nhà gỗ cho chim, hay là chuyện bố mẹ cãi nhau vì mẹ cứ muốn thiến con mèo mun (tên nó là Ngài Mỡ).

 

“Con còn nhớ chuyện mối tình đầu của bố hồi ở đại học không? Bố là đang nhớ về mẹ của cậu bạn sẽ sống với nhà ta mùa hè này.”

 

“Mẹ của Cho Kyuhyun là mối tình đầu của bố?” – Nó đang chăm chú nhìn một chòm sao trên bầu trời, vừa nghe xong câu nói của bố, nó liền kinh ngạc nhìn ông thốt lên.

 

“Hình như hai đứa biết nhau từ trước rồi phải không?” – Đến lượt bố nó ngạc nhiên quay sang hỏi nó.

 

“Bố đừng đánh trống lảng. Có phải đến bây giờ bố vẫn còn yêu mẹ cậu ta?”

 

“Con đang nói tinh tinh gì thế?”

 

“Con không nói linh tinh! Đừng có bảo là con ăn nói linh tinh! Nếu như không phải bố còn yêu bà ấy thì tại sao bố lại ngồi một mình hút thuốc? Bố chỉ hút thuốc lúc bố có tâm sự hoặc là đang dao động vì chuyện gì đó.”

 

“Ryeowook, đúng là bố đang có tâm sự nhưng bố không hề bị dao động bởi mẹ của Kyuhyun. Con cũng biết bố không thể làm bất cứ việc gì có lỗi với mẹ con và con. Gia đình chính là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời bố. Con và mẹ chính là thành tựu lớn nhất của cuộc đời bố. Đã giây phút nào bố để con nghi ngờ điều đó chưa?” 

 

Nó im lặng nhìn thật sâu vào mắt của bố nó, đôi mắt đang nhìn nó khẩn khoản nhưng không hề sợ hãi, hiền từ nhưng cháy bỏng yêu thương. Nó ôm siết lấy cổ của bố nó, hai bên má là hai hàng lệ lấp lánh.

 

“Bố không được làm chuyện có lỗi với mẹ đâu đấy, nếu không con sẽ không bao giờ nhìn mặt bố nữa. Một mình con và bố đau khổ là được rồi, chúng ta không thể kéo cả mẹ vào chuyện này được.”

 

“Ừ.. ừ…” – Bố nó vỗ vỗ lưng nó dỗ dành rồi đột nhiên thấy câu nói của nó có gì không bình thường – “Nhưng chuyện bố có chút hối tiếc về quá khứ thì liên quan gì tới việc con chịu đau khổ?”

 

“Con.. có nói thì bố cũng không tin đâu.” – Nó bỏ bố nó ra, lúc trả lời bố giọng nó vẫn còn hơi khàn khàn vì mới khóc xong.

 

“Con không cần phải giữ bí mật với bố, chúng ta là người một nhà cơ mà, có chuyện gì mà người một nhà không thể nói với nhau được cơ chứ?”

 

“Thế nếu con nói tình yêu cũng di truyền thì bố có tin không?” – Nó nhấn giọng mạnh hơn khi hỏi để tỏ rõ tính nghiêm túc của vấn đề nhưng bố nó lại chỉ bật cười.

 

“Bà ngoại con rất thích chơi Piano nên chắc tình yêu âm nhạc của con là được di truyền từ bà ngoại.”

 

“Con đã nói là bố không hiểu được đâu mà.” – Bố yêu một người phụ nữ, giờ con trai bố cũng đi yêu con trai của bà ấy. Bố từng đau khổ vì bà ấy, giờ con trai bố cũng đang đau khổ vì con trai bà ấy. Vì vậy nó mới muốn mắng bố nó vì sao lại đem thứ tình yêu đơn phương đau khổ này di truyền lại cho nó?

     

Sáng sớm hôm sau, nó mang theo bộ mặt ủ rũ xuống bếp để nấu bữa sáng cho cả nhà thế nhưng khi vừa xuống đến nơi thì đã thấy Kyuhyun đang loay hoay đun đun nấu nấu một nồi gì đó. Đúng là nó rất thích người con trai này nhưng chưa đến mức bất kì giây phút nào ở gần cậu ta là sẽ biến thành “không còn là chính mình”, chí ít nó vẫn có thể nói chuyệnmột cách bình thường với cậu ta.

 

“Cậu đói bụng à? Mới sáng sớm đã xuống đây nấu ăn? Cậu đang nấu gì thế?”

 

“À… chào buổi sáng. Đêm qua cậu ngủ thế nào?” – Kyuhyun quay lại trông thấy nó liền mỉm cười hỏi thăm. Nó miễn cưỡng cười lại.

 

“Đây là nhà của tôi đương nhiên tôi ngủ rất ngon.” – Nó đêm qua mất ngủ nhưng vì không muốn tiếp tục cuộc đối thoại xã giao cực kì vô vị cùng giả tạo với Kyuhyun nên chỉ còn cách nói dối.

 

Kyuhyun thấy nó đang cười cười đột nhiên thoắt cái đã làm mặt lạnh nhìn mình, cậu ta mới chợt nhớ ra là mình chưa trả lời câu hỏi của nó –  “À.. tôi đang nấu mì cậu muốn ăn cùng không?”

 

Nó nhìn nhìn Kyuhyun, cảm thấy thật bất mãn, cậu ta cái gì cũng thật hoàn mĩ, ngoại hình có thể đi làm diễn viên ca sĩ, thể thao cũng giỏi, học hành cũng giỏi, hát cũng rất hay, còn biết chơi đàn thổi kèn, tính tình rất tốt, khí chất lại hiếm có, mọi người ai ai cũng yêu quý không thì ngưỡng mộ cậu ta… vì thế cậu ta có cần đến cả nấu ăn cũng biết cũng giỏi hay không? 

 

“Không cần đâu bữa sáng từ trước tới giờ đều là do tôi nấu, cậu cứ___”

 

“Sao lại thế được, Kyuhyun đã có lòng như thế tất nhiên chúng ta phải nể mặt cậu ấy chứ, con nói có phải không Ryeowook?” – Bố nó từ sau lưng nó ló mặt ra, trừng to hai mắt nhìn nó.

 

“Bố con nói phải đấy, hơn nữa mẹ cũng muốn thử tài nghệ nấu ăn của Kyuhyun-shi.” – Cái này chính là ông hát bà khen hay!

 

“Bác gái gọi con Kyuhyun được rồi.” – Kyuhyun cười đến là lễ phép với mẹ nó, mà cậu ta chỉ cười một cái liền làm mẹ nó cười đến là sáng lạn.          

 

Thật tốt nha! Sao ba người không cùng nhau lập thành một cái gia đình nhỏ hạnh phúc luôn đi?

 

Tâm trạng nó sáng nay vốn không tốt lành gì. Bây giờ là cực kì không tốt.

 

“Đây không phải sở trường của con nên …” – Kyuhyun thực sự lo lắng nói, đến cả bát bì đang bốc khói nghi ngút cũng chưa đám đặt xuống bàn.

 

“Ôi con đừng có khiêm tốn nữa!” – Bà Kim chưa từng một lần khen nó nấu ăn ngon, lại còn thường xuyên che ỏng che eo những món nó nấu vậy mà chưa từng ăn qua đã không tiếc lời khen ngợi Kyuhyun. Sao có thể bất công thế chứ?

 

“Mọi người không chê cười là con vui rồi.” – Kyuhyun cười đến là hạnh phúc đặt bát mỳ xuống bàn thì lập tức hai cái miệng đang banh ra vì cười của ông Kim và bà Kim đột nhiên co dúm lại. Còn nó cũng há to mồm ra nhìn.

 

Bát mỳ do Kyuhyun nấu chẳng nhưng không đẹp mắt mà ở mức độ nhìn được thôi cũng không chấp nhận được, “buồn nôn” hay “phát ói” cũng không thể diễn tả nổi mức độ khủng bố của nó đối với người trông thấy nó.

 

Cái thứ hỗn hợp khủng bố đang bốc khói nghi ngút trong bát ấy thực sự có thể ăn được sao? Đó là câu hỏi đồng thời hiện ra trong đầu ba người nhà họ Kim.

 

“Trông thì kinh nhưng mùi vị chắc cũng không tệ.” – Nó thẳng thắn nhận xét rồi gắp một ít vào bát ăn thử. Biểu cảm đầu tiên hiện lên gương mặt nó chính là… một nụ cười cực kì cực kì mãn nguyện.

 

Bà Kim và ông Kim lúc này đều đang ôm miệng như sắp sửa nôn ra thì thấy con trai như người vừa ăn được sơn hào hải vị liền cũng gắp vào bát ăn thử. Nhưng chỉ vừa đưa mỳ vào trong miệng đã lập tức cùng buông bát buông đũa cả hai không hẹn mà cùng chạy thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó vang lên tiếng cửa đóng rầm một cái.

 

Kyuhyun trông không có vẻ gì là ngạc nhiên cũng chẳng tỏ ra tổn thương gì cả, ngược lại dường như cảm thấy phản ứng của ông Kim và bà Kim là hoàn toàn bình thường. Thế nhưng lại có vẻ rất bất ngờ với phản ứng của Ryeowook.

 

“Ngon lắm à?”

 

“Không ngon. Trông rất kinh, ăn vào thấy còn kinh hơn nhưng cảm giác khi ăn lại rất tốt.” – Bởi vì nó đang rất vui vẻ nên cũng chẳng quan tâm những lời mình nói ra có nội dung là gì. Còn vì sao nó vui? Lí do rất đơn giản, bởi vì nó cảm thấy thật ra Kyuhyun cũng có việc không làm được, thế nên nó cũng không phải hoàn toàn không có điểm nào xứng đáng với Kyuhyun. Chí ít, nó chắc chắn nấu ăn ngon hơn Kyuhyun.

 

Kyuhyun nhìn nó ăn thứ mỳ khủng bố một cách ngon lành như thế thì không chỉ là mỉm cười không thôi mà còn cười thành tiếng, cười một cách cực kì vui vẻ. Liền sau đó, cậu ta cũng ngồi xuống cùng nó ăn thứ mì có thể dọa chết người đang bốc khói trên mặt bàn mà mặt không hề biến sắc. Còn trong nhà vệ sinh, cũng có hai người đang thi nhau người nôn, người ói, cực kì khổ sở.     

 

Lại nói, dường như thấy nó chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi cả ngày, chỉ đến tối mới chạy ra cửa hàng phụ giúp việc bưng bê trong quán hay sao mà bố mẹ nó kiếm đủ mọi cách tìm việc cho nó làm. Ngoại trừ việc cơm nước với dọn dẹp nhà cửa hay giặt giũ ra thì không tính (hả? bấy nhiêu đó rồi mà còn chưa hết việc á?)  đằng này còn yêu cầu nó phải thường xuyên nói chuyện tâm sự với Kyuhyun để “cậu ấy khỏi cô đơn”, rồi cònphải thường xuyên hỏi thăm xem cậu ta có buồn không, có nhớ nhà không, có cảm thấy khó ở hay không quen không…   

 

Cậu ta đã mười tám tuổi rồi, không còn phải trẻ con nữa! Cậu ta lại càng không phải thiếu nữ nên cũng sẽ không nhạy cảm đến mức cô đơn sẽ không nói ra rồi trở nên trầm cảm! Bố mẹ nó có cần bắt nó quan tâm dư thừa thế không?

 

Lúc bố mẹ ra sức đẩy nó cùng Kyuhyun ra khỏi nhà và lệnh cho nó phải đưa cậu ta đi tham quan những nơi đẹp nhất ở Incheon thì nó suýt nửa chửi ổng lên là rốt cuộc bố mẹ coi ai mới là con của hai người? Nó hay là Cho Kyuhyun?

 

Bộ dạng nó khi tức giận thực sự rất đáng sợ, có lẽ bởi vì khi nó vui vẻ thì trông lại cực kì đáng yêu. Chỉ là chừng nào nó còn thích Cho Kyuhyun nhưng Cho Kyuhyun lại không thể nào thích lại nó mà hai người lại cứ phải ở chung với nhau thì nó không tài nào vui nổi, chỉ thấy lúc nào cũng như bị tra tấn.

 

Thế nhưng Kyuhyun ngược lại dường như chẳng có một chút biểu hiện rõ ràng nào cả. Nếu như không kể đến việc cậu ta bảo cậu ta không muốn ở cùng một nhà với nó ra thì thực sự chẳng còn gì nữa. Mà cậu ta cũng chỉ nói thế có đúng một lần. Thế nhưng chán ghét ra mặt và thờ ơ lạnh lùng đối với nó cũng chẳng khác nhau là bao, bởi vì thực ra cậu ta coi nó chẳng khác nào không khí, sự tồn tại của nó đối với cậu ta không có chút giá trị nào.

 

Nếu Ryeowook không chủ động bắt chuyện thì Kyuhyun cũng tuyệt đối không mở miệng nói với nó một câu nào. Dù nó có đứng bên cạnh nhìn cậu ta đọc sách nửa ngày liền cậu ta cũng không thèm ngửng đầu lên nhìn nó lấy một cái. Nó vô tình thấy cậu ta thay đồ thì đỏ mặt tim đập nhanh còn cậu ta dù chẳng may nhìn thấy nó lúc đang tắm cũng vẫn lạnh lùng nói : “Xin lỗi, tôi không biết bên trong có người.” (không biết gõ cửa à?)       

 

Incheon ngoài biển ra thì còn có gì đặc sắc đây? Có có rất nhiều là đằng khác. Sáng sớm có thể ra cảng biển mua hải sải tươi sống vừa mới đánh bắt về, thậm chí còn có thể ăn sống chấm với nước tương. Buổi trưa thì đi tới những cửa hàng bán những món ăn chỉ ở vùng đất này mới có. Buổi chiều có thể ngồi ở bãi biển nghịch cát và hóng gió. Đến tối thì cùng ngắm biển đêm với vô số những ánh đèn rực rỡ điểm ngoài xa của các thuyền câu mực. Ngoài ra, còn có thể dành ra nguyên một ngày đi thuyền tới các đảo lân cận tận hưởng cảm giác tự do tự tại nhất trên đời.

 

Mặc dù nó mang danh là hướng dẫn viên du lịch cho Kyuhyun nhưng thực ra nó lên Seoul học đã hơn hai năm mới về đây, đường đi lối lại ở đây nhiều lúc nó còn không nhớ rõ, lắm khi còn bị lạc. Hơn nữa từ bé nó đã không phải là một đứa trẻ ưa thích khám phá nên cũng không tìm được nhiều nơi mà ít người biết đến. Tóm lại đi cả buổi trời ngoài biển và thuyền và… người ra thì chẳng còn gì đặc sắc cả. Mà thực ra thì biển, thuyền và người thì có cái gì đặc sắc đây?   

 

Cuối cùng nó không chỉu nổi việc làm vô ích của mình nữa nên không đi nữa, quay lại hỏi Kyuhyun:

 

“Cậu không hỏi là tôi định dẫn cậu đi đâu sao?”

 

“Nếu tôi hỏi thì cậu sẽ nói câu trả lời cho tôi à? Ngay từ đầu tôi đã đoán được cậu không muốn bị tôi làm phiền. Cậu chịu đựng tôi chỉ vì bố mẹ cậu.” – Cho Kyuhyun cực kì bình thản nói ra những lời đả kích lớn như vậy.

 

“Cậu chỉ nhìn được phần nổi của tảng băng chìm.” – Nó thở dài nói, cũng không nhìn vào mắt của Kyuhyun. Đúng là nó đang phải chịu đựng việc ở cùng với Cho Kyuhyun nhưng không phải vì bố mẹ nó bắt nó phải làm thế, mà là nó đang tự bắt mình, bởi vì nó thích cậu ta nên mới không thể chịu nổi việc cậu ta không thể thích lại nó.

 

“Ý của cậu là gì? Nếu cậu không thích tôi thì có thể nói thẳng ra. Tốt nhất bây giờ nhân lúc không có bố mẹ cậu nói luôn là cậu ghét tôi đến mức nào.” – Cho Kyuhyun hơi kích động nói nhưng hầu như rất khó nhận ra là cậu ta đang kích động, dĩ nhiên Ryeowook lại càng không biết, nó chỉ im lặng không trả lời, chậm rãi bỏ đi.

 

Thế đấy, giờ thì người mà nó thích nhất lại khăng khăng nói là nó ghét cậu ta. Tuyệt!

 

“Thế nào? Hai đứa đi chơi vui vẻ chứ?” – Mẹ nó niềm nở hỏi han khi vừa thấy nó và cậu ta về nhà.

 

Thấy nó không nói gì mà chỉ bảo nó cần thay đồ chuẩn bị ra quán phụ giúp nên phải về phòng luôn còn Kyuhyun chỉ cười như không có chuyện gì nghiêm trọng sảy ra cả thì bà Kim cũng chỉ biết nhìn theo bóng nó. Có điều chắc chắn là bà không thể trông thấy hai dòng lệ đang lăn dài trên má nó.

 

Điều tồi tệ nhất khi thích một người chẳng phải là không được người đó thích lại sao? Đó cũng là lí do vì sao người ta luôn muốn có những thứ người ta không thể có.

 

“Trời ạ, nhóc trông như xác chết trôi ấy! Có chuyện gì thế?”

 

“Bị mất ngủ thôi ạ.” – Nó nhẫn nại nói, cứ như bản thân nó chưa đủ mệt rồi đấy mà còn sức trả lời đến hàng trăm câu hỏi với cùng một nội dung.  

 

“Ê… Ryeowook cả tối nay em bị làm sao thế? Từ lúc em đến quán cứ như người trên mây ấy, mất tiền à?”

 

“Em mất ngủ.” – Một câu này nữa thôi, nó sắp phát điên đến nơi rồi đấy! Từng người từng họ có cần phải nhắc nó nhớ là nó đang đau lòng thế nào không?

 

“Này Ryeowook cậu thất tình à? Tôi cũng đang thắc mắc vì sao mà___”

 

“Mấy người im hết đi có được không? Đừng cư xử như thể tôi sắp chết đến nơi rồi có được không?” – Nó đột nhiên hét lên, giận giữ ném cái khay đang cầm xuống sàn nhà.

 

Toàn bộ những ai đang có mặt trong bếp đêu trừng mắt nhìn lại nó vì kinh ngạc. Không ai trong số họ có thể tượng tượng được một lúc nào đó Kim Ryeowook luôn hiền lành, ít nói cũng sẽ ném đồ đạc mà quát mắng người khác một cách vô lí.

 

Bản thân nó cũng thấy kinh ngạc về chính mình, nó cúi mặt nhìn chằm chằm cái khay nhựa đã vỡ làm đôi trên sàn nhà, một cảm giác bất lực và chán ghét bản thân mình trào lên trong lòng nó. Nó quay người, chạy về phía của bếp như thể đang chạy trốn khỏi tất cả mọi thứ.

 

Làm ơn đừng hỏi nó Có chuyện gì đã sảy ra với nó vậy? Nó đang bị làm sao thế này? Bởi vì bản thân nó cũng đang tự hỏi mình chính những câu hỏi ấy. Nó chưa từng thích một ai nhiều như nó thích Cho Kyuhyun, nhiều đến mức khiến nó dường như đánh mất chính mình.

 

Đã có lúc nó tin là mình có thể giết chết thứ tình cảm này, đó là khi nó hạ quyết tâm không ở lại Seoul, nó đã làm được, nó đã rời xa Cho Kyuhyun, dù cho đó chỉ là khoảng cách về địa lí. Thế nhưng trái tim nó vẫn cứ hướng về Cho Kyuhyun, tâm trí nó vẫn cứ nghĩ về Cho Kyuhyun.

 

Cứ như thể cứ mỗi lần đứng trước Cho Kyuhyun thì khiên kiếm của nó đều tự động hạ xuống còn cậu ta cứ không đánh mà thắng. Chiến lợi phẩm của cậu ta chính là trái tim nó, là tình cảm chân thành của nó dành cho cậu ta. Thế nhưng cậu ta nào có trân trọng? Cậu ta thậm chí còn không nhận ra là nó vẫn còn thích cậu ta nhiều đến thế nào.

 

“Đã có ai từng nói với cậu là cậu cực kì đáng sợ khi cậu tức lên chưa?” – Người to gan đến mức lại gần nó lúc này hiện tại chỉ có một.

 

“Để tôi yên có được không? Anh làm ơn đi đi, Heechul.” – Nó mệt mỏi nói, gần như là đang cầu xin.

 

“Tôi sẽ đi sau khi nói với câu này. Nếu như cậu không thể khiến ai đó yêu mình thì chí ít đừng để cô ấy quên rằng cậu yêu cô ấy đến thế nào. Đừng quên tình yêu có thể đến vào một ngày nào đó.” – Heechul chân thành nói, có lẽ đây là những lời chân thành nhất mà nó từng nghe từ anh ta.

 

Khi nó quyết định quay lại thì Heechul đã đang bỏ đi, gió biển thổi tung mái tóc nâu rối bời của anh ta, nó không muốn kết thúc giống như hai người bọn họ, Heechul và Hankyung, thế nhưng ít nhất họ đã có với nhau những kỉ niệm. Tình cảm có thể nhạt phai nhưng kỉ niệm sẽ còn mãi, bởi vì kỉ niệm chính là thứ tạo nên con người của chúng ta ở hiện tại.

 

“Cảm ơn anh Heechul. Anh nói rất đúng.” – Nó khẽ mỉm cười, ngay lúc này đây nó rõ hơn bao giờ hết về việc nó phải làm, và thứ nó muốn.

 

Nó, Kim Ryeowook, một chàng trai mười tám tuổi, luôn chỉ biết suy nghĩ một cách tiêu cực và luôn tìm cách chạy trốn để không bị tổn thương. Thế nhưng có ai ngã mà lại không bị thương có chứ? Kể cả đó là một cú ngã vào tình yêu đi chăng nữa.

 

Cho Kyuhyun cậu có thể không thích tôi nhưng tôi nhất định không để cậu quên một điều.

 

“Tôi thích cậu Cho Kyuhyun.” – Nó nhìn thẳng vào mắt Kyuhyun, khoảnh khắc cánh cửa phòng mở ra và nó trông thấy cậu ta, nó khẳng định mình chưa từng chắc chắn về điều gì hơn thế. – “Tôi từng nói là tôi thích cậu khi chúng còn học ở trường đến bây giờ tôi vẫn thích cậu.”

 

“Người cậu đầy mồ hôi, cậu vừa chạy về đây đấy à?” – Kyuhyun nhìn nó như thế nó chính là một điều thần kì.

 

“Đúng vậy. Tôi vừa chạy đến chỗ tình yêu của mình. Cậu chính là người mà tôi yêu Cho Kyuhyun. Bởi vì cuối cùng tôi cũng phát hiện ra yêu là dù đau khổ vẫn muốn được ở bên người yêu dấu. Dù cho cậu không thể thích tôi, không thể yêu tôi thì tôi vẫn muốn được ở bên cậu. Dù cho tôi không thể khiến cậu đáp lại tình cảm của tôi thì cũng không để quên rằng tôi luôn luôn yêu cậu.” – Nó mỉm cười nhìn Kyuhyun tràn đầy dũng khí nói hết nỗi lòng mình, nó không sợ bị thương nữa, bởi vì nếu lí do là Cho Kyuhyun thì dù nó bị thương cách mấy cũng xứng đáng.

 

“Nếu chưa sẵn sàng để bị thương thì chưa sẵn sàng để yêu. Từ trước tới giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng để yêu cậu Cho Kyuhyun nhưng bây giờ tôi dã có dũng khí để yêu cậu, tôi không cảm thấy sợ hãi nữa.”

 

“Chẳng phải cậu cũng đã đưa cho tôi cái cúc áo của cậu còn gì? Như thế có nghĩa là cậu cũng tin là cậu có thể cũng sẽ yêu tôi vào một ngày nào đó. Bây giờ chưa thể nhưng tương lai có thể, không ai nói trước được điều gì. Cậu đã chịu cho đi một hy vọng thì tôi cũng muốn cho thứ tình cảm vô vọng này một hy vọng để xem chúng sẽ dẫn tôi đi xa đến đâu. Nhưng để làm được điều đó thì trước tiên tôi phải đảm bảo rằng cậu không bao giờ quên rằng tôi vẫn luôn thích cậu.” – Đúng thế, nó còn gì để sợ đây, tệ nhất cũng chỉ có thể là cậu ta đấm cho nó một phát rồi bỏ về Seoul thôi.

 

“Cậu nói hết chưa?” – Sau một lúc lâu nhìn nhau, cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng. Đúng vậy, có thể là cậu ta không thèm quan tâm nhưng chắc chắn là cậu ta sẽ không khăng khăng tin là nó ghét cậu ta nữa.

 

“Về cơ bản là xong rồi.” – Nó đỏ mặt nói.

 

“Xong rồi thì về phòng tắm rửa đi rồi đi ngủ đi.” – Không như nó, tim đập chân run, cậu ta lại có thể cực kì bình tĩnh nói.

 

“Vậy…Chúc cậu ngủ ngon.” – Nó cúi gằm mặt nói, đến cả hai tai cũng đã đỏ lựng lên vì xấu hổ rồi. 

 

Nó định quay về phòng nhưng đi được vài bước thì không hiểu lấy đâu ra can đảm mà dám quay lại nhón chân hôn nhẹ lên má Kyuhyun.

 

“Ngủ ngon Kyuhyun.” – Nó khẽ thì thầm rồi chạy biến về phòng, vì thế nó đã không thể thấy được cái cách mà Kyuhyun trìu mến nhìn theo bóng lưng nó khuất dần, và cái cách mà cậu ta cười một cách ngốc nghếch nhưng mãn nguyện khi đưa tai chạm lên má.

 

Dĩ nhiên là nó cũng sẽ không biết trong số toàn bộ những nữ sinh từng tỏ tình với Kyuhyun thì nó là người duy nhất nhận được cúc áo. Không phải bởi vì nó là con trai và Kyuhyun thích con trai mà bởi vì cậu ta thực sự tin là tình yêu của hai người sẽ đến vào một ngày nào đó.  

 

End.

Foreword

Bạn có thể mang truyện mình viết đăng ở nơi nào cũng được miễn là đừng cắt nó xén nó mà tội nó, cũng nhớ đề cập mình là tác giả vì mình không muốn đột nhiên có một ngày ai đó lại bảo mình ăn cắp truyện của…chính mình viết ra. 

Comments

You must be logged in to comment
Kura-chan #1
Đầu tiên phải cảm ơn tác giả vì đã không đặt friend lock. Giá mà nó là longfic
Dẫu sao cũng Subscribe!
Hơi bất công cho Ryou một chút nhưng ai mà biết được liệu cậu có phải là người duy nhất phiền não trong mối quan hệ này.
kyuwook1311 #2
Chào bạn! Ôi lần đầu tiên mình đọc được fic KW tiếng Việt trên đây đấy *nhảy tưng tưng* mình là mem nhà KW đây. Mình đã post fic of bạn lên fb of mình cho mọi ng thưởng thức rùi hì hì mọi ng vui lắm và có vài ng đã nhận ra bạn đấy.bé Gà và mọi ng nhớ bạn lắm đấy ^^ Fic này của bạn hay thật đấy mình thích giọng văn of bạn ghê vậy đó.Fighting nhé!!!