Hoàn

Ngô đồng ngày ấy, em còn nhớ?

WywTTJp.png

 

Ngô đồng ngày ấy, em còn nhớ?
                                                                                                         Story by Nhi Nhi

 

 

 

 

 

 

 

 

Anh ngồi tựa lưng dưới cây ngô đồng. Đầu gối vào thân cây nhưng không dám dùng sức vì như sợ nó sẽ gãy ra vậy.

Hai mươi năm rồi. Nhóc con đó rời nơi đây 20 năm rồi.

Năm chia tay anh nhóc con đó chỉ vừ 5 tuổi còn anh 7 tuổi. Ba mẹ nó ly hôn, nó phải lên thành phố sống cùng mẹ. Anh và nó chia tay dưới bóng cây ngô đồng này. Hôm đó, anh đã đưa cho nó sợi dây chuyền mặt hình  hoa trục thảo màu đỏ máu. Bảo nó phải giữ cẩn thận.

Ngày chia tay, nó khóc sụt sụi dúi vào tay anh búp hoa ngô đồng rồi chạy đi mất:

"Khun, nhất định anh phải đợi em. Khi em lớn nhất định sẽ quay lại tìm anh và chúng ta cùng nhau chơi trò hoàng tử công chúa nữa chứ!." nó nói khi bóng nó khuất dần trong lớp sương mù dày đặc sáng mùa xuân.

Nhóc con này đến bây giờ có nhớ lời hứa không vậy chứ? Anh tự giễu bản thân mình. Anh đợi nó 3 năm, 5 năm, 10 năm, 15 năm đến nay thậm chí là 20 năm rồi vậy mà....

Ở thành phố, không chừng con nhóc mà anh đang chờ đợi có chồng rồi cũng nên đấy chứ. Tại sao anh cứ mãi đợi nó vậy chứ?

.

.

.

Chiều ta buông xuống vùng quen yên tỉnh...

Anh đứng dậy rời cây ngô đồng trở về nhà. Sang mai anh lên thành phố rồi, không phải anh lên để tìm nó đâu. Anh lên để tìm việc làm thôi.

Tìm nó?

Tìm người con gái bắt anh chờ đợi suốt 20 năm sao?

Tại sao anh phải tìm người như vậy chứ?

.

.

.

Seoul...

Anh kéo hành lý khỏi xe khách, bước chân vào thành phố xinh đẹp, năng động.

Chợt, điện thoại anh đổ 1 hồi chuông...

"NichKhun nghe!"

"Khun à, anh đến chưa? - giọng một cậu thanh niên trong điện thoại vang lên.

"À, LuHan phải không? Anh vừa đến, đang ở bến xe Seoul đây!" - anh đ1p nhẹ nhàng.

"Anh nghe em nói rồi làm theo nhé. Anh gửi chuyển phát nhanh hành lý về phòng trọ của tụi mình cái địa chỉ mà em đưa anh đó, rồi sang siêu thị Seoul đối diện bến xe hỏi tìm người ên Kim MinSeok quản lý quầy hoa siêu thị. Công việc em mới tìm cho anh đấy!" - LuHan cười phấn khích nói qua điện thoại.

Anh cũng cười lại rồi tắt mày:

"Được rồi. Cảm ơn em.. Tối nay anh sẽ khao mấy đứa một chầu!"

.

.

.

Gửi hành lý xong, anh đến siêu thị ngay lập tức.

"Anh là...." - quản lý bộ phận tiếp thị hoa Kim MinSeok hỏi anh.

"À... tôi là NichKhun Buck Hoverjkul, bạn của Xi LuHan." - anh đáp.

"A.... anh học đại học nông lâm phải không? Bắt đầu từ ngày hôm nay anh làm việc ở đây nhé. Tiếp thị hoa. LÀm việc từ 7h sáng đến 9h đêm giờ siêu thị đóng cửa. Được không?"

"À vâng...." - anh nhận lấy đồng phục, thay rồi bước vào quầy hoa bắt đầu làm việc.

.

.

.

Ngày thứ 1...

Ngày thứ 2...

Ngày thứ 3...

...

Ngày thứ 29...

Ngày thứ 30...

Thấm thoát anh lên Seoul được 1 tháng rồi.

Ngày nào cũng như ngày nấy. Sáng đến tối lên siêu thị làm việc, đêm thì về tổ chức "tiệc khuya" cùng mấy đứa trong phòng trọ.

Nhưng đối với anh hôm nay là một ngày đặc biệt...

Bởi vì hôm nay trong siêu thị có hoa ngô đồng...

Đã 1 tháng anh không thấy hoa ngô đồng.... cứ nghĩ là anh quên mất hoa ngọ đồng rồi chứ.

Mùi hoa vẫn như vậy, vẫn thơm... chắc là vừa mới cắt...

.

.

.

Giờ nghĩ trưa...

"Có thể gói cho tôi một đóa hoa ngô đồng được không.?" - anh nghe một giọng nữ trầm thấp.

"À thưa... chúng tôi........" - anh ngẩng đầu lên định sẽ nói chúng tôi đang giờ nghỉ trưa nhưng....

....

đập vào mắt anh là mặt dây chuyền hình hoa trục thảo màu đỏ máu ngay cần cổ của cô gái ấy.

nhưng.....

Hai tay cô ấy chống nạn, chân trái lại bị mất......

Anh mở to mắt ngước lên nhìn gương mặt. Đôi mắt to tròn, đồng tử màu đen sâu và đẹp.

"Vic..... Victoria?" - anh nói nhỏ, không tin vào mắt mình.

Cô gái nghe vậy mắt mở to hơn một chút:

"À... vâng. Tôi là Victoria. Xin lỗi tôi quen anh?"

.

.

.

Quán cafe trong siêu thị...

Anh ngồi đối diện với cô. Anh và cô như lúc này nếu không có ai ở chung quanh họ... Hai người có thể ôm chầm lấy nhau mà khóc.. Nhớ nhớ nhớ lắm đó biết không hả?

"Anh nghĩ em đã quên anh" - anh vẫn không tin được vào mắt mình.

Cô cười nhẹ nhìn anh:

"Năm 20 tuổi em có ý định sẽ về thăm anh nhưng....."

Cô chưa kịp nói hết lời, anh đã chặn lại.

Anh đang rất gấp à? Không, có quá nhiều chuyện anh cần cần phải biết.

"Anh bình tĩnh nghe em nói được không." - cô trấn an anh

"Năm 20 tuổi em dự định sẽ về thăm anh. Em lên chuyến xe về Pusan lúc sáng. Trên đường đi xe gặp tai nạn và em.....  em bị liệt chân trái, đành phải cắt bỏ. Không thể về thăm anh được, anh hiểu cho em được không?"

"Anh... anh hiểu em mà. Bây giờ anh gặp được em là tốt rồi."

Anh bước qua ngồi cạnh cô, nước mắt ở khóe mắt rơi xuống một giọt:

"Anh xin lỗi." - anh nhìn chân phải còn lại của cô. "nếu anh không trách em không giữa lời hứa thì r=em đã không ra nông nỗi náy."

"Không phải lỗi tại anh, Khun à..."

Anh ôm cô vào lòng và siết chặt:

"Nhóc con, anh xin lỗi.... Xin lỗi em nhiều lắm!"

Cô tựa vào lồng ngực anh, một giọt nước mắt cũng rơi xuống...

Anh buông cô đang khóc trong lòng anh ra, quỳ xuống dưới cô, mặc cho nhiều ánh mắt nhìn anh:

"Em lấy anh chứ? Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa. Anh không quan tâm em như thế nào, chỉ quan trọng một điều... Nhóc con của anh, kể từ nay, xin em, xin em nhóc con à, là của anh được không?"

.

.

.

Hai mươi năm gặp lại, hoàng tử quỳ dưới công chúa...

"Nhóc con lấy anh được không"

 

 

 

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
leichanla #1
Chapter 1: Hihi hay qá cám ơn bạn nhé!
msladycute
#2
wah..u write a story..haha..really hope u can write in english, so everyone can read it..haha